Nhan Họa cảm thấy cô và Kỳ Trạch đang bước vào một giai đoạn mới, dù chỉ khẽ nắm tay, chạm mặt, không có hành động gì quá thân mật, nhưng cô vẫn cảm thấy không khí giữa hai người rất tốt đẹp, cảm giác ngọt ngào ấm áp khẽ lan tỏa từ bên trong.
Đó chỉ là cảm giác của một mình cô thôi, chứ Kỳ Trạch nghĩ thế nào thì cô không rõ, thậm chí cũng không biết là Kỳ Trạch có khát vọng muốn ôm cô như thế nào, chẳng qua là cậu đang kìm nén thôi. Đây cũng là điểm khác nhau giữa nam và nữ, con gái thì thích sự lãng mạn về mặt tinh thần, còn con trai thì thích tiếp xúc cơ thể hơn.
Cho nên, lúc cô gái ngây thơ Nhan Họa đang vui vẻ khoe với Kỳ Trạch tương lai là tình cảm của bọn họ rất tốt đẹp thì lại bị anh cười nhạo.
“Anh cười cái gì?” Nhan Họa tức giận xù lông.
Kỳ Trạch chống tay lên thành ghế, vẻ mặt châm chọc khiến người ta muốn đánh, quả thực giống y đúc với Kỳ Trạch thiếu niên, “Anh chỉ không ngờ là em lại ngây thơ như vậy, con trai làm sao dễ thỏa mãn như thế được?”
Sau khi tiêu hóa xong lời anh nói, Nhan Họa liền đỏ mặt, tức giận nói: “Bọn em mới chỉ quen nhau thôi mà? Anh, anh đừng có nói lung tung…” Thật lúng túng quá đi mất, tự nhiên lại ngồi thảo luận chuyện này với chồng tương lai của mình, mà lần nào đến đây hai người cũng nói chuyện này, mà cô cũng bị lời nói của anh làm cho ảnh hưởng luôn. Nhan Họa mặt như đưa đám, đạo hạnh của mình không giữ được rồi.
Chuyện này tuyệt đối không thể nói cho Kỳ Trạch biết! Nhan Họa thầm quyết định trong lòng.
Vì da mặt quá mỏng nên không thể đối phó được với một người đàn ông thành thục như Kỳ Trạch tương lai, nên Nhan Họa đành ngồi chơi với con trai.
Mặc dù không phải do cô sinh ra, nhưng không biết có phải bị ảnh hưởng bởi huyết thống hay không mà cô rất yêu rất cưng chiều Tiểu Duệ Duệ, lần nào đến cũng phải ôm hôn cậu nhóc thật nhiều, trẻ con một tuổi đáng yêu vô cùng, làm tim gan thiếu nữ như cô cũng phát run lên rồi.
Đương nhiên, mỗi lần Nhan Họa đến đây cũng không ở được lâu, vì cô sợ mình chiếm dụng thời gian của nhà người ta, cho nên có thể rút ngắn bao lâu thì cứ rút, hầu như là không ở quá nửa ngày.
“Đúng rồi, anh có đưa cho em mấy mã số, em đã dùng chưa?” Kỳ Trạch vừa gọt táo vừa nói.
“…Em cũng không cần tiền gấp mà, sao phải mua vé số chứ?” Nhan Họa hỏi.
Kỳ Trạch nhìn cô, tùy ý nói: “Cơ hội tốt như vậy, chẳng lẽ em không muốn dùng nó để theo đuổi sự nghiệp của mình à? Hoặc cứ tích lũy một khoản đã, sau khi tốt nghiệp đại học thì gây dựng sự nghiệp, sau đó tốt nghiệp xong thì kết hôn, sinh Duệ Duệ, lúc đó em sẽ có trong tay cả sự nghiệp lẫn chồng con, không phải rất hoàn hảo sao?”
Nhan Họa há hốc mồm, người này là đang lập kế hoạch tương lai cho cô đấy ư?
“À phải rồi, hình như em cũng không có thiên phú về mặt kinh doanh, nhưng về mặt thiết kế thì không tệ, nếu sau này em vẫn không có chủ ý gì thì có thể hỏi cậu ta, mặc dù
Nhan Họa ngạc nhiên nhìn anh, nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Ý của anh chính là, anh tình nguyện trở thành trợ thủ giúp đỡ cho tương lai của cô và Kỳ Trạch sao?
Tỉnh lại sau giấc ngủ say, Nhan Họa vẫn hơi ngây dại, hai mắt đăm đăm nhìn về phía trước.
Vậy là thế nào? Cô có nên tận dụng cơ hội xuyên không này để gây dựng con đường trở thành một doanh nhân thành đạt hay không?
Nghĩ đến lúc bị anh nói cho một đống kiến thức về kinh doanh, Nhan Họa cảm thấy đầu óc cô sắp nổ tung ra rồi. Thế vẫn chưa hết đâu, thấy cô đầu óc choáng váng ngồi nghe, người đàn ông kia còn giễu cợt cô nữa chứ, nói là dung lượng não của cô quá ít, làm cho cô tức phát điên.
Nếu anh mà không phải bố của Duệ Duệ thì…hừ!
Nhan Họa bực bội nhìn Kỳ Trạch đang đi vào nhà cô, lại nghĩ đến cái người ở tương lai kia… Mặc dù hai người không thể coi là một được, nhưng vẫn khiến cho mối hận của cô tăng vọt, mặt bèn xị ra, xoay người đi về phòng của mình.
Đã nửa tháng từ ngày cô tháo bột, do có luyện tập nên bây giờ đã có thể đi chậm rãi mà không cần chống nạng nữa, chân cũng không bị đau, nếu không phải là vì muốn tốt cho xương thì cô chẳng muốn đi chậm chút nào. Đương nhiên cô cũng chỉ được đi một đoạn ngắn thôi, nếu muốn lên xuống cầu thang thì mẹ vẫn bắt cô phải chống nạng.
“Sao vậy?” Kỳ Trạch khó hiểu nói, tự nhiên nhìn thấy cậu tâm trạng lại không tốt là sao, hay là cô đến kì rồi?
Nhan Lãng đến gần, nhỏ giọng hỏi: “Anh Trạch, anh làm gì khiến chị em tức giận đấy à? Hôm nay từ lúc ngủ dậy tâm trạng chị cứ bực bội sao ý. ”
Kỳ Trạch lắc đầu, cậu có làm gì đâu. Rõ ràng hôm qua lúc cậu đi về vẫn thấy cô rất vui mà, hai người còn nắm tay nhau…mặc dù cậu có phần chưa hài lòng, nhưng thấy khuôn mặt mỉm cười của cô thì đành phải đè nén không làm chuyện gì khiến cô nghĩ cậu là tên háo sắc. Cho nên, Kỳ Trạch thật sự không hiểu sao tâm trạng của Nhan Họa lại không tốt, suy nghĩ duy nhất trong đầu là cô đến kỳ rồi.
Trong sách có ghi, phụ nữ nếu đến ngày thì tâm trạng sẽ bị ảnh hưởng, giống như phụ nữ trong thời kỳ mãn kinh vậy, cần được thông cảm =. =
“Có lẽ là gặp chuyện gì rồi.” Kỳ Trạch hàm súc nói.
Nhan Lãng: =__=! Sao đột nhiên cậu lại thấy thế giới người lớn rất khó hiểu nhỉ? Chẳng lẽ cách nhau có ba tuổi mà suy nghĩ lại bất đồng lớn đến vậy à?
Cậu bé ngốc một lần nữa bị Kỳ Trạch vỗ đầu nói: “Chờ lớn lên em sẽ hiểu. ”
Nhan Lãng: “…” Cậu và bọn họ nhất định không phải là người cùng thế giới.
Hôm nay là ngày Nhan Họa đến bệnh viện kiểm tra, cũng là ngày quyết định xem cô có cần phải chống nạng nữa hay không, nên cả gia đình đều cùng cô tới bệnh viện.
Trải qua một lượt kiểm tra, cuối cùng bác sĩ tuyên bố Nhan Họa có thể vứt nạng để đi lại bình thường rồi. Nhưng mà…vẫn còn có nhưng mà, cũng chưa hẳn là đã tốt hơn, có câu bị thương gân cốt dưỡng một trăm ngày, vì an toàn cô nên cẩn thận giữ gìn cho đủ ba bốn tháng, trong giai đoạn này cô có thể đi lại nhưng động tác không được quá mạnh, ví dụ như chạy nhảy là tuyệt đối không được. Cho nên, trong vòng ba bốn tháng, cô lại tiếp tục làm một thiếu nữ an tĩnh thôi.
“Ồ, ra vậy.” Nhan Lãng thản nhiên nói: “Không sao, dù sao sở trường của chị cũng là làm một thiếu nữ an tĩnh mà đúng không? Chỉ cần không chọc giận chị thì chị cũng không nhảy dựng lên như thỏ đâu, yên tâm yên tâm!”
Nhan Họa nghe xong liền vỗ một phát vào gáy cậu em trai ngốc.
Kỳ Trạch cười nhìn hai chị em, không có tham gia vào.
Nghe thấy lời bác sĩ nói, mẹ Nhan cuối cùng cũng yên tâm, thấy con gái kéo em trai đùa giỡn thì lập tức cho mỗi đứa một cái đập vào đầu, “Đông người thế này mà đùa nghịch cái gì hả? Không sợ nhà A Trạch cười à! A Họa con nghe mẹ nói đây, sau này đi đứng phải lịch sự chút, đừng có nhảy loạn như bọ chó, cẩn thận mẹ mua thuốc diệt côn trùng xịt vào mặt con!”
Nhan Họa: “Mẹ có phải mẹ ruột của con không vậy, nào có mẹ nào ác độc vậy chứ? Lại đi so sánh con gái với bọ chó?”
Mẹ Nhan hậm hừ nói: “Nói bọ chó là còn nhẹ đấy! Tôi còn có thể độc ác hơn nữa cơ, cô có muốn thử không?”
Nhan Họa dứt khoát lắc đầu, tỏ vẻ sau này mình nhất định sẽ nghe lời.
Nhan Lãng đứng bên cạnh cười đau cả bụng, Kỳ Trạch cũng cố gắng nén cười, nghĩ thầm hai chị em Nhan Họa được lớn lên trong một gia đình như vậy, tuy rất bình thường nhưng lại có một cảm giác hạnh phúc yên bình mà trên đời khó có được.
Sau khi dạy dỗ xong con gái ngốc, mẹ Nhan lại quay sang cười tươi như hoa với Kỳ Trạch, hai chị em Nhan Họa thấy vậy liền cảm thấy dạ dày co thắt, nghĩ thầm Kỳ Trạch mới là con đẻ của mẹ mình.
“Thế mà đã đến trưa rồi, cực cho cháu quá A Trạch, mấy đứa có bận gì không? Cùng nhau về nhà bác nhé?”
Kỳ Trạch liếc nhìn Nhan Họa đang phụng phịu đằng kia, cười nói: “Bác gái, hôm nay bọn cháu hẹn tổ chức liên hoan với các bạn rồi, nên không cùng bác về đâu ạ. ”
Bởi vì đám bạn của họ biết hôm nay Nhan Họa đi khám, nếu không có vấn đề gì thì có thể đi lại bình thường không cần nạng nữa rồi, cho nên liền đề nghị hôm nay cùng nhau ra ngoài ăn một bữa, để Kỳ Trạch dùng tiền học bổng chiêu đãi.
Mẹ Nhan hiểu tâm lý của mấy người trẻ, cũng khá quen thuộc với đám bạn của con, bèn cười nói: “Thế cũng được, các con cẩn thận chút nhé. A Trạch, phiền cháu để ý A Họa giùm bác, đừng để nó kích động nhảy nhót rồi lại làm chân bị thương. ”
Kỳ Trạch nhìn Nhan Họa, cười gật đầu.
Lúc mẹ Nhan kéo con trai cũng muốn tham gia hội hè rời đi, trên phố chỉ còn lại Kỳ Trạch và Nhan Họa.
Tâm trạng của Nhan Họa đã khôi phục như cũ sau một thời gian hầu như bị chôn chân trong nhà, chỉ cần nhìn những người qua đường, gặp mấy người xa lạ cũng khiến cô vui vẻ, người nào chưa từng bị gãy chân thì sẽ không thể hiểu được cảm xúc của cô lúc này đâu.
“Tâm trạng đã tốt hơn chưa?”
Giọng nói trầm thấp của Kỳ Trạch vang lên bên tai, sau đó tay của cô bị cậu nắm lấy, bàn tay rất to, hoàn toàn bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé của cô, chặn đi không khí lạnh lẽo đang tràn vào.
Tháng mười hai, thành phố N đã bắt đầu bước vào đầu đông rồi, hôm nay không có ánh mặt trời, nhưng may là không có mưa, bầu trời tối tăm nhìn có phần tiêu điều. Tuy vậy khung cảnh hiu quạnh của mùa đông đã bị xua tan bởi những hàng cây xanh biếc của thành phố N, cũng là một nét rất đặc biệt và khó gặp ở phương Bắc.
Nhan Họa đáp: “Tâm trạng không tốt của mình không liên quan gì đến cậu đâu.” Chỉ liên quan đến cậu của tương lai thôi.
Nhan Họa vẫn có thể xác định rõ ràng hai người là Kỳ Trạch thiếu niên và Kỳ Trạch tương lai, họ là hai người khác biệt, người cô thích là Kỳ Trạch hiện tại, đối với Kỳ Trạch tương lai thì vẫn duy trì một khoảng cách nhất định không xa không gần, giống như một người bạn.
Kỳ vọng của Kỳ Trạch tương lai đối với cô rất cao, hi vọng cô có thể tận dụng được sự trợ giúp của anh, trở thành một doanh nhân thành đạt trong thế giới này, còn nhồi nhét trước cho cô một chút kiến thức mà cô không thể tiêu hóa nổi, lúc đầu óc đang choáng váng, cô còn hỏi anh là: “Tại sao không thể trực tiếp nói cho Kỳ Trạch mấy chuyện này?”
Người đàn ông kia nghe vậy lại nở một nụ cười mỉa mai rất đáng đánh đòn: “Bởi vì năm tuổi anh còn phải rèn luyện nhiều, tự mình tìm hiểu thì mới trở thành kinh nghiệm của bản thân được, để cho cậu ta không làm mà hưởng thì không tốt lắm. Với lại em không sợ là cậu ta sẽ nghi ngờ sao?”
Nhan Họa không phản bác lại được.
Ngẩng đầu nhìn người con trai đứng bên cạnh, trong lòng Nhan Họa không nhịn được mà than vãn, bởi vì Kỳ Trạch tương lai không muốn cô nói cho Kỳ Trạch thiếu niên biết, nên cô đành phải giấu diếm cậu thôi.
Thật khổ quá mà!