Mẹ Tú Vy ngay sau khi nhận được điện thoại của Như Hảo thông báo Tú Vy đang cấp cứu đã bỏ hết tất cả chạy vào bệnh viện. Lúc ra đường lớn bắt xe bị mẹ Đình Phong nhìn thấy hỏi thăm vài câu, Bà Lan không kìm được khóc lóc: "Tôi phải đến bệnh viện, Tú Vy đang nguy kịch!"
Bà Mai bị dọa tái xanh mặt, lật đật chạy vào nhà gọi tài xe chở hai người đến bệnh viện. Hai bà mẹ ngồi trong xe lòng nóng như lửa đốt, ôm nhau khóc. Ông Dương đang họp ở công ty cũng bị cuộc gọi của bà Mai dọa một trận, bà ấy chỉ khóc lớn nói một câu vào điện thoại: "Mình ơi mau tới bệnh viện, con bé Vy bị thương nặng lắm." Rồi cúp máy, ông Dương ôm đầu không nói bệnh viện nào làm sao mà tới. Gọi lại cho bà Mai lấy tên bệnh viện, ông hoãn cuộc họp, tới bệnh viện ngay lập tức.
Ba người gần như đến bệnh viện cùng lúc.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Thấy vợ và bà Lan, ông Dương chạy nhanh tới.
"Tôi không rõ, con bé Hảo cùng lớp với Vy và Phong gọi tới thông báo." Bà Lan nức nở.
"Mau vào trong thôi!"
Hai bà mẹ gần như chẳng còn bình tĩnh nổi, may mà có ông Dương hỏi thăm mới tìm được tới phòng cấp cứu.
Ba người tới trước cửa phòng cấp cứu liền thấy Như Hảo ngồi trên ghế vùi mặt vào hai chân đang nấc lên từng tiếng. Bên cạnh, Đình Phong ngồi bệt xuống sàn chống tay lên đầu gối, mắt thẩn thờ nhìn cửa phòng cấp cứu.
"Phong!" Bà Mai nghẹn ngào gọi con trai.
Nghe tiếng gọi, Đình Phong nghiêng người nhìn sang, môi mấp máy: "Mẹ..."
Bà Mai chạy lại chỗ con trai, khi thấy trên áo sơ mi trắng của cậu toàn là máu thì hoảng sợ tột độ: "Con làm sao thế này? Bị thương ở đâu hả? Nói mẹ nghe."
"Không phải của cậu ấy, là của Tú Vy!" Như Hảo nói bằng giọng khản đặc.
Bà Lan nghe thấy, người mềm nhũn khụy xuống may mà ông Dương kịp thời đỡ lấy: "Chị bình tĩnh, còn đang cấp cứu sẽ không sao đâu."
Đỡ hai bà mẹ ngồi xuống ghế, ông Dương quay sang hỏi han tình hình: "Có chuyện gì xảy ra? Sao tiểu Vy lại bị thương?"
Đình Phong im lặng, cả người như mất hồn, Như Hảo nghẹn ngào kể lại sự việc, mỗi lần nhớ lại khoảnh khắc đó sống lưng nó đều lạnh toát. Nếu không phải Tú Vy đẩy nó ra thì người nằm bên trong là nó.
"Con thật sự xin lỗi, đều tại con hại Tú Vy."
Lúc này bà Lan đã bình tĩnh hơn một chút, bà nắm tay Như Hảo lắc đầu đáp: "Là tai nạn không ai muốn cả, không phải lỗi của con."
Thời gian cấp cứu hai tiếng chậm rãi trôi qua, cửa phòng vẫn đóng chặt, im lìm như cánh cổng lớn lạnh lẽo ngăn cách thế giới bên ngoài và bên trong. Thời gian càng lâu lòng mọi người càng hoảng sợ, chưa bao giờ thấy sự chờ đợi lại là một việc đáng sợ đến như vậy.
Chờ đến khi sự bình tĩnh của mọi người đều bị đánh tan thì cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra, là một y tá.
"Tình hình cấp bách nạn nhân mất máu quá nhiều, hiện tại trong kho lưu trữ của chúng tôi không còn đủ nhóm máu để truyền. Ở đây ai thuộc nhóm máu O lập tức theo tôi đi xét nghiệm để lấy máu."
"Em, em thuộc nhóm máu O, có thể đi ngay ạ!"
Như Hảo gật đầu với mọi người rồi lật đật chạy theo y tá. Mọi người cảm tạ trời phật phù hộ, cũng may Như Hảo thuộc nhóm máu O, nếu không lại khó khăn một phen. Cấp cứu thêm bốn mươi phút cuối cùng bác sĩ cũng đi ra.
Mẹ Tú Vy chạy tới: "Con tôi sao rồi bác sĩ?"
Mọi người đồng loạt đứng lên đi về phía bác sĩ.
"Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, chỉ cần tỉnh lại sẽ ổn."
"May quá, cảm tạ trời phật!" Bà Mai vui mừng thốt lên.
Nụ cười của mọi người còn chưa kéo căng hết cỡ lại nghe bác sĩ ngập ngừng nói tiếp.
"Tuy nhiên..."
Trái tim ai nấy đều nhảy vọt lên tận cổ, tay lạnh ngắt.
"Tuy nhiên gì bác sĩ?" Ông Dương lên tiếng.
Bác sĩ thở dài một tiếng: "Mọi người theo tôi vào văn phòng." Ông đưa tay mời rồi rảo bước đi trước dẫn đường.
Tất cả hối hả theo sau vị bác sĩ đi vào phòng làm việc. Bác sĩ ngồi xuống, chiếu lên màn hình máy tính một đoạn phim X-quang, từ tốn nói: "Bệnh nhân bị mảnh thủy tinh lần lượt đâm sâu vào phần đầu mặt và sau gáy gây chấn thương mạnh. Vết thương đã được xử lý chỉ cần tỉnh lại sẽ không còn gì đáng ngại. Tuy nhiên mọi người xem, đây là vị trí bị chấn thương, đây là dây thần kinh thị giác. Sau một chấn thương vùng đầu mặt đôi khi chỉ nhẹ nhưng dây thần kinh thị giác có thể bị tổn thương. Dây thần kinh thị giác là dây thần kinh dẫn truyền tín hiệu ánh sáng vào mắt để đem lên não phân tích tổng hợp lại. Nhờ đó mà mắt nhìn biết được mọi vật xung quanh. Khi dây thần kinh này tổn thương thì mắt ta sẽ nhìn mờ. Thậm chí mắt có thể mù lòa hoàn toàn nếu dây này tổn thương nặng nề.
Dây thần kinh thị giác xuất phát từ cực sau nhãn cầu. Nó đi trong hốc mắt theo chiều từ trước ra sau. Khi chui ra khỏi hốc mắt để lên não thì dây này đi trong một đoạn ống xương nhỏ nằm ở đỉnh hốc mắt mà ta gọi là ống thị giác. Chính chấn thương đầu mặt làm nứt hay vỡ ống thị giác nên dây thần kinh bị tổn thương phù nề, chèn ép hay đứt. Trường hợp của bệnh nhân là dây thần kinh thị giác bị chèn ép. Điều trị tổn thương dây thần kinh này, hiện nay cho kết quả không khả quan lắm. Chủ yếu điều trị nội khoa, không chỉ định ngoại khoa phẫu thuật. Điều trị cần xử lý thật sớm nên chúng tôi đã chủ trương điều trị bằng cách tiêm thuốc Corticoide vào đường truyền tĩnh mạch liều cực mạnh để chống phù nề dây thần kinh. Chỉ là thành công hay không còn phụ thuộc vào cơ địa của bệnh nhân. Sau giờ, điều trị không còn hiệu quả. Khả năng phục hồi gần như là không thể."
Bác sĩ nói rất nhiều, khi ông nói xong mọi người đều im lặng, không khi khá nặng nề. Rất lâu sau, bà Lan mới khó khăn hỏi: "Vậy con gái tôi có khả năng bị mù ư?"
Câu hỏi của bà thành công dẫn dắt trở lại vấn đề mà mọi người đang trốn tránh không muốn nghĩ tới nhất. Tú Vy có khả năng bị mù sao?
Đình Phong lùi ra sau mấy bước, lưng dán chặt vào bức tường lạnh lẽo phía sau, tay nắm chặt thành quyền. Không thể nào, không thể xảy ra chuyện này được.
Bác sĩ lắc đầu, thở dài: "Phải đợi bệnh nhân tỉnh lại đã. Khả năng bị mù là %, còn lại % khả năng là mắt bị giảm thị lực. Tôi không thể nói trước được mức độ nặng nhẹ."
Mọi người nghe vậy như bắt được tia sáng của hi vọng, % vẫn là tỉ lệ rất lớn mà không phải sao?
Rời khỏi phòng bác sĩ, tất cả đi đến phòng hồi sức. Ông Dương đã đổi cho Tú Vy sang nằm ở phòng VIP như vậy tiện cho việc thăm nom không làm phiền các bệnh nhân khác. Bà Lan mới đầu còn từ chối sau đó đành gật đầu.
Đẩy cửa vào phòng bệnh bà Lan vẫn không cầm được nước mắt khi thấy đầu Tú Vy băng bó, nhất là gương mặt nhợt nhạt như tờ giấy. Đình Phong đứng ở cuối giường nhìn nhỏ chằm chằm, lòng xúc động không thôi, thật may là nhỏ còn sống, bình an như vậy thật tốt. Cậu không muốn suy nghĩ quá nhiều về lời bác sĩ vừa nói, hay đúng hơn là đang trốn tránh. Như Hảo khóc hết hơi, mệt lã đi được cha mẹ Đình Phong chở về. Đình Phong cũng bị bà Mai lôi về với lý do cần thay quần áo, Tú Vy cần được nghỉ ngơi sáng mai lại tới thăm. Cậu đành nghe lời theo cha mẹ về nhà. Phòng bệnh còn lại bà Lan.
Cả đêm đó Đình Phong hoàn toàn mất ngủ, chỉ cần nhắm mắt cậu lại thấy hình ảnh Tú Vy mặc áo dài trắng nằm trong vũng máu. Hình ảnh đó ám ảnh cậu cả một đêm, đến bốn giờ sáng mới chợp mắt.
Sáng hôm sau, Đình Phong giật mình tỉnh giấc, mặt trời chỉ mới ló dạng, cậu xem đồng hồ đang hiện thị năm giờ sáng. Cậu mới chợp mắt được một tiếng, tuy nhiên lại vô cùng tỉnh táo, cậu lật đật rời giường thay quần áo đến bệnh viện.
Bước vào phòng bệnh Tú Vy vẫn chưa tỉnh, bà Lan ngủ gật bên cạnh giường. Đình Phong đi tới lay lay bà.
Bà Lan giật mình tỉnh giấc: "Phong à? Tới sớm vậy con, sao không ở nhà ngủ thêm chút nữa."
"Con không ngủ được, thôi bác về nghỉ ngơi một chút để con trông Vy cho, trưa bác lại vào."
"Bác không sao!" Bà lắc đầu, che giấu vẻ mỏi mệt sau một đêm mất ngủ.
Đình Phong kiên nhẫn: "Bác nên về ngủ một giấc, Vy tỉnh lại bác lại ngã bệnh thì phải làm sao? Với lại bác về nấu một ít cháo trưa mang vào nếu cậu ấy tỉnh còn có cái để ăn, hôm qua đến giờ cậu ấy chưa ăn gì."
Sau một hồi thuyết phục bà Lan cũng chịu ra về, trước khi đi không ngừng nhắc cậu nếu Tú Vy có tỉnh lập tức gọi điện cho bà.
Phòng bệnh cuối cùng còn lại một mình Đình Phong. Cậu cởi áo khoác để sang một bên rồi ngồi xuống cái ghế cạnh giường bệnh. Ngắm nhìn Tú Vy vẫn đang hôn mê trên giường, gương mặt nhỏ chưa hết nhợt nhạt. Cậu đưa tay chạm nhẹ vào dài băng dày trên đầu nhỏ, đáy lòng dâng lên một chút chua xót và đau đớn. Nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nhỏ, cậu lẩm bẩm.
"Cậu mau tỉnh lại đi!"
Đáp lại cậu vẫn là không gian tĩnh lặng và tiếng máy theo dõi nhịp tim bên cạnh.
Như nhớ ra gì đó Đình Phong buông tay nhỏ, đứng lên lấy điện thoại ra gọi một cuộc: "Ba giúp con gọi điện đến trường hỏi nguyên nhân xảy ra tai nạn này đi. Con không tin chỉ là chuyện ngoài ý muốn, rõ ràng Như Hảo nói hôm chủ nhật tổng duyệt chương trình dàn đèn đã được kiểm tra kỹ lưỡng không có vấn đề gì cả. Ba vụ này ba phải ra mặt rồi! Được con biết rồi!" Tắt máy, cậu đứng trầm ngâm một lúc thì giật mình nghe tiếng của Tú Vy.
"A!" Tú Vy rên khẽ một tiếng sau khi mở mắt. Lúc nãy cử động một cái liền đau điến.
Đình Phong quay lại, vui mừng hỏi: "Cậu tỉnh rồi! Cậu đau ở đâu? Để tớ gọi bác sĩ."
Tú Vy chỉ kịp gọi một tiếng: "Phong" cậu đã lao ra khỏi phòng bệnh đi tìm bác sĩ.
Đình Phong quay lại trước bác sĩ, cậu đứng ở cuối giường lên tiếng: "Chờ một chút bác sĩ tới ngay!"
Tú Vy yếu ớt gật đầu, nhỏ cảm thấy đầu mình đau nhức không thôi, nhỏ chớp mắt mấy cái, hàng lông mày thanh tú nhíu lại. Đưa tay huơ nhẹ trước mắt mấy cái chỉ thấy một màn mờ nhạt, nhỏ hốt hoảng sờ lên mắt, phát hiện mình không đeo kính mới gỡ bỏ được mối nghi hoặc. Có lẽ là do không đeo kính nên thấy mọi thứ mờ mờ là phải.
Thấy cái bóng Đình Phong ở cuối giường, Tú Vy chợt nói: "Phong này, đứng gần một chút, tớ không nhìn rõ cậu!"
Câu nói vừa dứt cả người Đình Phong cứng đờ, chẳng lẽ thật sự giống như bác sĩ nói. Cậu vội vàng tiến lại gần: "Như vậy đã thấy rõ hơn chưa?"
"Thêm một chút nữa đi, vẫn chưa nhìn rõ." Tú Vy nhẹ giọng, nghi hoặc thường ngày không đeo kính với khoảng cách này vẫn thấy rõ không mờ như lúc này.
Đình Phong lại xích gần nhỏ hơn một chút, gần đến mức với tay ra là có thể chạm vào mặt nhỏ, cậu trầm giọng: "Thế này thì sao? Rõ hơn chưa?" Cậu hồi hộp chờ câu trả lời.
Tú Vy cười nhẹ, gật đầu: "Ừ, tớ nhìn thấy cậu rồi!"
Cậu nhìn thấy tớ rồi, nhưng mà với khoảng cách gần như vậy mới nhìn rõ tớ. Lỡ đâu có một ngày khi tớ đứng cách xa cậu không phải khoảng cách này, mà là m, m hoặc xa hơn nữa thì sao? Cậu mãi mãi sẽ không nhìn thấy tớ ư? Đình Phong đau lòng cuối mặt xuống, tự nói với bản thân mình.
"Cậu đem mắt kính của tớ đi đâu rồi? Hại tớ cứ như kẻ mù vậy, nhìn cái gì cũng không rõ, chút nữa tìm hộ tớ cái kính nhé!" Tú Vy lại lên tiếng.
Cậu đành ừ một tiếng. Bác sĩ nhanh chóng đến khám, ông có hỏi đến thị lực của nhỏ nào ngờ nhỏ nói không sao chỉ tại không đeo kính nên thế. Bác sĩ nhìn Đình Phong, cậu lắc đầu, bác sĩ hiểu rõ ý của cậu. Sau khi kiểm tra không phát hiện thêm vấn đề gì đáng ngại bác sĩ liền rời khỏi.
Đình Phong gọi điện thông báo cho mọi người rằng Tú Vy đã tỉnh, ai nấy đều vui mừng bảo sẽ đến bệnh viện ngay.
Cuối cùng nỗi lo lắng của cậu cũng được thả lỏng, dù kết quả vẫn chứa đựng nuối tiếc nhưng nhỏ bình an như vậy đã là chuyện may mắn lắm rồi.