Một giấc ngủ của nó không mấy đầy đủ khi đồng hồ vừa điểm giờ thì điện thoại của nó đã vang lên. Nó cố gắng tỉnh táo nghe máy, thì ra là thông báo chuẩn bị tài liệu để họp về ca phẫu thuật của chủ tịch Mkee. Nó tắt máy sau đó rời khỏi phòng và đến wc để đánh răng. Nó đang rửa tay thì Lưu Hoa cũng vào rửa tay.
- Aida....đại bác sĩ chúng ta vẫn ung dung như vậy...không chút lo lắng gì sao? - Lưu Hoa lên tiếng trước, giọng điệu của cô khá móc họng người khác. Nhưng nó không đáp, chỉ nhanh chóng rời khỏi đó, để lại Lưu Hoa nhìn nó với ánh mắt không thiện cảm. Cô mong chờ chỉ hơn phút nữa thôi, để xem nó sẽ giải quyết thế nào.
Đã có tin nhắn báo đến từng bác sĩ để họp, nó cũng không ngoại lệ, nhưng nó không đến họp mà đến phòng của chủ tịch Mkee. Ông ấy vẫn nằm đấy chưa có dấu hiệu tỉnh lại nhưng mọi thứ vẫn bình thường.Thấy thế nó cũng đến phòng họp trong khi trên người vẫn là áo quần của hôm qua.
Đây là buổi tọa đàm cũng xem như buổi họp về ca phẫu thuật của chủ tịch Mkee. Nó vừa bước vào đã cảm nhận được sự căng thẳng trong căn phòng này, mọi người đã có mặt đông đủ.
- Bây giờ tôi muốn biết tình hình đêm qua thế nào....- viện trưởng lên tiếng.
Lưu Hoa đứng lên tường trình lại toàn bộ sự việc đêm qua, ngay cả việc nó giúp đỡ đứng ra phẫu thuật cho đứa bé đêm qua cũng được Lưu Hoa nhắc đến.
- Bác sĩ Lưu nói có đúng không bác sĩ Trần. - viện trưởng hỏi nó. Nó chỉ đứng lên và trả lời đúg.
- Vậy cô có biết đó là công việc của khoa ngoại lồng ngực không? - giọng nói của viện trưởng đã lớn tuổi nên có chút nặng nề.
- Tôi biết...// Tôi có điều muốn nói. - anh đứng lên ý kiến.
- Mời trưởng khoa Tống..
- Tuy bác sĩ Trần là bác sĩ chuyên khoa ngoại thần kinh nhưng cô ấy đã từng làm việc ở Luân Đô vì thế tôi nghĩ cô ấy có đủ kinh nghiệm để thực hiện ca phẫu thuật đó. Một điều nữa, việc hôm qua là một việc vô cùng khẩn cấp, nếu không có bác sĩ Trần thì đứa bé đêm qua có lẽ đã mất mạng và tình hình của chủ tịch Mkee cũng chưa chắc ổn thỏa...
- Tôi có cũng có đủ kinh nghiệm....///
- Đề nghị bác sĩ Lưu giữ im lặng, cậu nói tiếp đi...- viện trưởng khá không thích bởi thái độ chen ngang của Lưu Hoa. Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp.
- Có điều này nhưng có lẽ tôi xin mạng phép xen vào nội bộ của khoa lồng ngực, nếu chỉ dựa dẫm mãi vào một tài năng của một người nào đó thì sẽ không thể tìm thêm nhân tài được nữa.. - anh biết ý tứ Lưu Hoa thế nào vì thế anh cũng đáp lại và tặng cho Phan Chấn Phát một câu thấm lên não. Ông nghe xong câu này thì mắt đã muốn nổ đom đóm.
- Ưm.....tôi nghĩ nên quay lại vấn đề chính...bác sĩ Trần...cô giải thích sao về việc này. Không phải là một bác sĩ ưu tú ở một nơi khác đến thì muốn làm gì thì làm...như thế còn đâu là nội quy của bệnh viện nữa....- Phan Chấn Phát đập bàn đứng lên, nhưng nó chưa trả lời, nó chỉ đứng đó, hai tay tự nhiên để trên bàn, những bác sĩ còn lại vẫn ngồi im lặng.
- Bác sĩ Trần..cô có thể....
- Tôi nghĩ tất cả mọi người ở đây nếu đã chọn cho mình chiếc áo blouse để khoác lên người thì trong lòng mỗi người phải đặt việc cứu người lên trên hết, có lẽ đêm qua việc tôi làm quả thực đã vi phạm quy định của bệnh viện nhưng tôi không nghĩ đó là một việc làm sai trái hoặc giành giựt bệnh nhân của khoa khác vì tôi nghĩ tính mạng của họ thực sự nguy cấp và tôi tin việc phẫu thuật đó nằm trong khả năng của mình. Tôi cũng không vì người nằm trong đó là chủ tịch Mkee, nếu đổi lại là một người nghèo khổ hay tật nguyền thì tôi cũng sẽ cố gắng giúp họ. Tôi chỉ làm việc không thẹn với lòng mà thôi. - nó nói chầm chậm nhưng rõ ràng, từng câu từng chữ không lạnh không nóng nhưng vào tai của mọi người lại trở nên rất truyền cảm. Nó cứu người là vì "tâm" chứ không phải tranh giành.
- Cô nói cứu người nhưng theo tôi được biết...chủ tịch Mkee vẫn chưa có dấu hệu tỉnh lại. - Lưu Hoa một lần nữa đứng lên.
- Có thể giờ sau, ông ấy sẽ tỉnh. Tôi sẽ chịu mọi khiển trách cũng như kỉ luật. Xin phép. - việc của nó đã kết thúc, nó cúi đầu chào và rời khỏi phòng. Nhưng cuộc họp vẫn chưa kết thúc. Mọi người vẫn tiếp tục xem tài liệu và báo cáo về đêm qua, còn xem lại camera quá trình phẫu thuật của nó vào đêm qua.
- Đúng thật thao tác rất nhanh và chuẩn xác nữa. - một bác sĩ của khoa khác lên tiếng khen ngợi.
- Chúng tôi đã chứng kiến mọi việc diễn ra vào đêm qua, tôi cảm thấy rất nể phục chị ấy. Vừa phẫu thuật cho cô bé xong, chốc lát lại sang hỗ trợ bác sĩ Lưu, tôi rất bất ngờ về năng lượng làm việc trong người chị ấy. Đặc biệt, tôi đã mở mang tầm mắt với việc chị ấy đã cắt chỉnh động mạch nhân tạo sao cho trùng khớp với động mạch thận chỉ trong nháy mắt... chúng tôi đã có được bài học quý báu sau khi làm việc cùng với chị ấy sao cuộc phẫu thuật. - một bác sĩ phụ tá khác lên tiếng, cậu đã tận mắt chứng kiến nên vẫn còn nhớ như in.
- Dù tài năng đến mấy cũng không nên bất chấp xen vào hoạt động của...
- Tôi nghĩ thế này...việc của bác sĩ Trần, đợi xem chủ tịch Mkee có tỉnh lại như lời cổ nói hay không, sau đó cấp trên sẽ họp và giải quyết. Mọi người biểu quyêt đi. - gần như ủng hộ hết bằng cách đưa tay, nhưng hai tay Lưu Hoa vẫn đặt lên bàn, Phan Chấn Phát bên cạnh nhắc nhở nên cô mới đưa tay lên.
- Vậy là tất cả đã đồng ý..vậy buổi họp kết thúc tại đây...trưởng khoa Tống ở lại một chút. - viện trưởng nói với anh, thực ra viện trưởng của bệnh viện chính là chú ruột của anh.
.......................................................................................................
Quay lại với nó sau khi rời khỏi phòng họp, nó thở phào nhẹ nhõm, mọi tâm tư về đêm qua nó đã nói hết. Cho hai tay vào túi áo blouse, nó một mình lặng lẽ lên sân thượng của bệnh viện hóng gió. Mái tóc nó bay bay, vì trên này rất trống và mát mẻ. Nó không nghĩ rằng, ngoài việc kinh doanh hay những công việc khác có thể đấu đá tranh giành quyền và lợi ích nhưng nó vẫn không nghĩ đến ngay cả công việc y đức này cũng tồn tại điều đó. Ngay cả bác sĩ với nhau cũng tranh giành bệnh nhân cho riêng mình...Nó thực không nghĩ đến...Được một lúc thì nó có điện thoại gọi đến, là một dãy số lạ, nó hơi chần chừ nhưng cũng quyết định bắt máy.
- Ah....Triết Minh...được thôi...hiện tại tôi cũng vừa họp xong...hẹn gặp cậu tại quán cafe gần bệnh viện...- nó tắt máy và đi xuống. Đã rất lâu nó mới liên lạc với Triết Minh. Vẻ mặt nó rất tự nhiên và bình thản, nó không hề lo sợ. Nó đã thẳng thừng chấp nhận sự khiển trách và kỉ luật miễn sao nó không thẹn với lòng và cảm thấy áy náy là được nên tâm tư nó rất bình thản và thoải mái.
.......................................................................................................
Tại S.P.K
Hắn đã đi làm lại, và hiện giờ hắn đang đứng trước cửa phòng chỉ huy của Kyo.
- Sếp...sếp gọi tôi...
- Cậu ngồi đi. - Kyo lịch thiệp trong bộ vest xám còn hắn thì ngược lại áo pull trắng khoác bên ngoài chiếc áo da đen.
- Của cậu...- Kyo lấy trong tủ bàn của mình ra khẩu súng và thẻ cảnh sát đưa cho hắn, chào mừng hắn trở lại.
- Cảm ơn sếp..// đừng mừng vội...có việc cho cậu làm rồi đây.
- Phía nam VN đang xảy ra vu án giết người liên hoàn, đối tượng là trẻ vị thành niên. Họ nghĩ bên họ sẽ xử lí được nhưng hiện tại đã hơn đứa trẻ mất tích và vừa mới phát hiện xác trẻ em không trọn vẹn..vì đây là vụ án nghiêm trọng nên họ cần chúng ta viện trợ.Đây là toàn bộ tư liệu phía bên họ gửi cho tôi, cậu xem rồi xử lí. Cấp trên rất xem trọng sự việc này. - Kyo sơ việc nhiệm vụ của hắn.
- Tôi được phép dẫn đội sang đó điều tra chứ...- hắn đề xuất ý kiến nhưng điều này làm Kyo có vẻ khựng lại "Phái nam không phải là nơi Win đang sống và làm việc sao?...Nhưng chắc không sao..." Kyo suy nghĩ, việc hắn trở về VN có làm ảnh hưởng đến công việc của nó không? Nhưng được một lúc anh cũng gật đầu.
Sau khi nhận nhiệm vụ, hắn mang tư liệu ra khỏi phòng và tập hợp những đội viên của mình lại.
- Hai ngày sau chúng ta sẽ xuất phát...hy vọng mọi người chuẩn bị tinh thần để chiến đấu. - hắn đã trở thành một người khác, phong cách làm việc cũng khác, không quá lạnh lùng như nó. Hắn đang rất phấn chấn và dường như hắn đã lấy lại được sự tự tin, khả năng phán đoán và sự chuyên nghiệp trong chính bản thân hắn để xử lí vụ án một cách chuyên nghiệp nhất.