Nó đi đâu đó khi tất cả mọi người đều vào trong để gặp mặt ông Tống lần cuối. Vợ chồng Jesty, Jackson, ngay cả Ren và Bin cũng có mặt.
Zeny đang họp nhưng cũng phải bỏ dở vì hay tin bất ngờ này. Hắn thấy thế chỉ nhìn theo Zeny rồi sau đó tiếp tục công việc. Sau khi tan họp, tất cả đều chia ra làm việc và hắn tìm Marry và Mark, theo như hắn tìm hiểu hai anh em nhà này cũng đã theo nó nhiều năm.
- Vừa rồi đội trưởng Trang có nói là ba chồng của Win....là ai vậy...hai người có biết không? - hắn hỏi.
- Chắc có lẽ là ông Tống...là một trong tứ đại gia tộc..- Mark trả lời, anh khá lạnh lùng vì đã theo nó nhiều năm và cũng học từ nó được rất nhiều bài học. Khi Mark biết nó từ bỏ nghề cảnh sát,anh không tin nhưng nghe Kyo sếp của anh nói về lý do thì anh mới hiểu ra và tiếc nuối. Và từ đó anh cũng ít khi gặp lại nó.
- Đội trưởng....chúng ta cũng nên đến đó một chúc....đúng không? - Marry nói, kéo hắn về thực tại bởi hắn đang suy nghĩ điều gì đó.
- Đến...đến đâu?
- Đến Tống gia....đội trưởng à...anh bị sao vậy? -
- Không có gì...tôi chỉ đang nghĩ đến vụ án thôi...để mai chúng ta cùng đến.
...............................
Rất nhanh chóng tin tức ông Tống qua đời đã được lên sóng truyền thông và trên các mặt báo. Tang lễ của ông diễn ra tại Tống gia dưới sự chủ trì của bà Tống và Tống Trung Nhân - em trai của ông Tống. Mọi người ai cũng tiếc thương khi nhìn vào di ảnh, Rin và mẹ mình khóc hết nước mắt không nói nên lời, Justy theo sát vợ và mẹ vợ. Rick, anh cũng thế, đôi mắt anh buồn bã luôn cuối đầu đứng một góc. Nhưng anh cũng có quan sát xung quanh và anh biết bây giờ nó không có mặt ở đây từ lúc ở bệnh viện đến giờ. Anh có gọi điện thoại nhưng đáp lại anh chỉ là không liên lạc được..
Mọi người đã bắt đầu đến viếng rất đông, từ những người trong giới kinh doanh, công ty, đồng nghiệp..Những người thân quen như vợ chồng Jesty-Min, Jeny-Jackson, Ren, Zeny, Kon đang đi công tác cũng sắp xếp bay về ngay. Ngay cả Bin, cũng có mặt. Hòa vào dòng người áo đen, anh tìm nó nhưng vẫn không thấy.
- Anh Bin...anh có thấy Minh Hy đâu không? - Rick hỏi anh vợ mình.
- Anh còn tính hỏi em...tang lễ của ba chồng,em ấy còn không có mặt..anh phải báo việc này với hai ông...- vừa nghe em rể mình hỏi thì Bin biết là nó hoàn toàn không xuất hiện ở đây, nên anh lấy điện thoại và gọi cho Bi, đồng thời cũng hỏi hai ông của mình đã về chưa.
- Anh à...đừng...Minh Hy đã rất đau buồn...
- Em đó Rick.....ba em mất..vậy mà em còn....
.......................................................................................................
Quay lại với nó, nó chạy thẳng lên sân thượng của bệnh viện, nơi đây đang có gió lớn, nó cởi chiếc áo blouse của mình xuống, nó nhìn vào bảng tên của mình.
- Bác sĩ sao? Bác sĩ mà lại chỉ biết đứng đó nhìn một người sắp chết...không biết làm gì....tôi thật không đáng...- nó nói lớn, gió mạnh đã lấn áp lấy tiếng nó, nó cứ nghĩ đáp lại nó là sự im lặng nhưng không đã có giọng nói đáp trả lại nó.
- Không phải là bác sĩ lúc nào cũng cứu sống được người khác. - Lưu Hoa từ phía sau bước tới cạnh nó, hai tay cô cho vào túi áo, tóc cô cũng bay bay vì gió mạnh.
Nó quay lại, vẻ mặt lạnh tanh không cảm xúc, tay vẫn đang nắm chặt chiếc áo blouse.
- Bác sĩ Trần..tôi biết cô là bác sĩ giỏi, luôn cố gắng hết mình để cứu người...nhưng cô biết không, tôi vẫn không cho là quan điểm của tôi là sai. Bác sĩ như chúng ta không phải là thần thánh mà ai cũng cứu được....việc vừa rồi tôi cũng lấy làm tiếc và chia buồn...nhưng Hy à..xin phép tôi được gọi cô như vậy, từ lúc cô vào bệnh viện này làm việc tôi đã rất ghét cô vì thái độ và tính cách của cô, tôi cứ nghĩ cô muốn thể hiện tài năng cứu người...nhưng từ những lời mà cô nói ra ở cuộc họp hôm đó đã làm tôi thức tỉnh. Đã quyết định khoác áo blouse lên người thì việc cứu người là trên hết...dùng cả trái tim và lòng nhân ái...đây là bài học quý giá nhất tôi đã học được từ cô. Bác sĩ Trần...cảm ơn cô....- Lưu Hoa chậm rãi nói, cô không còn ghét nó. Lúc nãy cô vừa hoàn thành ca phẫu thuật, định lên đây hóng gió chút không ngờ thấy được hành động cùng những lời nó nói. Cô biết nó đang tự trách mình về việc của ông Tống.
- Cô không phải cảm ơn tôi// Cô không đến lễ tang sao? Cô là con dâu của Tống...// năm trước tôi cũng đến đó, tôi không ngờ năm sau tôi cũng phải đến đó...nhưng tại sao nó không phải là một buổi tiệc hay gì đó...mà lại là tang lễ?? - đây cũng chính là lý do nó ở đây mà không phải là ở lễ tang. Nó không muốn, càng như thế nó càng cho mình là sao chổi của Tống gia, không thể trùng hợp như thế.
- Tôi biết...nhưng cô hãy phấn chấn lên, chuyện xảy ra thế này, không phải chỉ có cô là người đau buồn mà còn có trưởng khoa Tống, mẹ cậu ta, chị và cả viện trưởng......nhưng họ lại kiềm nén....tôi biết cô sẽ làm được...Đi thôi, tôi đưa cô về...- Lưu Hoa nắm lấy tay nó kéo đi...
Lưu Hoa đưa nó đến một cửa hàng để nó và cô thay đồ sau đó ghé tiệm hoa theo yêu cầu của nó.
"Ring...ring..ring...alo...được...tôi sẽ đến ngay..."
- Minh Hy, tôi xin lỗi, có bệnh nhân vừa chuyển vào cần phẫu thuật gấp, tôi phải về, xong việc tôi sẽ đến...
- Không sao...cô đi đi...- nó nhẹ nhàng nói hay nói khác hơn là rất nhẹ, rất nhẹ.
- Minh Hy...cố lên..- Lưu Hoa cảm thấy trong lòng mình rất nặng, cô rất muốn vào cùng nó, thậm ch cô đã thay trang phục nhưng không ngờ lại có ca phẫu thuật gấp buộc cô phải về lại bệnh viện. Thà nhìn nó cao ngạo lạnh lùng như trước cô còn dễ chịu hơn nhìn thấy nó bây giờ. Nhận thấy nó gật đầu nên cô mới rời đi. Cô xem cái gật đầu đó như lời hứa, cô có lòng tin nó sẽ làm được.
Nó nhìn Lưu Hoa lái xe đi sau đó lại nhìn về phía trước. Chẳng phải đó là lối vào của nhà ba mẹ chồng nó sao? Sao bây giờ khi bước vào nó cảm thấy từng bước từng bước nặng trĩu, không muốn đi chút nào. Nó bước vào, lúc này trời đã tối, rất đông người nhưng chỉ toàn là một màu đen mang vẻ u buồn. Nó bước vào chỉ có một bóng dáng của người con gái trong chiếc váy đen đơn giản tay dài, vẻ mặt tái nhợt rất mệt mỏi nhưng ít ai nhận ra bởi vẻ mặt nó lạnh tanh, tái nhợt nhưng không cảm xúc, mái tóc dài hơn vai được nó buộc hở ra phía sau. Tất cả mọi người thấy lúc này là một người con gái đang bước vào trên tay là bó hoa ly trắng, tất cả mọi thứ đều rất hoàn hảo trừ vẻ mặt hờ hững không cảm xúc kia.
- Mẹ...
"Chát...." - vừa cất tiếng thì mặt nó đã nghiêng hẳn sang một bên...
- Mẹ...đừng như vậy mà mẹ....- Rin cùng mọi người ngăn cản...
"Anh để Fasmin bị bác ấy tát như vậy sao?" Ren như không chịu được nhưng Bin, anh vẫn im lặng.
- Mẹ à...tôi nghĩ cô có phải là sao chổi của nhà này hay không? Năm năm trước Resd nó đã mất khi nó đã hối hận và muốn....tôi và Trung Kiên cũng rất quý cô...nhưng tại sao? Lúc đó khi không có Rick ở đó, cô là bác sĩ thì cô cũng cố lấy ông ấy chứ....- bà Tống đang không ngừng đánh vào người nó, nhưng nó vẫn không phản ứng, cứ để cho bà đánh.
- Mẹ à....mẹ nói gì vậy, không phải lỗi của Min Hy...// Mẹ à...mẹ vào trong nghĩ ngơi đi...- Rick và Rin đang khuyên mẹ mình vào trong.
"Chát"....nó lại chịu thêm cái tát nữa, lần này nó bất ngờ hơn vì người tát nó là anh mình.
- Anh hai...
- Dù em tài giỏi, em lạc mất ba mẹ nhưng ít ra cũng được nhà họ Trịnh dạy dỗ...nhưng có ai là con dâu như em không? Nhà chồng có tang em lại không có mặt, đã bao nhiêu tiếng đồng hồ trôi qua...đến giờ này em mới chịu đến....- Bin nóng lên.
- Đủ rồi...em kêu anh an ủi cậu ấy chứ không phải muốn anh đánh Fasmin. - Ren ra trước nó ngăn cản Bin khi thấy anh lại đưa tay lên định đánh nó vì nó không phản ứng mà chỉ giương mắt nhìn anh.
- Buông.....- nó tách tay mình ra khỏi tay Ren và rời đi. Mọi người cảm nhận được giọng nó lạnh lùng. Nhưng riêng Ren, cô cảm nhận được tay nó rất lạnh rất lạnh.
- Minh Hy....
- Em cứ mà kệ nó đi, mấy năm nay nó sống chung với ông, được ông nuông chiều nên tính nó bướng như vậy.
Bin ngăn cản mọi người chạy theo nó, Zeny vừa cùng Rin đưa bà Tống vào trong, trở ra nghe thế liền trả lời, nhưng đồng thanh với ai đó.
- Anh sai rồi. - Zeny và Ren đồng thanh. Làm mọi người phải giật mình.
- Fasmin...cậu ấy trưởng thành và chính chắn hơn anh nghĩ, từ nhỏ và đến hiện tại Fasmin vẫn chưa từng có cái tính bướng như anh nói. - Zeny nói xong bỏ đi, cũng may hôm nay cô mang giày thể thao với áo sơ mi đen nên từng bước chân của cô rất nhanh.
- Anh là anh của cậu ấy cũng là bác sĩ tâm lí, anh nên hiểu rõ tính của Fasmin mới phải. - Ren cũng bỏ đi theo Zeny.
Đúng như hai người bạn hiểu nó nhất, ngay từ lúc nó xoay người bỏ đi, nó cảm nhận được khóe mắt mình có dòng chất lỏng sắp rơi xuống, nhưng nó cố gắng hít thật sâu kìm nén lại, không để nó rơi xuống. Zeny và Ren đuổi theo nó nhưng rất tiếc vẫn không đuổi kịp, trước mặt Zeny và Ren là dãy dãy xe nối tiếp nhau. Vì rất đông các quan khách đến viếng ông Tống nên Ren và Zeny phải trở vào để phụ giúp, cả hai cùng trở vào, trang phục cùng tone màu đen nhưng chỉ khác mỗi phong cách. Trên người Ren là bộ váy đen cổ cao, dài ngang gối. Có đính nơ cùng màu ở cổ tay, giày cao gót đen, mái tóc xõa ngang vai. Còn Zeny chỉ là áo sơ mi đen, quầu âu đen cùng giày thể thao đen, áo dạ ngắn đen khoác bên ngoài, tóc buộc cao. Tuy là phong cách khác nhau nhưng cả hai đều có chung tâm trạng và cảm nhận giống nhau về nó.
Còn nó, lúc rời đi nó đã nghe được tiếng của Zeny và đoán ra được cô sẽ làm gì, chính vì thế nó đã nép mình vào lối đi có hàng cây xanh, khuất tầm nhìn của họ. Đúng lúc hắn cùng đồng nghiệp của mình cũng đi ngang qua, hắn đã thấy bóng dáng lạ mà quen nên bảo mọi người vào trước, còn mình thì đi vào lối đi ấy. Nhưng khi vào rồi hắn không thấy bóng dáng ấy đâu nữa, hắn đi thêm vài bước nữa chợt nghe được cuộc thoại nhưng chỉ có mình nó.
" -Tống Trung Kiên đã mất....nhờ F tìm hiểu giúp nguyên nhân.
-Được..mọi chuyện vẫn ổn chứ.
- Ổn.
- Nghe giọng em không được khỏe, cố gắng quan tâm đặc biệt là bản thân.
- Em không sao. Tạm biệt." Nó ấn nhẹ trên màn hình đồng hồ, sau đó hít một hơi thật sâu và rời đi.
Hắn thấy nó rời đi liền nép vào một cây xanh to gần đó, sau khi nó đi khuất hắn mới đi ra. Hắn đang thắc mắc về cuộc thoại lúc nãy. Chẳng phải mọi người nói nó là bác sĩ sao? Sao hắn lại nghe "F". Hắn đoán nó không đơn giản là bác sĩ mà là có thân phận khác. Việc này hắn nhất định sẽ tìm hiểu. Nhưng sao vừa rồi nghe nó nói chuyện với chất giọng mệt mỏi thiếu sức sống mà lòng hắn sao sao ấy nhỉ? Điều này, có lẽ hắn cũng sẽ phải điều tra?