Sau khi bước vào căn phòng, nó liền ấn một dãy số gọi ngay cho ông John để xem ông John đã về đến nhà được bình an hay không? Có an toàn không.
- Bác John, cháu là Minh Hy đây, Bác về nhà an toàn chứ..-
- Hahaha....có người theo ta, nhưng Resd đã cắt đuôi được bọn chúng. Cháu không cần phải lo..Vài ngày nữa ta sẽ về lại Hàn Quốc sau khi xong việc ở đây, nên cháu cứ yên tâm đi nhé...- ông John đang xem tv vừa nói điện thoại với nó.
- Resd....Resd....anh ấy sống có tốt không bác, sức khoẻ của anh ấy hiện ra sao? - quả thật cái tên không nhắc đến đã nhiều năm nhưng giờ khi nhắc đến nó lại có cảm giác bối rối, không biết nên nói gì cho đúng.
- Resd vẫn ổn cháu à..Thôi...ta có việc bận, liên lạc với cháu sau nhé..- ông John chủ động tắt máy. Cuộc thoại của người đơn giản chỉ có vậy, nhưng cũng ngay lúc này tại phía nhà bếp Rick đã mạnh tay chặt cà rốt thành từng khúc, nguyên nhân không biết là do đâu.
"Hy, em đã lần nói dối tôi..." Rick nói thầm, tay không ngừng chặt cà rốt thành từng khúc.
Quay lại với nó, nó cho mình bộ pyjama dài màu xanh biển nhạt, mái tóc đã sấy khô đôi phần, sang phòng bà Tống để xem tình hình thế nào, nào ngờ tay nó vừa chạm vào nắm cửa định mở cửa thì Rick đã nắm lấy tay nó.
- Mẹ chỉ vừa mới thiếp đi, xuống ăn cơm thôi. - sau đó anh không chờ nó trả lời liền xoay người đi xuống.
Trên bàn ăn mọi món ăn được bày biện rất đầy đủ, có món chính và món phụ, trông mọi thứ rất hấp dẫn, hương thơm bay lên, nhưng nó vẫn chưa đụng đũa, tâm tình của nó đang để ở nơi nào đó.
- Hy...Hy...em sao thế? Em rất mệt sao? - Rick hỏi nó, anh thấy nó sắc mặt có chút phiền muộn lo lắng.
- Phải...em thấy rất lo cho mẹ...nếu tình trạng của mẹ cứ tiếp tục như vậy em nghĩ sức khoẻ của mẹ sẽ xấu đi. - nó rất lo lắng cho bà Tống, từ trưa đến giờ nó chưa từng thấy bà Tống tỉnh dậy, ngược lại còn nghe Rin và Rick nói bà ấy đã ngủ, tình trạng ngủ li bì như thế này nếu kéo dài chắc là sẽ có vấn đề. Nó đang chờ cho bà Tống tỉnh lại để cho bà nghe việc Resd còn sống, mong rằng bà ấy có thể vực dậy mà lạc quan hơn, tình trạng sức khoẻ chuyển biến theo hướng tích cực hơn.
- Em còn chuyện gì khó nói sao??? - Rick thấy nó có vẻ không chú tâm vào việc trước mắt, nên hỏi. Nhưng thật ra anh đã biết hết tất cả, ánh mắt của anh đang nhìn vào nó. Như chờ đợi điều gì đó "Hy, đây là anh cho em cơ hội...mau nói ra..." nhưng kết quả lại làm Rick hụt hẫng thất vọng.
- à...không có gì, mình ăn cơm thôi anh. - nó cố gắng nở nụ cười trấn an Rick xem như không có chuyện nhưng đâu ngờ hành động của nó đã vô tình thiêu đốt ngọn lửa trong lòng ai đó.
.......................................................................................................
Ngày hôm sau, vì không có ai ở nhà chăm sóc bà Tống nên nó muốn ở lại chăm sóc bà, Rick cũng đồng ý. Vì thế hôm nay Rick đi làm một mình. Nó đã phải thức dậy từ sớm, làm bữa sáng cho cả nhà, sau đó lại đem bữa sáng và thuốc lên phòng cho bà Tống. Khi cho bà Tống uống thuốc xong, nó ngồi lại cạnh bà, trông bà đã ốm đi rất nhiều, nó không muốn thấy bà Tống buồn bã thế này nữa, nên nó quyết định nói ra.
- Mẹ à..con muốn nói với mẹ một việc, nhưng mẹ phải thật bình tĩnh nha...- Bà Tống cũng nắm lấy tay nó, gật đầu. Nhưng sau khi nghe những lời nó vừa nói ra, đôi tay bà nắm chặt lấy tay nó, nước mắt trào ra nhưng lại lắp bắp không nói được câu nào.
- Điều.....con..nói...là...thật......Resd...nó...nó vẫn còn sống. -phải rất vất vả bà Tống mới có thể nói ra được trọn một câu.
- Resd..nó đang ở đâu...
- Bác John không nói cho con biết, nhưng bác ấy nói Resd anh ấy sẽ mau trở về thôi, vì thế mẹ đừng buồn bã nữa nha, mẹ phải phấn chấn lên. - nó vỗ nhẹ tay bà Tống, như tạo cho bà thêm niềm tin. Nó đỡ bà Tống nằm xuống, đắp nhẹ chăn ngang người bà, sau đó xuống nhà dọn dẹp, cũng không quên mở tv xem ít tin tức.
Đang rửa bát trong bếp nhưng nghe được tin đặc biệt khiến nó phải bỏ dở công việc mà chạy ra ngoài.
- Sao tình hình của Tống thị lại xấu như vậy, sao chị Rin lại không nói với mọi người...- nó liền lấy điện thoại gọi cho Rin, nhưng lại không liên lạc được, gì chứ tình thế đang khẩn cấp, nếu trong hôm nay không xử lí được, Tống Thị sẽ bị thu mua hoặc phải phá sản. Nó muốn đến ngay Tống thị để tìm Rin nhưng nó không thể rời khỏi nhà, gọi cho Justy nhưng tình thế cũng như vậy.
.......................................................................................................Tại Tống thị.
- Tổng giám đốc, tổng giám đốc....
- Có chuyện gì sao? - Rin khó nhọc mở mắt, cả ngày hôm qua cô ở công ty xử lí công việc thế nhưng sau vẫn không ảnh hưởng đến chút gì đến cải thiện tình hình hiện giờ thế nhỉ. Cả người Rin mệt mỏi mất hết sức sống, trang phục hôm qua vẫn còn trên người, có lẽ cô đã ngủ quên vì thế thư kí gọi cô, cô mới tỉnh dậy.
- Cả đêm hôm qua chị ở đây sao? À....À....các cổ đông đòi họp khẩn cấp ạ..
- Tôi biết rồi...cô chuẩn bị như họ muốn đi...khoảng giờ nữa sẽ bắt đầu, không còn gì nữa cô ra ngoài đi. - giọng Rin mệt mỏi, sau khi thư kí rời đi, Rin gục xuống bàn, giọt nước mắt đã rơi xuống mặt bàn, chưa bao giờ cô thấy mình ghét bản thân mình thế này, bởi cô cảm thấy bất lực. Cô biết, cô biết cuộc họp sắp diễn ra sẽ bàn về vấn đề gì, và cô biết được kết quả xấu nhất như thế nào.
"Ba......con có lỗi với ba, con đã không thể quản lí tốt Tống thị.." Rin bất lực thốt lên, cô quyết định cam chịu.
"Có chuyện gì..
- Được, chuẩn bị cho tôi tách cafe" Sau khi cúp điện thoại, Rin đứng dậy và vào toilet chỉnh trang lại một chút, vừa bước ra đã thấy chàng trai mặc áo sơ mi trắng quần âu, chân đi giày da bóng, nhưng quan trọng chính là ánh nhìn của chàng trai đó khi đối diện với Rin.
- Tại sao lại có cảm giác thân thuộc như thế...- Rin nói thầm đưa tay lên ngực, cô thực cảm thấy khó chịu.
- Cậu là...
- Chị hai...em là Resd.. Em đến đây để giúp chị. -sau khi nghe Resd nói, Rin bất ngờ, Rin không tin vào mình.
- Em biết chị sẽ rất bàng hoàng, và khó chấp nhận, vì thế chị hãy xem cái này đi. - Resd đưa bản tài liệu cho Rin xem. Rin gần như chết lặng trước sự thật này. Đứa em trai của cô, nó đã trở về, nó không chết, nó không chết...
- Thằng nhóc này, sau lại bỏ tất cả mọi người hả........ngay cả tang lễ của ba cũng không xuất hiện.....em có biết mọi người đã rất đau lòng hay không?? HẢ....- về thay đổi ngoại hình Rin không thắc mắc bởi trong tờ giấy đã ghi tất cả.
- Khoang hả trách em....em đến đây là để giúp chị...
Mọi chuyện được dời lại, Rin hướng dẫn và Resd đang tập trung % công việc của mình, ngón tay thoăn thoắt gõ trên bàn phím, cả đều biết mọi công việc đều phải xử lí hết trong ngày hôm nay, cũng như cổ phiếu của Tống thị phải tăng lại.
Rất nhanh chóng trong phòng h đồng hồ với những tính toán thông minh của mình, Resd đã giúp cổ phiếu Tống thị ngừng giảm hẳn, bây giờ chỉ có việc tăng lại thôi.
"Liz, cô thông báo cuộc họp sẽ dời xuống chiều nay, nói với họ chiều nay tôi sẽ có câu trả lời cho họ". Thấy tình thế của Tống thị đã có chuyển biến và có hướng giải quyết tích cực hơn, vì thế Rin quyết định dời cuộc họp thêm -h nữa, để mọi việc có thể ổn định trở lại, cũng vì thế mà không phải tranh chấp bất cứ quyền hành gì trong công ty, cũng như Rin sẽ chuẩn bị mọi thứ chào đón Resd trở về. Vì tranh thủ thời gian làm việc nên giờ trưa Resd vẫn luôn túc trực tại bàn làm việc của Rin, Rin đã ra ngoài mua đồ ăn trưa cho cả , cũng vi vui mừng vì Resd đã về nên Rin không ngần ngại chia sẻ cho bất kì ai, từ nó và Rick, Jeny, Min,.......tất cả đều biết.
.......................................................................................................
Tại quán cafe gần bệnh viện.
Rick đã cởi bỏ chiếc áo blouse ra ngoài, tay anh đang giữ lấy điện thoại, hay nói đúng hơn là anh vừa nghe điện thoại của Rin, cũng biết được người anh cần tìm đã xuất hiện. Anh không nói gì chỉ cầm điện thoại và tiếp tục nhắn gì đó và sent.
........