Nó trở về đến nhà cũng đã giờ kém phút, khẽ vuốt nhẹ lại mái tóc sau đó nó cũng vào nhà. Nó khá bất ngờ khi thấy hầu như đầy đủ tất cả các gương mặt quen thuộc, chỉ thiếu San Ny vì cô bé đã du học nước ngoài và Zeny vì việc ở sở cảnh sát. Tất cả thấy nó bước vào vô cùng vui mừng vì đã có mặt đủ tất cả mọi người và có thể bắt đầu nhập tiệc, nhưng thấy nó vào sau đó mọi người lại nhìn về phía sau nó..Nó liền nhận ra.
- Rick anh ấy phải chuẩn bị tham gia cuộc phẫu thuật ở bệnh viện nên không về được, anh ấy nhờ con chuyển lời xin lỗi với mọi người. - Nó cúi đầu nhẹ nhàng nói, Resd ngồi cạnh mẹ mình nên cũng xem như đối diện với nó, cũng quan sát được hết tất thảy những biểu hiện trên gương mặt của nó. Nó không có gì thay đổi, cư xử đúng mực. Resd nhớ lại lời ông John đã nói với anh về nó.
- Haizzzz......
- Thôi thôi, chẳng phải không có chồng thì có vợ thay mặt sao?? Thôi nào...vào ăn cơm thôi....- Jeny nói khi thấy bà Tống có vẻ hơi buồn.
Từ lúc vào cho đến lúc hiện tại này đây, khi tất cả cùng ngồi vào bàn, Rin và Resd ngồi cạnh bà Tống, Justy ngồi cạnh Rin, kế đến là vợ chồng Jesty- Min, đối diện vợ chồng họ là Jeny và Jackson,kế là Kon, Bin ngồi cạnh Ren và Ren thì lại chọn vị trí ngồi gần bạn thân của mình. Tất cả đều có đôi có cặp, ngồi cạnh nhau, gắp thức ăn cho nhau, trong khi nó vẫn tự tay gắp thức ăn cho mình. Đôi khi Ren vẫn trò chuyện với nó, riêng Bin anh vẫn luôn hướng về phía nó, nhìn biểu hiện, nét mặt như làm đúng theo bổn phận rồi thôi, ngay cả khi gặp anh hai như anh cũng chỉ cúi chào, là do nó vẫn còn giận anh chuyện cái tát hôm trước hay là do không có Rick ngồi cùng nên thái độ của nó mới thế đây. Chuyện của nó và Resd của năm trước chắc chắn những người có mặt trong bàn ăn này đều đã cho vào quên lãng, bằng chứng là họ đều nghĩ biểu hiện có chút buồn của nó là vì thiếu Rick bên cạnh.
- Minh Hy, con làm sao thế, trông con có vẻ mệt mỏi - Bà Tống ngồi đối diện nên hỏi, tất nhiên Resd cũng để ý được nãy giờ nó đang làm gì, nhưng Resd cũng không lên tiếng.
- Con không sao...con xin phép mọi người ra ngoài một chút. - nó xin phép và đứng lên rời khỏi vị trí và ra khỏi cửa, tức là sân trước nhà.
- Fasmin, tâm trạng của em ấy có vẻ không tốt, chẳng lẽ ở bệnh viện có việc không hay sao? - Jesty nói Min cũng nghĩ thế, hai vợ chồng vẫn còn quen với cách gọi cũ dành cho nó.
- Không phải vừa rồi mọi người đều nhắc đến Tống thị sao? - Ren cẩn trọng nói, vì ngồi gần nó và cũng hay quay sang nên cô để ý được từ lúc mọi người nhắc đến Tống thị, vẻ mặt của nó càng nhạt đi.
- Minh Hy chắc là vẫn còn trách bản thân mình vì việc của.......tội là tội cho con bé nhất....- Bà Tống chậm rãi buông đũa nói, hình ảnh bà tát và hét vào mặt nó là đồ sao chổi khiến bà cảm thấy rất ray rứt, trong khi nó chẳng làm gì sai cả, nét mặt của bà Tống dần tái đi, thấy vậy Rin vội an ủi.
- Mẹ à...không phải thế đâu, tính Minh Hy rất mạnh mẽ và cứng rắn, chắc là hôm nay không có Rick ở cạnh nên em ấy buồn chứ gì, mẹ đừng lo.... vợ chồng em ấy lúc nào như chả hình với bóng...đúng không ông xã...- Hiểu ý Rin, Justy cũng phụ hoạ theo.
Nhờ có hai vợ chồng Jackson cùng Jeny mang không khí vui tươi đến trong bữa ăn, những người sắp làm ba làm mẹ nên trong lòng hưng phấn, sinh ra "nói nhiều", nhưng nhờ vào đó mà mọi người đều no bụng và đầy ấp tiếng cười. Nhưng riêng về Resd, anh rất đau lòng khi nghe mẹ mình kể về nó vừa rồi, càng đau lòng hơn khi nghe những gì chị mình nói, anh nắm chặt tay dưới gầm bàn ngăn không cho bản thân được biểu hiện gì, cùng suy nghĩ nhưng ngược lại Bin lại gượng cười, hưởng ứng các câu chuyện vui mà Jackson đã kể nhưng tâm tư suy nghĩ của anh đã trôi đi đâu hết rồi, là do anh nóng tính, nó là em gái ruột của anh, một cô em gái ngoan hiền tài giỏi, nhưng phải chịu cảnh trớ trêu như thế này, là anh đã hiểu lầm nó sao? Ren ngồi cạnh anh, thấy sự phiền muộn ẩn sâu trong đôi mắt của anh Ren liền biết rõ, cô cũng đã khuyên anh rất nhiều lần, nhưng anh vẫn thế, vẫn nghĩ nó có lỗi vì không có mặt tại tang lễ của ba chồng, trong khi ngay lúc nó cô cũng đã phản bác lại, đến bây giờ, nghe lại những gì bà Tống nói, cũng có nghĩa là người chịu thiệt thòi hiểu lầm nhất, chính là nó, giờ phút này chắc Bin day dứt lắm.
- Ren à...là anh đã sai khi đã tát Minh Hy ngay trước mặt mọi người đúng không? - Trên đường về, Bin lái xe, Ren ngồi ghế phụ hướng nhìn ra ngoài, cô nghe Bin nói thì quay phắt sang anh, hia tay khoanh trước ngực, hậm hực nói.
- Không phải sai, mà là quá sai....Dù tất cả mọi người đều không tin Win nhưng anh thì không được vì anh là anh trai của Win, là người anh trai nhưng lại không tin tưởng vào em gái mình, anh có biết được hành động lời nói của anh đã làm tổn thương Win như thế nào không?? - phải, Ren hiện giờ rất khó chịu, lúc nãy trên bàn ăn thấy nó ra ngoài là cô đã biết nó không tha thứ được cho bản thân mình, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng thực chất trong lòng lại đầy rẫy những vết thương. Đối với cô, cô xem nó là một người rất rất quan trọng là ân nhân, là chị em tốt, dù là nó sai nhưng cô vẫn luôn tin tưởng nó. Qua nhiều năm, cô và Zeny đều rất hiểu nó, đặc biệt là kiểu người như nó, ngoài mặt thì sắc lạnh, nhưng trong lòng lại rất nhạy cảm, mong manh và rất dễ bị tổn thương......nhưng tất cả những thứ bên trong ấy không ai biết cả bởi tất cả được nguỵ trang bên ngoài bởi một vỏ bọc rất hoàn hảo đầy gai nhọn.
-.........em xin lỗi, nhưng em không thể nào kiềm lòng mình lại khi nhìn vào mắt của Win, ánh mắt sâu thẩm hờ hững, lạnh nhạt gần như vô hồn đối với tất cả mọi thứ, anh không nghĩ Win sẽ lao đầu vào công việc để lắp đầy những tổn thương à...chưa kể giờ đây khi bác Tống vừa mất....thì Resd trở về, có thể Resd trở về sẽ lắp được phần nào lỗ hỏng tinh thần của Tống gia, nhưng còn Win thì sao?? - Ren rất khách quan, vừa rồi còn ở nhà Rin thì khác, cô không thể nói thẳng suy nghĩ của mình, cô nói đúng, Resd trở về có thể khiến cho tinh thần của Rin và bà Tống ổn định và tươi tỉnh hơn thay thế cho sự mất mát mà họ vừa trải qua, nhưng còn đối với nó, là lắp đầy hay khoét sâu hơn??
Sau những lời Ren nói thì không gian trên xe bỗng chống yên lặng, Ren quay sang hướng nhìn ra ngoài, trong khhi Bin anh đang phiền não với những suy nghĩ cùng lời nói của Ren. Khi xe dừng lại trước nhà Ren, Ren liền bước nhanh xuống, "Cảm ơn em, Ren..." anh nói mà chất giọng buồn buồn, Ren gật đầu sau đó cũng vào nhà, vì Ren biết, Ren yêu con người này thì cũng hiểu con người này. Không phải là Bin không muốn làm lành xin lỗi nó, mà là vì Bin vẫn chưa tha thứ cho bản thân mình, đá có lỗi quá nhiều với nó nên chẳng biết làm thế nào cho đúng...
......................................................................................................
Quay lại với chính nó lúc này, nó không muốn mọi người thấy vẻ mặt của nó lúc này nên nó đã rời khỏi hẳn ngôi nhà, và hiện tại nó đang đi bộ dọc theo bờ sông khi cảnh vật về đêm phía đối diện đã hiện lên. Những cơn gió thổi mạnh khiến tóc nó bay bay, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt nó nhìn thẳng xuống mặt sông. Ngồi trên ghế đá, ngắm nhìn những ngôi sao trên trời đang phản chiếu xuống mặt sông, bỗng chốc nó cảm nhận hốc mắt đã phủ một lớp màng, sau đó không kiềm được một giọt đã rơi xuống.
- Tại sao, tại sao mình lại có cảm giác này. - nó cảm thấy vô cùng ghét bản thân mình, lẽ ra nó cũng đã có thời gian hoà hợp, thoải mái cư xử với mọi người, nhưng sao lúc nãy nó cảm nhận được tất cả các ánh nhìn đều đổ về phía nó, cảm thấy sự hạnh phúc lan toả khắp căn nhà, nhưng sao bản thân nó phải cười trong nước mắt và tay phải đặt lên ngực thế này. Sở dĩ nó biểu hiện thế là vì nó cảm nhận được khi Resd trở về thì một ngày nào đó Tống gia sẽ phải chịu thêm một mất mát mới nữa, hay là một sự thật khiến cho mọi người phải khủng hoảng, nhưng những điều nó nghĩ sắp xảy ra vẫn còn là ẩn số.
- Ba, Tống gia sẽ không phải chịu bất kì thương tổn nào nữa, con sẽ bảo vệ bác John và những người trong Tống gia.
- Em bảo vệ chúng tôi bằng cách nào. - giọng nói lạnh lùng chen ngang khi nó đang đọc thoại một mình. Nó bất ngờ đứng dậy xoay người về sau, bắt gặp giọng nói lạnh lùng ấy phát ra từ người con trai ấy, Resd. Thật sự bất ngờ khi hôm nay nó quá chủ quan và không phát hiện ra anh đã ở phía sau nó. Nó vẫn im lặng.
- Tôi đang hỏi em, em bảo vệ chúng tôi bằng cách nào. - "Fasmin, em không thể nào hiểu được cảm giác của tôi lúc này, cảm giác cô tạo cho mình vẻ lạnh lùng xa cách, khó thế nào...xin lỗi, thật tàn nhẫn..." tiếp tục là những lời nói lạnh nhạt, mang hướng xa cách. Nhưng nó vẫn im lặng.
- Tôi nghĩ anh chồng không nên quản chuyện của em dâu, xin lỗi tôi có việc xin phép. - Thật quá đỗi bình tĩnh khi đối đáp với Resd một cách lạnh lùng và khôn khéo, đồng thời nó cũng nhấn mạnh vế đầu phân rõ thân phận của hai người. Nhìn thấy nó ung dung rời đi không có vẻ gì trốn tránh khiến anh cảm thấy nể phục "đúng là con sắc lạnh", Resd vẫn nhìn theo nó, trông rất đẹp nhưng vẫn mang một chút cảm giác cô độc, nhớ lại câu nói vừa rồi của nó, một tiếng anh chồng, khiến anh nhếch môi cười cay đắng, nó đã thẳng thừng rạch ròi chia ranh giới với anh, tốt, không phải đã quá tốt rồi sao.
- Đau gì chứ, khó chịu gì chứ...không phải là đã như ý muốn của mày rồi sao..- Resd nói thầm, sau đó cũng quay đầu hướng về phía ngược lại. Khung cảnh về đêm rất đẹp rất lung linh, dọc bờ hồ có hai dáng người đang đi về hai hướng khác nhau, người nam thì cho tay vào túi quần, bước đi đôi mắt vẫn hay nhìn xuống phía dưới, hướng về phía lúc nãy anh đi ra, có lẽ là về nhà. Hướng ngược lại với anh, là cô gái có dáng người mảnh mai, khuôn mặt lạnh nhạt luôn nhìn thẳng về phía trước với đôi mắt màu cafe sâu thăm thẳm, tiếp tục thẳng bước dọc theo bờ sông.