Sáng hôm sau nó vẫn đi làm như bao người, không cầu kì nó không gì đơn giản hơn với quần âu xám đen, áo sơ mi trắng xoắn lên đến khủy tay kết hợp với giày trắng cổ thấp. Mái tóc buộc gọn ra phía sau lộ rõ khuôn mặt mộc trắng sáng, cánh môi hồng nhẹ k thêm bất kì son nào, một khuôn mặt mộc đẹp tuyệt đối.. Vừa từ sảnh đi vào thì nó đã nhận thấy đều gì đó, mọi người ai cũng đổ mọi ánh nhìn về nó cả. Nó mà kệ liền đi về phòng làm việc của mình. Nó đang tra chìa khóa định mở cửa vào thì đã nghe tiếng ai đó gọi nó phía sau.
- Ah...bác sĩ Trần...chúng tôi đến để xin lỗi cô....cô nhận lấy chút lòng thành của chúng tôi đi. - Bs Khưu cùng bs Khắc đến xin lỗi nó, còn mang cả một giỏ hoa hồng đến tặng nó.
- Đó là trách nhiệm của mỗi chúng ta, không cần phải thế này đâu. - Nó đáp trả một cách khách sáo như đang dò chừng. Ai biết được hhai người trước mặt nó đang nghĩ gì, giờ năng lực đặt biệt đã mất nên thứ duy nhất nó có thể tin là chính trực giác của mình.
Thấy nó tỏ ý không muốn nhận, chưa gì hết nó đã cúi đầu và vào phòng sau đó đóng cửa, để lại hai vị bs bên ngoài nhìn nhau với ánh mắt khó hiểu.
Về phần nó, vào phòng xong chẳng suy nghĩ gì nhiều liền lấy áo blouse và ống nghe khoác lên người. Lấy bảng tên của mình cài lên trước áo và ra ngoài, vậy là hôm nay nó có thân phận và được giúp người giửa chốn thanh thiên bạch nhật mà không một ai xem thường hay thắc mắc.
- Cảm ơn cô...nếu không có cô....- người phụ nữ được nó cứu hôm trước cười hiền với nó. Sau khi nó đã kiểm tra xong.
- Đó là trách nhiệm của chúng tôi...- Nó nhẹ nhàng nói.
- Huyết áp của cô ấy vẫn chưa ổn định nên kiểm tra thường xuyên...- nó quay sang nói với cô y tá với chất giọng trầm ổn, k nhẹ nhàng bằng khi nó nói với người phụ nữ kia, bởi con người nó, bản chất công việc trong nó, nó luôn thực hiện nghiêm túc và lạnh.
- Cô cứ nghĩ ngơi đi nhé...không sao nữa rồi...- nó nói xong cười nhẹ rồi cúi đầu rời đi.."bs cô ấy cười đẹp thật..." cả cô y tá ngay cạnh cũng cùng suy nghĩ.
ting....................ting.......................
Nó mở điện thoại lên là một tin nhắn thoại...bật lên nghe thì sắc mặt nó dần dần u ám.. Nhưng nhiệm vụ vẫn là nhiệm vụ.....
" F nhận nhiệm vụ...." nó chỉ gửi lại vỏn vẹn thế.
cốc....cốc.....
Rick vào phòng nó, thấy nó vẫn đang xem hồ sơ của bệnh nhân, anh mỉm cười khi thấy hình ảnh nó hiện giờ, tim anh lại lệch nhịp., xem ra năm qua, anh đã yêu nó quá nhiều rồi, giờ nó về, cảm xúc anh dâng trào không biết phải thế nào. Trông anh thân thiện nhưng cũng thật ngầu với áo sơ mi xanh nhạt, quần âu và giày trắng khoác áo blouse giống nó nhưng so với chức vụ thì nó vẫn ở vị trí sau Rick.
- Em đag làm việc sao? - Rick nhẹ nhàng nói với nó, anh kéo ghế và ngồi đối mặt với nó. Nhưng nó vẫn dán mắt vào hồ sơ trước mắt.
- Trần tiểu thư...cô biết đã mấy giờ rồi không...anh không đói à...- nó nghe Rick nói, theo bản tính cá nhân của nó thì chắc chắn nó sẽ lơ, nhưng sao...
- Ah...anh không nói...em quên mất...không biết giờ Ren và mọi người ăn trưa chưa nữa...- nhìn bộ dạng nó sực nhớ ra làm Rick bật cười thành tiếng, đây là lần đầu tiên anh thấy nó đáng yêu đến thế.
- Chúng ta đi ăn trưa đi...
- Để em gọi chị Rin...- nó chủ động xưng em với Rick điều này làm Rick rất vui trong lòng, nhưng Rick ngăn cản, anh đã gọi cho họ rồi, nhưng họ lại bận công việc hoặc đã ăn rồi. Nó nghe vậy nên cũng gật đầu cầm theo điện thoại và cả ra ngoài xuống can teen ăn trưa.