Edit: Nancy
Beta: Mai Nhi
Khi Ôn Nhuận đến Tùng Hải Hào Đình thì đã qua giờ.
Cậu quen cửa quen nẻo mở cửa đi vào, lại ngoài ý muốn phát hiện thư phòng truyền đến ánh sáng nhạt.
Bỏ hành lý xuống, Ôn Nhuận tay chân nhẹ nhàng mở cửa, quả nhiên là Diệp Hàn Thanh còn đang làm việc trong thư phòng.
Cậu có phần tức giận, hắn mỗi lần đều chúc cậu ngủ ngon, nhưng buông điện thoại thì tiếp tục làm việc.
Căn bản chính là bằng mặt không bằng lòng.
Ôn Nhuận phóng nhẹ bước chân, chuẩn bị đi vào để tạo cho hắn bất ngờ.
Trộm Diệp Hàn Thanh từ sau lưng, Ôn Nhuận đang chuẩn bị cho hắn bất ngờ thì lại phát hiện ra Diệp Hàn Thanh đã chống tay ngủ rồi.
Cánh tay vươn ra liền dừng một chút, Ôn Nhuận trong lòng dịu lại, đi tới phía trước hắn, thấy Diệp Hàn Thanh ấn huyệt thái dương, hai mắt nhắm nghiền, dưới mắt còn có quầng thâm nhàn nhạt.
Máy tính trước mặt hắn còn mở ra, hiển thị các loại số liệu báo cáo.
Cậu nhẹ nhàng chạm vào lông mày sắc bén của hắn.
Ôn Nhuận đang muốn đánh thức hắn để hắn về phòng đi ngủ, lại thình lình bị một đôi tay ôm sát vào trong lòng.
“Không phải nói không cần lo lắng cho anh, như thế nào lại trở lại?”
Diệp Hàn Thanh vừa mới tỉnh ngủ, thanh âm khàn khàn phảng phất mang theo một ít trách móc, mỗi chữ như gãi nhẹ vào lòng của Ôn Nhuận.
Ôn Nhuận chống ngực hắn lùi lại một chút, ngón tay kẹp miệng hắn hưng sư vấn tội: “Không trở lại thì làm sao biết mỗi ngày anh đều làm việc đến như vậy hả?”
Diệp tổng lãnh khốc anh tuấn bị bắt chu môi thành mỏ vịt, nghe cậu tức giận chất vấn, trong mắt lại rộ lên ý cười.
Hắn hướng đầu về phía trước, dùng “mỏ vịt” chạm vào trán Ôn Nhuận, hàm hồ nói: “Thật ra… Hôm nay là lần đầu…”
Cũng thật xui xẻo, bị Ôn Nhuận bắt ngay tại trận.
Ôn Nhuận không quá tin tưởng lời hắn nói, nhưng đối tượng lại là người đàn ông cậu lưu luyến nên cậu không lỡ tiếp tục trách móc nặng nề.
Hơn nữa, Diệp Hàn Thanh đảm nhiệm nhiều chuyện như vậy, khẳng định là bận rộn, cậu lại không giúp được gì, chỉ là giận hắn không chú ý thân thể của mình.
Buông ra tay, vuốt nhẹ quầng thâm ở mắt hắn, Ôn Nhuận rầu rĩ nói: “Anh cứ như vậy sẽ tổn hại sức khỏe, về già bệnh tật đầy người đến lúc đó em sẽ mặc kệ anh.”
Cậu biểu tình giận dỗi, trong lời nói lại mơ hồ miêu tả tương lai tốt đẹp có hai người bọn họ.
Diệp Hàn Thanh vui vẻ trong lòng, đôi tay bóp chặt eo cậu đem cậu bế lên, khóa ngồi ở trên người mình, hôn môi cậu triền miên.
Thật lâu sau, hắn mới thở dốc nói: “Khó mà làm được, mặc kệ lớn tuổi như nào em đều phải quản anh.”
Ôn Nhuận ngón tay chọc chọc má hắn.
Khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Trước kia cậu cảm thấy người này cao lãnh lại nghiêm túc, hiện tại lại cảm thấy, hắn càng giống một đứa trẻ không nghe lời, giờ giờ khắc khắc đều phải để ý.
Diệp Hàn Thanh biết sai liền sửa, nắm lấy tay cậu hôn một cái, bảo đảm nói: “Đây là lần cuối cùng, nha?”
Ôn Nhuận lúc này mới vui vẻ lên, mặt mày giãn ra, từ trên đùi hắn đi xuống, đẩy hắn về hướng phòng ngủ, “Nào bây giờ đi nghỉ ngơi.”
Diệp Hàn Thanh nào còn dám nói “Không”, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, để cậu đẩy về phòng ngủ.
Trong nhà chỉ là nhiều thêm một người, nhưng lại giống như là ở nơi trống vắng tăng thêm rất nhiều náo nhiệt.
Rõ ràng là ban đêm yên tĩnh, nhưng Diệp Hàn Thanh nằm ở trên giường, nhìn cậu bận trước bận sau chuẩn bị tinh dầu cho mình, chỉ cảm thấy bởi vì cậu mà khoảng trống đều một lần nữa được lấp đầy.
Ôn Nhuận điều chỉnh ánh đèn, lại theo thói quen mát xa cho hắn.
Diệp Hàn Thanh lại giữ chặt tay cậu, ánh mắt có phần tối lại “Đêm nay không mát xa, chúng ta ngủ cùng nhau?”
“!!!” Ôn Nhuận trợn to mắt, gương mặt đỏ lên cùng sự khẩn trương lên mắt thường có thể thấy được.
Diệp Hàn Thanh khẽ cười một tiếng, lòng bàn tay vuốt ve mu bàn tay cậu, “Không làm cái gì, chỉ là muốn ôm em, được không?” Giọng hắn vốn trầm thấp, lại ở thời khắc ái muội như vậy, cố ý đè thấp, khàn khàn âm cuối câu làm Ôn Nhuận trái tim đập nhanh hơn một chút.
“Em…em…em đi tắm!” Ôn Nhuận lắp bắp, rút tay ra chạy trối chết.
Phía sau Diệp Hàn Thanh cười sung sướng.
…
Cọ tới cọ lui tắm rửa xong thay áo ngủ, Ôn Nhuận có chút khẩn trương đi tới cửa phòng Diệp Hàn Thanh.
Cậu như một chú thỏ sắp vào cửa hang, ngó nghiêng xem xét.
Chỉ tiếc thỏ con động tĩnh quá lớn, Diệp Hàn Thanh một chút liền phát hiện cậu, hù dọa nói: “Còn không tiến vào, anh sẽ tới bắt em.”
“…” Ôn Nhuận nhanh chóng lùi về đầu, tránh ở cạnh cửa.
Chuẩn bị tâm lý một lúc lâu, mới miễn cưỡng vô tư đi vào.
Diệp Hàn Thanh dịch vào bên trong một chút, cho cậu một nửa giường.
Thấy cậu còn do dự ở mép giường, hắn liền vỗ vỗ giường, trầm thấp nói: “Lên đây.”
Ôn Nhuận lỗ tai trở lên nóng bỏng, không được tự nhiên nắn vuốt ngón tay, mới cẩn thận bò lên trên giường, nằm thẳng thắp ở bên người hắn.
Cậu vừa nằm xuống, bên cạnh người liền có một đôi tay duỗi tới, đem cậu hướng bên kia ôm ôm, Diệp Hàn Thanh âm thanh khàn khàn thanh bên cạnh, “Ngủ xa như vậy làm gì? Không muốn cho anh ôm?”
“…”
Vấn đề này Ôn Nhuận căn bản không biết trả lời thế nào chỉ có thể nhắm chặt mắt giả vờ ngủ.
Thấy phản ứng này của cậu, Diệp Hàn Thanh cười càng thêm thoải mái, đem cậu ôm chặt trong ngực, điều chỉnh tốt tư thế, mới hôn nhẹ lên lông mi run rẩy của cậu, “Ôm em ngủ như vậy hữu dụng hơn nhiều so với mát xa.”
Hắn cũng không nghĩ Ôn Nhuận sẽ trả lời liền giơ tay tắt đèn, nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon.”
Hôm sau, Ôn Nhuận vì nóng mà tỉnh lại, cậu không quá thoải mái tránh tránh nhưng không thoát ra được cái lồng giam cầm mình.
Ngược lại, lại không cẩn thận đụng phải thứ gì đó cứng và nóng làm cậu đột nhiên bừng tỉnh.
Cậu mở to mắt sững sờ nhìn thấy lồng ngực cường tráng, Ôn Nhuận ngây người một lúc lâu mới phản ứng lại, tối hôm qua cậu ngủ cùng Diệp Hàn Thanh.
Cũng không biết sao lại thế này, đang ngủ mê man liền nửa nằm nửa ôm trên người Diệp Hàn Thanh.
Thảo nào cậu cảm thấy “chiếc giường” lại vừa nóng vừa cộm người như vậy.
Diệp Hàn Thanh dường như chưa tỉnh, Ôn Nhuận dụi mắt, cẩn thận gỡ cánh tay hắn ra, nhưng không gỡ được.
Chưa kịp phản ứng lại, cậu liền nghe thấy một tràng cười trầm thấp cùng giọng nói trầm khàn “Chào buổi sáng”.
Ôn Nhuận dừng lại, vỗ vỗ cánh tay hắn, “Buông ra, rời giường.”
Diệp Hàn Thanh ngủ một giấc ngon lành, tâm tình tốt lên, từ từ buông cậu ra, chống thân thể ngồi dậy.
Lúc này chăn trên người hắn trượt xuống, thân thể lộ ra rõ ràng.
Ôn Nhuận chỉ liếc một chút, lập tức hiểu ra lúc mê man ngủ chạm phải cái gì
Bây giờ đã là giữa hè, trời nóng.
Tuy rằng Diệp Hàn Thanh luôn mặc quần tây, nhưng áo ngủ mùa hè chất liệu nhẹ trơn làm cho sự khác lạ thêm rõ ràng.
Hắn như cảm nhận được ánh mắt, ngón tay thon dài chậm rãi cài từng cúc áo.
Ôn Nhuận dời tầm mắt như bị bỏng, lại không khỏi lên án “Anh, anh che đi một chút!”
“Hửm?” Diệp Hàn Thanh khó hiểu nhìn cậu, “Che cái gì?”
Ôn Nhuận: “…”
Cậu căm giận trừng mắt Diệp Hàn Thanh, cảm thấy người này sao lại như vậy! Không xấu hổ chút nào!
Nhìn theo tầm mắt cậu, Diệp Hàn Thanh dường như đã hiểu, khẽ nhìn Ôn Nhuận, ẩn ý nói: “Phản ứng bình thường của đàn ông em cũng có thì ngượng ngùng gì?”
“…” Ôn Nhuận không nói lại hắn, cậu da mặt mỏng, lại ngượng ngùng cùng hắn tranh luận vấn đề này.
Cậu bước nhanh xuống giường như mông bị bỏng, dép không kịp xỏ liền chạy đi.
Diệp Hàn Thanh cười khẽ, nói: “Quay lại đi dép vào, đừng đi chân trần.”
Ôn Nhuận vừa kịp phản ứng, vội vàng đi dép lê trở lại, không thèm nhìn hắn một cái, nhanh chóng chạy đi.
Một lúc lâu sau, Diệp Hàn Thanh mới từ trong phòng ngủ đi ra.
Ôn Nhuận đã rửa mặt thay quần áo, vừa nhìn thấy hắn mặt liền nóng bừng, ánh mắt lảng tránh, luôn cảm thấy hắn nhất định đã làm chuyện gì đó trong phòng ngủ lâu như vậy.
Mặc dù điều này quả thực là khá bình thường, nhưng khi nghĩ đến những gì mình vừa nhìn thấy, cậu cực kì xấu hổ.
Diệp thiếu gia cười với cậu, không trêu chọc câu nữa, hỏi: “Bữa sáng ăn ở nhà hay ở công ty?”
Ôn Nhuận không nhận ra sự bất ổn, vô thức nói: “Ở nhà ăn đi, em đi lấy bát.”
“Ừ, ăn xong chúng ta cùng đi làm.” Diệp Hàn Thanh gật gật đầu.
Ôn Nhuận lúc này mới ý thức được có chỗ nào không đúng, “Em cùng anh cùng đến công ty?”
Người đàn ông đang rửa tay gật đầu như dự đoán, “Em không về cùng anh sao?”
Ôn Nhuận gật đầu.
Chỉ nghe hắn vui vẻ nói: “Vậy em đi làm cùng anh.”
Tuy rằng mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng là Ôn Nhuận nhất thời cũng không có suy nghĩ cẩn thận, đành phải gật đầu lung tung, đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Hai người ăn sáng, Dư Bưu tơi đón người, thấy Ôn Nhuận thì sửng sốt một chút, liền cung kính chào hỏi.
Có Ôn Nhuận bên cạnh, Dư Bưu liền thành người thừa, anh ta cũng linh hoạt, nói “Tôi ra gara lấy xe” liền đi trước hai người họ.
Khi Ôn Nhuận đẩy Diệp Hàn Thanh xuống lầu, Dư Bưu đã lái xe chờ ở dưới.
Hai người cùng đến công ty.
Cũng may Diệp Hàn Thanh cũng do dự về lời cảnh cáo của Trịnh Tuyên, để Dư Bưu đẩy mình đi lên từ thang máy chuyên dụng.
Mà Ôn Nhuận đi bằng thang máy bình thường.
Ôn Nhuận không có lập tức đến văn phòng chủ tịch, mà là đi tìm Trịnh Tuyên trước.
Lần này cậu trở lại bằng cách bí mật xin nghỉ phép, tuy rằng nghiêm khắc ra lệnh cho hai trợ lý không được báo cáo nhưng những người khác đã đến công ty, Trịnh Tuyên nhất định sẽ biết điều đó, thà rằng ra cửa nhận tội trước, kẻo đến khi bị phát hiện Trịnh Tuyên sẽ tức giận.
Trịnh Tuyên không bất ngờ, ngược lại nói: “Quên đi, cậu ở đây có thể ở cùng hắn, hắn mấy ngày nay tâm tình có thể không tốt.”
“Lại xảy ra chuyện gì?” Ôn Nhuận khó hiểu, từ biết sau khi biết sự tình ở Diệp gia cậu vẫn luôn chú ý, cũng không có tiến triển gì mới.
Hơn nữa tối hôm qua cũng không có gì khác thường.
“Chu Húc tìm được rồi.” Trịnh Tuyên nhỏ giọng nói: “Nhưng là người đã tự sát.”
Tìm được chỉ là một thi thể.
Thật ra mọi chuyện có liên quan đến Diệp gia hơn phân nửa đều là cậu của Diệp Hàn Thanh xử lý, y ở nước ngoài giao lưu với mấy tổ chức, ở trong nước cũng có nhiều quan hệ, nhân thủ cùng tin tức thập phần linh thông.
Chu Húc mất tích, không chỉ là cảnh sát, người của Cố Tư Niên cũng tìm kiếm tung tích Chu Húc khắp nơi.
Nhưng là Chu Húc lẩn trốn kỹ, vẫn luôn không bị phát hiện ra.
Xét lại thời gian đó, thật vất vả mãi mới có manh mối, nhưng là lúc đi tìm, Chu Húc cũng đã tự sát.
Ông ta trốn trong phòng thắt cổ chết.
Người của Cố Tư Niên không chạm vào thi thể, chỉ đem tin tức giao cho cảnh sát.
Cảnh sát kiểm tra thi thể liền loại trừ khả năng ông ta bị giết.
Kết luận là sợ tội nên tự sát.
Manh mối liền như vậy bị chặt đứt.
Từ sau khi tài xế Ngô Đại Quý phản cung, hết thảy đều tiến hành thuận lợi.
Chỉ cần có thể bắt được Chu Húc, làm Chu Húc tự thú chủ mưu, là có thể đòi lại công đạo cho người đã mất.
Nhưng cố tình ở ngay lúc này, Chu Húc tự sát.
Đây là điều ai cũng không dự đoán được.
Chu Húc ở Diệp gia nhiều năm như vậy, độc thân cũng không có kết hôn, vẫn luôn là tâm phúc của Diệp Mậu Khai.
Đối với một người như vậy, không có gì có thể đe dọa ông ta tự tử.
Ông ta là một kẻ gian xảo và tinh vi, ông ta nên biết rằng nên tự thú với kẻ chủ mưu để đấu tranh xin giảm án là tốt nhất cho mình.
Tuy nhiên, ông ta đã chọn cách tự sát sau khi bỏ trốn vì sợ tội.
Chắc hẳn có một số thông tin nội bộ họ không biết, nhưng họ không thể tìm ra trong một thời gian.
Thấy manh mối bị chặt đứt.
Diệp Hàn Thanh mấy ngày nay sắc mặt đều không tốt.
Tinh Vực từ trên xuống dưới làm việc đều cẩn thận, đến thở cũng không dám.
Ôn Nhuận nhướng mày, “Tin tức còn chưa truyền ra, đúng không?”
Trịnh Tuyên gật đầu, “Cảnh sát đã tạm thời phong tỏa.”
Nếu tin tức bị truyền ra, nhiều ít sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của bọn họ.
Thực chất hắn đã âm thầm thao túng dư luận trên mạng, Khâu Kế Hà đã cơ bản được khẳng định là hung thủ, chỉ cần bắt được Chu Húc, toàn bộ chân tướng được sáng tỏ.
Thuận tiện còn có thể đem Diệp Mậu Khai cùng Diệp thị dẫm dưới bàn chân.
Nhưng hiện tại Chu Húc đã chết.
Bọn họ chỉ có thể thử tìm chứng cứ từ phương hướng khác.
Nếu để Khâu Kế Hà hoặc là Diệp Mậu Khai bắt được cơ hội, nói không chừng là có thể vừa ăn cướp vừa la làng xoay ngược lại tình hình.
Ôn Nhuận nghĩ thầm, khó trách tối hôm qua Diệp Hàn Thanh thoạt nhìn như vậy mỏi mệt.
Nguyên lai chuyện là như vậy.
Tạm biệt Trịnh Tuyên, Ôn Nhuận liền tới văn phòng của Diệp Hàn Thanh.
Trợ lý thấy cậu tới, đều thập phần ân cần, hiện tại Ôn Nhuận đang hot, có một số cô gái là fan của cậu, khó khăn lắm mới thấy cậu tới liền lúc mang trà lúc mang đồ ăn vặt cho cậu để ngắm cậu nhiều lần.
Diệp Hàn Thanh sắc mặt tối sầm, gõ gõ mặt bàn, “Đi ra ngoài, đóng cửa lại.”
Nụ cười trên khuôn mặt của cô gái đưa đồ ăn vặt tắt ngúm, nhanh chóng bước ra ngoài.
Trước khi đi, cô lo lắng nhìn Ôn Nhuận, nghĩ rằng hôm nay Diệp tổng tâm tình không tốt, xin đừng làm bảo bối của tôi sợ hãi.
Trợ lý mới đi ra, Ôn Nhuận liền đứng dậy, đem cửa khóa trái, sau đó mới cầm một viên kẹo trái cây, xé vỏ đưa tới bên miệng hắn, “Ăn kẹo cho tâm tình tốt lên nào.”
Diệp Hàn Thanh mút thật mạnh cả ngón tay cậu một chút mới nói: “Em đi tìm Trịnh Tuyên? Hắn lại nói cái gì với em?”
Ôn Nhuận chống khuỷu tay trên mặt bàn, đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm hắn, “Hắn nói anh tâm tình không tốt, để em ở đây cạnh anh.”
Diệp Hàn Thanh sắc mặt hòa hoãn một ít, “Cuối cùng hắn cũng nói tiếng người.”
Ôn Nhuận cười cười, duỗi tay xoa xoa mi tâm nhăn lại của hắn, nói: “Chỉ cần làm chuyện xấu, liền không thể thoát khỏi mắt trời.
Manh mối từ Chu Húc bị chặt đứt, nhưng sẽ có manh mối khác.
Chỉ là tạm thời chưa phát hiện mà thôi.
Những người đó, không đáng để anh tức giận.
Bọn họ đắc ý không được mấy ngày đâu.”
“Đạo lý này anh đều hiểu.” Diệp Hàn Thanh chuyển xe lăn đến bên cạnh cậu đem người ôm chặt, “Nhưng em không ở đây, anh nhìn những người đó liền không vui vẻ được.”
“Vậy thì về sau em sẽ ở bên anh.” Ôn Nhuận bật thốt lên.
Diệp Hàn Thanh buông cậu ra, biểu tình sung sướng, “Tốt quá, vậy hôm nay em hãy ở bên cạnh anh, không được rời nửa bước.”
Tuy rằng Ôn Nhuận vốn dĩ chính là tới bồi hắn, nhưng nghe lời này cảm thấy chính mình một chân dẫm vào bẫy.
Nhưng nhìn đôi mắt đầy ý cười của hắn, cậu lại cảm thấy, nếu là Diệp Hàn Thanh giăng bẫy, cậu cũng cam tâm tình nguyện đi vào.
…
Nói là muốn bồi Diệp Hàn Thanh, Ôn Nhuận thật không rời nửa bước.
Hai người tự nhốt trong văn phòng, Diệp Hàn Thanh làm việc cậu sẽ ở bên vừa đeo tai nghe chơi game vừa ăn vặt.
Thỉnh thoảng lại đút cho hắn một viên kẹo, khung cảnh hài hòa.
Ngược lại là ở bên ngoài nhóm trợ lý sôi nổi suy đoán.
Bàn luận Diệp tổng bỗng nhiên gọi Ôn Nhuận đến rốt cuộc là muốn nói chuyện gì.
Nhóm trợ lý tạm đình công, ánh mắt liên tiếp hướng về phái văn phòng, cuối cùng có người nhịn không được ở nhóm chat tung tin.
[ Mọi người nói xem …… Ôn Nhuận sẽ không có việc gì đi? Vừa rồi tôi đi vào, Diệp tổng biểu tình hung dữ quá đi à TAT]
[ Có thể hay không dọa đến tiểu bảo bối của mị QAQ]
[ Hơn nữa lâu như vậy còn không đi ra…..Thảo luận chuyện gì mà có thể thảo luận lâu như vậy a? Diệp tổng mấy ngày nay sắc mặt đều không tốt, có thể hay không ở bên trong lấy Ôn Nhuận ra trút giận? ]
Nhóm trợ lý điên cuồng suy đoán, nhưng mà đoán tới đoán lui cũng không biết hai người này rốt cuộc đang nói cái gì.
Làm trợ lý thân tín bên cạnh tổng tài, luôn linh động tin tức.
Nhưng hiện tại bọn họ thế nhưng hoàn toàn đoán không ra.
Nhóm chat nhanh chóng chậm lại, một lát sau, lại có người bỗng nhiên đã phát ra một tin.
[ Kỳ thật…… Thời gian dài như vậy…… Cũng có khả năng là, văn phòng PLAY a.
]
Những người khác:????
Tác giả có lời muốn nói: Diệp tổng: Là tiểu bảo bối nhi của ta:).