Idol Cùng Tổng Tài Tàn Tật Công Khai Rồi!

chương 63: chương 63

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Nguyệt Trần

Beta: P.U

Chung Lăng nói xong, có chút lo lắng không yên mà nhìn Diệp Hàn Thanh.

Vẻ mặt của Diệp Hàn Thanh từ đầu tới cuối đều không có dao động quá lớn, chỉ là một mảng trầm mặc, nhìn không ra vui mừng hay tức giận.

Nhưng là vì Chung Lăng tự mình đến nói, nên anh ta cảm thấy cho dù Diệp Hàn Thanh không cảm thấy tức giận, ít nhất cũng sẽ có một tia vui mừng.

Nhưng Diệp Hàn Thanh từ đầu đến cuối đều giữ im lặng.

Anh ta có chút bất an, gian nan nuốt vài cái, cưỡng ép nói điều kiện, “Tin tức mà tôi nói, cũng đủ để đổi việc cậu đưa tôi xuất ngoại rồi chứ? Tốt nhất trong tháng này có thể xử lý xong thủ tục.

Tôi không muốn lưu lại ở Diệp gia nữa.”

Diệp Hàn Thanh nâng mí mắt lên, nhàn nhạt quét mắt liếc anh ta một cái.

Thật lâu sau, hắn mới giễu cợt cười, “Có thể, tôi sẽ bảo người sắp xếp cho anh xuất ngoại.”

Đạt được lời chấp thuận, Chung Lăng thở dài nhẹ nhõm, dường như lại nghĩ tới cái gì, nơm nớp lo sợ nói bổ sung: “Còn có tiền……”

“ vạn.” Trên mặt Diệp Hàn Thanh hiện lên vẻ không vui, “Một tuần sau, sẽ có người đến tìm anh, anh có thể đi được rồi.”

Sợ chọc giận hắn nên Chung Lăng không dám nói gì thêm nữa, đứng dậy hướng về phía hắn khom khom lưng, bị Trịnh Tuyên đưa ra ngoài.

Ở trong phòng nghỉ, Ôn Nhuận nghe thấy hết toàn bộ quá trình.

Tuy rằng khiếp sợ với sự độc ác của Khâu Kế Hà, nhưng đại khái là cậu đã sớm biết bà ta không phải loại người tốt đẹp gì, cũng không có cảm thấy quá bất ngờ, cậu chỉ là lo lắng cho Diệp Hàn Thanh mà thôi.

Ôn Nhuận tiến lên nắm lấy tay Diệp Hàn Thanh, cúi người nhẹ nhàng ôm hắn.

Diệp Hàn Thanh cọ cọ cổ cậu, thuận tiện đem người ôm chặt hơn một chút, cố ý trêu đùa: “Sao lại tự nhiên chủ động vậy? Muốn anh ôm em?”

“……”

Ôn Nhuận hơi bực, đẩy hắn ra đứng lên, có chút tức khi lúc này hắn còn trêu đùa mình, nhưng nhìn đến đôi mắt u ám của hắn, trong lòng lại run lên một chút, cuối cùng vừa ngồi xuống, dựa vào trên đùi hắn, vừa thỏa hiệp nói: “Ừm, muốn anh ôm em.”

Thiếu niên mỏng manh nhưng kiên cường, hai tay đan nhau đặt trên đùi hắn, cằm nhọn gối lên phía trên tay, đầu hơi ngửa ra sau, đôi môi đỏ mọng thốt ra những lời hết sức dụ hoặc.

Cậu nói: Muốn anh ôm em.

Mặc kệ là đau lòng cho hắn hay là muốn an ủi hắn, Diệp Hàn Thanh cũng chống cự không được yêu cầu này.

Duỗi tay đem người kéo tới, Diệp Hàn Thanh ôm chặt lấy hắn, đem mặt chôn ở cổ cậu, che giấu đi tính chiếm hữu của mình.

Hắn cũng sẽ không vì bất cứ người nào của Diệp gia mà đau lòng, thậm chí đến cả thương hại cũng không có.

Nhưng đột nhiên biết được chân tướng, hắn lại cảm thấy mấy năm nay như một câu chuyện cười vô cùng ngu xuẩn.

Diệp Mậu Khai quá ngu, ngu đến mức hắn đều cảm thấy buồn cười.

Mà hắn đặt người nhà trong lòng, lại bởi vì sự ngu xuẩn của Diệp Mậu Khai mà đã phải chịu đựng sự cực khổ mà lẽ ra không nên có.

Gắt gao ôm chặt người trong lòng ngực, Diệp Hàn Thanh nỗ lực điều chỉnh cảm xúc sắp sửa tuôn trào.

Ôn Nhuận cảm giác được ngực hắn kịch liệt phập phồng, lại cảm thấy lời nói quá mức yếu ớt vô lực, chỉ có thể càng thêm dùng sức ôm lấy hắn, dùng tay vỗ vỗ trên lưng an ủi hắn.

Trịnh Tuyên đẩy cửa tiến vào, đột nhiên không kịp phòng bị nhìn thấy chính là một màn này, theo phản xạ có điều kiện đóng rồi khóa trái cửa lại.

Trịnh Tuyên bất mãn dùng sức ho khan hai tiếng nhắc nhở hai người này.

Ôn Nhuận hoảng hốt, cuống quít buông lỏng tay ra.

Diệp Hàn Thanh nâng mặt lên, lạnh lùng nhìn hắn một cái, phát hiện người trong ngực yếu ớt giãy giụa, không thể không buông lỏng cánh tay ra.

“Em đi vệ sinh!” Lỗ tai Ôn Nhuận đỏ bừng, xấu hổ nhìn Trịnh Tuyên, liền chạy ra khỏi phòng làm việc.

Căn phòng sau đó chỉ còn lại hai người, Trịnh Tuyên nhìn về phía Diệp Hàn Thanh, nói thẳng chính sự, “Cậu định làm gì?”

Diệp Hàn Thanh không có nửa điểm ngượng ngùng, không kẽ hở chuyển thành tổng tài lạnh lùng, trầm mặc suy nghĩ giây lát, gõ tay vào tay vịn xe lăn nói: “Đem tin tức Chu Húc là tình nhân của Khâu Kế Hà tiết lộ cho cảnh sát, để họ đi điều tra.”

Trước đây không biết mối quan hệ giữa Chu Húc cùng Khâu Kế Hà, Chu Húc đã chết, không có phương hướng nên bọn họ rất khó có thể điều tra.

Nhưng hiện tại đã có phương hướng, việc điều tra tiếp trở nên đơn giản hơn nhiều.

“Việc của Diệp Thu Đình cậu không định nói cho Diệp Mậu Khai?” Trịnh Tuyên nói.

“Không cần thiết phải nói cho ông ta.” Trong mắt Diệp Hàn Thanh hiện lên một tia lạnh lẽo, “Để cho ông ta tự mình nảy sinh nghi vấn, rồi đi tìm sự thật, điều đó so với việc trực tiếp nói cho hắn ông ta kết quả không phải càng hành hạ ông ta hay sao?”

“Nếu có thể, tôi ngược lại muốn khiến ông ta mãi mãi nuôi thứ phế vật kia.

Nuôi con trai thay người ta hai mươi mấy năm, hẳn là một kinh hỉ lớn.”

Trịnh Tuyên không nói nên lời trước ngữ điệu xấu xa của hắn, nói tiếp: “Chung Lăng bên kia thì sao? Cậu thật sự định cho anh ta một khoản tiền để xuất ngoại?” Chung Lăng mặc dù không liên quan đến chuyện của nhà họ Diệp, nhưng bản thân anh ta cũng không phải hạng người tốt đẹp gì, trước mắt tìm tới Diệp Hàn Thanh, cũng chỉ vì phát giác tòa cao ốc của Diệp gia sắp sụp đổ nên muốn tìm một đường lui.

Vừa muốn có tiền, vừa muốn được xuất ngoại sống ung dung, loại người như anh ta thật đáng chết.

“Sắp xếp người đưa anh ta đi Mỹ.” Diệp Hàn Thanh nói: “Nước ngoài cũng không phải là thiên đường gì, tôi sẽ liên hệ với cậu của tôi sắp xếp người ‘chiếu cố’ anh ta cho thật tốt.”

Trịnh Tuyên cảm thấy sự sắp xếp này thoải mái hơn nhiều, sau khi sắp xếp sự việc đâu vào đấy, nhân lúc Ôn Nhuận còn chưa trở về, cảnh cáo Diệp Hàn Thanh, “Cậu ấy tổng cộng xin nghỉ hai ngày, buổi chiều ngày mai sẽ phải trở về đoàn làm phim.” Ý như lời nói chính là cậu hãy bớt phóng túng đi một chút, đừng có nghĩ cái gì không nên nghĩ.

Diệp Hàn Thanh hừ lạnh một tiếng, cũng không nói cho Trịnh Tuyên đến nay hai người đã xảy ra chuyện gì.

Ôn Nhuận đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, quay lại Trịnh Tuyên đã không còn ở văn phòng nữa.

Diệp Hàn Thanh lại ngồi xuống bàn làm việc, gõ máy tính, bận rộn như trước, dường như tâm trạng đã bình tĩnh trở lại.

Cậu lén lút quan sát một lúc, cảm thấy an tâm khi hắn không quá để ý đến chuyện này.

Cậu cũng không nhắc tới những chuyện trước đó, liền ở bên cạnh vui vẻ chơi di động.

Thời gian nửa ngày ở cùng nhau của hai người liền trôi qua, đến lúc tan làm, hai người cố ý ở lại văn phòng đợi một lát, để tránh giờ cao điểm, mới cùng nhau tan làm trở về nhà.

Sau khi trở về Tùng Hải Hào Đình, Ôn Nhuận lại nói thêm một vài nguyên liệu nhờ Dư Bưu mua giúp, sau đó cùng Diệp Hàn Thanh về nhà nấu cơm.

Ôn Nhuận bận rộn trong bếp với chiếc tạp dề màu vàng chanh in hình Pikachu.

Diệp Hàn Thanh ở trong phòng khách trao đổi sự tình với Cố Tư Niên.

Trong phòng bếp, Ôn Nhuận dùng đĩa nhỏ để múc rau hoặc canh ra nhờ hắn nếm thử hương vị, tâm trạng của hai người bọn họ một chút cũng không bị Chung Lăng làm ảnh hưởng.

Mà Diệp gia cách khá xa họ, trải qua một khoảng thời gian yên bình ngắn ngủi, lại bắt đầu cãi vã.

Đầu tiên, Diệp Thu Nhuế phát hiện ra rằng chồng mình đã mất tích, gần đây tính tình của cô ta đã không tốt do đó ngay lập tức bùng nổ.

Gọi tất cả người hầu đến và hỏi từng người một xem chồng mình đã đi đâu.

Nhưng làm sao người hầu có thể biết Chung Lăng đã đi đâu? Hỏi đi hỏi lại cũng không hỏi được gì, điện thoại cũng không liên lạc được, Diệp Thu Nhuế giống như phát điên gọi người ra ngoài đi tìm, cho đến khi Diệp Mậu Khai trở về, mới quát bảo ngừng lại.

“Con rốt cuộc muốn làm gì? Gần đây trong nhà còn chưa đủ loạn sao!” Diệp Mậu Khai mặt lạnh như băng, nếp nhăn trên mặt càng ngày càng hằn sâu, việc Diệp gia xảy ra sự cố ngắn ngủi còn chưa đến một tháng, ông ta giống như già đi vài tuổi, uy thế cũng giảm sút, “Chung Lăng mọc đủ lông đủ cánh rồi, người hầu biết đi chỗ nào tìm hắn?! Hắn đi ra ngoài tự nhiên sẽ biết đường trở về.

Còn có thể chạy sao!”

Anh ta còn có thể chạy sao…… Diệp Thu Nhuế nghe đến liền giật mình, ngập ngừng một chút nhưng không dám nói cái gì nữa.

Không thể nói rằng Chung Lăng đã nắm được nhược điểm của họ, nói không chừng thật sự chạy mất rồi?

“Mẹ con cùng Thu Đình đâu?” Diệp Mậu Khai nhìn phòng khách vắng vẻ, ánh mắt thâm trầm.

Đám người hầu đều bị Diệp Thu Nhuế gọi lại đây, đương nhiên cũng không có người nấu cơm.

“Mẹ có chút không thoải mái, đang ở trên lầu nghỉ ngơi.” Mặc dù trong lòng Diệp Thu Nhuế lo lắng cho Chung Lăng nhưng trên mặt lại không dám biểu hiện, “Thu Đình đi ra ngoài chơi ạ……” Kỳ thật cô ta cũng không biết Diệp Thu Đình lại chạy tới chỗ nào, từ trước đến nay cô ta luôn coi thường người em cùng cha khác mẹ này, cho nên đương nhiên cũng không quá quan tâm.

“Giờ là lúc nào rồi mà còn chạy ra ngoài! Gọi nó về đây ngay cho ta!!” Diệp Mậu Khai đập mạnh tay lên bàn, tức giận nói: “Chính cái đức hạnh này, kêu ta về sau sao có thể yên tâm giao Diệp gia cho nó?”

Diệp Thu Nhuế trào phúng cười, nhưng lại không thể không nghe theo gọi điện thoại.

Nhưng phía bên kia điện thoại đổ chuông ba lần mới nhận.

Giọng điệu của Diệp Thu Nhuế không tốt lắm, kêu anh ta lập tức trở về.

Diệp Thu Đình ấp a ấp úng sợ hãi rụt rè.

“Ba trở về rồi, em nếu bây giờ không về, về sau cũng đừng quay về nữa!” Diệp Thu Nhuế không kiên nhẫn hạ tối hậu thư.

Diệp Thu Đình ở phía bên kia giống như sụp đổ ngã xuống, anh ta khàn giọng gào khóc, “Chị cứu em, em giết người rồi … Em giết người rồi … Em không muốn ngồi tù …”

Diệp Thu Nhuế sững sờ, “Em nói cái gì?”

Diệp Thu Đình lặp lại một lần nữa, gần như khàn cả giọng trên điện thoại.

Diệp Thu Nhuế đang nghĩ tới việc phải làm sao trước tiên đem việc này lừa gạt đi, lại phát hiện Diệp Mậu Khai đã qua tới.

Sắc mặt ông ta u ám đến đáng sợ, lạnh lùng nói: “Đưa điện thoại cho ta.”

Diệp Thu Nhuế thoáng chốc co rúm lại, không dám nói thêm điều gì, đem điện thoại đưa qua.

Diệp Mậu Khai cũng không nhiều lời, chỉ hỏi anh ta bây giờ đang ở đâu.

Diệp Thu Đình nói đang ở bệnh viện, sau đó báo địa chỉ bệnh viện.

Khi hai ba con lái xe qua, Diệp Thu Đình ngồi liệt ở trên ghế, sắc mặt ảm đạm, hai mắt vô hồn.

Xung quanh anh ta còn có một vài người đàn ông và phụ nữ ăn mặc giản dị, đang la hét ầm ĩ bằng ngôn ngữ khó hiểu.

Mấy người đàn ông thấy Diệp Thu Đình một chút phản ứng cũng không có, còn muốn động thủ muốn kéo anh ta lên.

“Đi đem người kéo ra cho ta!” Diệp Mậu Khai sắc mặt khó coi, “Làm rõ ràng rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì!”

Vệ sĩ kéo đám đông đang bao quanh, bảo vệ Diệp Thu Đình.

Những người xung quanh không chịu để yên, phẫn nộ muốn đánh nhau.

Người cầm đầu trong đó nhìn thấy Diệp Mậu Khai, lại nói một câu gì đó, mọi người ngay lập tức chuyển hướng sang Diệp Mậu Khai, còn dùng tiếng phổ thông không chuẩn hét lên: “Tội phạm giết người! Đền tiền!”

Sắc mặt Diệp Mậu Khai xanh mét, cùng với đám người không có văn hóa này nói cũng không rõ ràng, kêu vệ sĩ lôi Diệp Thu Đình lại, hung tợn đá vào người anh ta, u ám nói: “Chuyện này là thế nào? Nói rõ ràng nhanh!”

Diệp Thu Đình bị ông ta đá ngồi trên mặt đất, sửng sốt hồi lâu mới khóc nói: “Con giết người rồi…… Con không phải cố ý……”

Anh ta thút tha thút thít kể lại những gì đã trải qua.

Cách đây không lâu, một người bạn giới thiệu cho cậu ta một câu lạc bộ mới mở, không chỉ có con gái mà còn có cả con trai, tất cả đều xinh đẹp và “ngon”, chỉ cần khách hàng chịu chi là có thể chơi đủ thứ.

Diệp Thu Đình là người mới, nên anh ta đã đặt hàng người con trai đẹp nhất.

Đối phương làm việc không tồi, chiêu trò cũng nhiều, anh ta thử một lần, liền trở thành khách quen của nơi này.

Anh ta ta mắc một chứng bệnh không tiện nói ra cho mọi người, kể từ khi bị Diệp Hàn Thanh hành hạ một phen, anh ta trở nên thô bạo hơn rất nhiều trong chuyện giường chiếu.

Nữ giới khiến anh ta lên không nổi, chỉ có nam giới mới có thể cho anh ta có loại khoái cảm khi chiếm giữ ưu thế.

Anh ta thường xuyên sẽ nhớ lại sự tra tấn mà mình phải chịu đựng trong gara ngầm lúc trước, nhưng lại hèn nhát không dám báo thù.

Lâu dần, anh ta đem sự phẫn uất này trút lên lên người bạn tình của mình.

Lúc mới bắt đầu, anh ta còn có thể đè nén u ám trong lòng, chơi đùa rất biết kiềm chế, nhưng càng về sau anh ta càng vung tiền nhiều, đám con trai kia càng được đà tâng bốc, bám dính lấy anh ta, khiến anh ta càng ngày càng chơi đùa không biết khách khí.

Lần này đúng lúc trong nhà xảy ra chuyện, tâm trạng không tốt nên ra ngoài chơi, lại uống thuốc trợ hứng, kết quả không cẩn thận chơi quá đà, trực tiếp bóp chết người.

Khi phản ứng lại thì người đó chỉ còn chút hơi thở, hoảng sợ gọi , nhưng trên đường đến bệnh viện thì người đó đã tắt thở hoàn toàn, đội cấp cứu không được cứu chữa được.

Câu lạc bộ không dám nhận trách nhiệm liền liên hệ trực tiếp với người nhà của cậu trai đó.

Sau đó, gia đình của cậu trai trẻ vội vã chạy từ quê lên, tìm anh ta yêu cầu một lời giải thích.

Diệp Thu Đình vốn dĩ là nhị thiếu gia chỉ biết ăn chơi vui đùa, sau khi bị Diệp Hàn Thanh dọa sợ mất đi sự dũng cảm, làm cho tính tình càng ngày càng trở nên u ám nhu nhược, ngoại trừ ở trên giường, thời gian khác, anh ta đều nhu nhược tùy ý người khác điều khiển.

Đối mặt với sự chỉ trích của các thành viên trong gia đình kia, anh ta thậm chí không có đủ can đảm để gọi về nhà cầu cứu.

Nếu không phải Diệp Thu Nhuế đúng lúc gọi điện đến, không chừng người bị bắt vào trong tù rồi họ mới biết được sự việc.

“Ngươi cái tên khốn khiếp này!” Sắc mặt Diệp Mậu Khai xám xanh, nhịn không được lại đạp mạnh vào người anh ta.

Lần này dùng lực mạnh, chính ông ta cũng lảo đảo vài cái, nếu không phải Diệp Thu Nhuế kịp thời đỡ lấy ông, thì có thể ông đã ngã xuống ngay tại chỗ.

Trong đầu một mảng choáng váng, Diệp Mậu Khai xoa xoa huyệt thái dương, thở hổn hển nói: “Đem người đều mang về hết cho ta, đừng ở chỗ này làm xấu hổ thêm nữa!”

Vệ sĩ đỡ ông ta rời đi, những người trong gia đình kia lại không cam tâm tình nguyện, dùng giọng phổ thông không lưu loát, tức giận nói: “Không được đi! Giết người phải đền mạng!”

“Các ngươi muốn bao nhiêu tiền?” Diệp Mậu Khai lạnh lùng nói.

Người dẫn đầu nhìn những người khác, không quyết định được cần bao nhiêu.

Diệp Mậu Khai nói với Diệp Thu Nhuế: “Đưa tiền cho họ, đừng để họ nói nhảm trước truyền thông!” Ông ta liếc nhìn đứa con trai nhỏ đang nằm trên mặt đất, sau đó nhìn Diệp Thu Nhuế nói: “Nhất định phải xử lý tốt!”

Nhưng đây là vấn đề mạng người, trước đó ở bệnh viện náo loạn lâu như vậy.

Có rất nhiều người đến và đi, muốn đè chuyện này xuống gần như là chuyện không thể.

Tối hôm đó, có người đã đăng tải đoạn video ghi hình lại lên Internet, và ngay sau đó các chủ đề như: Nhị thiếu Diệp gia giết người, Phú nhị đại chơi SM đem người ngược đãi đến chết vân vân, nhanh chóng trở thành hotsearch.

Cư dân mạng nhấn vào xem, ồ! Hóa ra là người quen.

Một thời gian trước, ba mẹ của thế hệ siêu giàu thứ hai đã từng lên hotsearch vì bị nghi ngờ là nghi phạm giết người, kết quả lần này thì đúng là ‘cha truyền con nối’, anh ta trực tiếp vượt qua ba mẹ, thật sự giết người rồi.

Tức khắc, cả nhà Diệp gia bị lôi vào vòng xoáy, Diệp Thu Đình bị cảnh sát đưa đi, Diệp Mậu Khai tức đến nhập viện, Diệp Thu Nhuế cùng Khâu Kế Hà ở bệnh viện chăm sóc ông ta, hai mẹ con đi đâu cũng đều mang theo vệ sĩ, không dám lộ mặt ra bên ngoài.

Một lần nữa Diệp gia lại rơi vào tình cảnh bấp bênh, bởi vì Chu Húc tử vong mà mất manh mối, vụ tai nạn xe hơi cách đây năm đã khiến giá cổ phiếu của Diệp gia giảm mạnh, dạo gần đây mới có tí khởi sắc, thậm chí còn có chút tăng trưởng, bây giờ lại tiếp tục “rớt giá không phanh”.

Tác giả có lời muốn nói: Diệp tổng: Người ngồi ở trong nhà, toàn bộ thạch anh của phía địch sẽ tự động phát nổ..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio