Edit: Mai
Beta: Gùa, Peg
Ôn Nhuận bị mùi rượu trên người hắn hun cho đỏ mặt, phảng phất thấy được trong mắt của hắn một chút men say, “Anh uống say rồi, em đi rót canh giải rượu cho anh.”
“Anh không say.” Diệp Hàn Thanh thuận tiện đặt cằm ở trên vai của cậu, làm tổ ở trên gáy cậu mà cọ cọ, giọng nói khàn khàn hỏi, “Quà của anh đâu?”
Nói đến quà, trái tim Ôn Nhuận liền đập loạn, không tự nhiên đẩy đẩy mặt của hắn, muốn để hắn cách xa mình một chút, nhưng Diệp Hàn Thanh rất nặng, mà cậu vốn dĩ không dùng nhiều sức được, cuối cùng kết quả đương nhiên là Diệp Hàn Thanh không đi, một mực đòi quà sinh nhật.
Ôn Nhuận một tai bị hắn cọ đỏ, khóe mắt liếc nhìn những người khác, chỉ thấy bọn họ nên uống thì uống, nên ăn thì ăn, còn có người giống Quách Tùng Phi nằm úp sấp ở trên bàn.
Nói chung là không có ai chú ý tới bên này, Ôn Nhuận mới không khẩn trương như thế, ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Đợi một lát về phòng em đưa cho anh.”
Lấy được đáp án, lúc này Diệp Hàn Thanh mới vừa lòng, cái đầu từ trên vai cậu dời đi, vẻ mặt bình tĩnh tiếp tục ăn mì trường thọ.
Ôn Nhuận lại bị câu nói vừa rồi của hắn làm cho khẩn trương lên, nghĩ tới kế hoạch lát nữa, cậu lặng lẽ thở ra một hơi, lại rót cho mình một ly rượu đỏ tăng thêm can đảm.
Một bàn người náo nhiệt tới tận nửa đêm, bác sĩ Tần và Trần Trăn tuổi đã lớn không chịu được đến đêm, đã đi ngủ trước.
Ở lại đều là những người có tinh thần và thể lực dồi dào, sau khi giải quyết một bàn đồ ăn, không biết làm sao lại uống tiếp.
Đặc biệt là Quách Tùng Phi, ban đầu muốn rót cho Diệp Hàn Thanh kết quả là mình lại gục trước, sau một lúc lâu nằm úp sấp ở bên kia thì bây giờ tinh thần lại dâng lên, lại mang theo một chai rượu đỏ hăng hái bừng bừng uống với Thẩm Mục Tuân.
Những người khác đều đang xem náo nhiệt, Lục Trạm thần thần bí bí ghé vào bên tai Ôn Nhuận nói nhỏ, “Cậu nói xem hai người bọn họ là đang xảy ra chuyện gì?”
“Cái gì mà xảy ra chuyện gì?” Ôn Nhuận uống hơi nhiều rượu, suy nghĩ có hơi chậm chạp, không hiểu ngay được ý tứ của Lục Trạm.
Lục Trạm chớp chớp mắt, chạm vào bả vai của cậu một cái, “Cậu không cảm thấy hai người bọn họ rất kỳ lạ sao?”
“Lúc trước mỗi ngày Quách Tùng Phi đều cầm kịch bản đuổi theo sau mông của Thẩm Mục Tuân, anh ấy cũng không chịu diễn, sau đó không biết như thế nào đột nhiên đồng ý.” Lục Trạm nói nhỏ xong, thấy vẻ mặt ngốc ngốc của Ôn Nhuận, kinh ngạc nói: “Chắc không phải là cậu không biết chứ? Tháng chín đã khai máy rồi!”
Nói xong cậu ấy phản ứng lại, lẩm bẩm: “Hình như tháng chín cậu ở tổ kịch, không biết cũng không có gì lạ…”
“Nhưng mà hai người bọn họ thật sự rất kỳ lạ.” Lục Trạm còn đang phân tích, “Cậu nói xem hai người bọn họ có phải là thật sự đã làm rồi không?” Nói xong lại lập tức phủ định, “Thẩm Mục Tuân như thế nào lại thích loại hình như Quách Tùng Phi chứ? Nếu thích loại này, chúng mình ở cùng nhau hai năm, vậy cũng nên thích tớ trước mới đúng.”
Nâng mặt tự luyến trong một lúc, ngay sau đó cậu ta lại sợ run cả người, “Chỉ bằng việc dám làm Thẩm Mục Tuân, tớ kính anh ta là một dũng sĩ, Trầm Mục Tuấn thật sự rất cmn đáng sợ.”
Ôn Nhuận liên tục bị Lục Trạm lải nha lải nhải đến hoa mắt chóng mặt, cậu nhìn chằm chằm hai người một lát, mơ hồ cảm thấy hình như có điểm không giống với trước đây, nhưng cụ thể là cái gì không giống, thì không nói rõ được.
Tóm lại chính là quá không giống.
Lục Trạm còn đang cảm thán Quách Tùng Phi đúng là dũng sĩ, Ôn Nhuận mơ mơ hồ hồ nghe một lúc, suy nghĩ liền theo gió bay đi rồi, bắt đầu nghĩ chuyện sau khi tan tiệc.
Nghĩ nghĩ, ánh mắt liền không tự giác mà hướng tới trên người Diệp Hàn Thanh.
Hôm nay hắn là thọ tinh (người được chúc sinh nhật), tất nhiên việc uống rượu không thể thiếu hắn, có điều có vẻ tửu lượng của hắn rất tốt, uống hai trận rồi mà vẻ mặt vẫn nhàn nhạt, nhìn không ra men say.
Thậm chí ngay cả động tác uống rượu cũng vẫn xinh đẹp tao nhã như trước.
Không giống với Quách Tùng Phi bên kia, giống như đánh Túy quyền vậy.
Ôn Nhuận đang nâng mặt nhìn, liền cảm thấy có người đẩy mình.
Cậu mờ mịt quay đầu, chỉ thấy Lục Trạm tức giận nói: “Tớ gọi cậu hơn mười tiếng! Ánh mắt của cậu đều dán lên trên người người ta rồi.”
“A, tớ không nghe thấy…” Ôn Nhuận chột dạ đỏ cả mặt.
Lục Trạm lẩm bẩm nói: “Một đám các cậu đều có niềm vui mới, trong mắt đã không có người bạn cũ là tôi này rồi.”
Ôn Nhuận lấy lòng mà rót cho cậu ta chén sữa chua để giải rượu, “Cậu muốn nói gì? Tớ đang nghe.”
Lục Trạm cầm sữa chua uống một hớp, đôi mắt mơ màng suy nghĩ cả nửa ngày, tức giận: “Bị ngắt lời, đã quên mất rồi…”
…
Mấy bình rượu Vu Hâm mang đến bị uống hết sạch, trừ bỏ Diệp Hàn Thanh nhìn còn tốt, nhưng người khác đều say bảy tám phần.
May mà Ôn Nhuận tính trước đã bảo cô giúp việc thu dọn phòng khách, hai phòng khách trong nhà cũng đủ dùng rồi.
Ôn Nhuận thu xếp tốt cho mọi người xong, mới thở ra một hơi, trở về phòng ngủ.
Phòng ngủ không bật đèn, Ôn Nhuận vừa vào cửa, đã bất ngờ không kịp đề phòng bị một bóng đen chặn ngang ôm lấy, Ôn Nhuận hoảng sợ, sau khi phản ứng lại liền tuỳ ý hắn ôm, sờ soạng bật đèn lại đóng cửa phòng lại, Tại sao anh không đi tắm đi?”
“Quà của anh đâu? Em còn chưa đưa cho anh.”
Mặt của Ôn Nhuận lại càng đỏ, tác dụng của rượu từ từ ngấm vào, suy nghĩ liền có chút mơ hồ, trái tim ở trong lồng ngực đập thình thịch, từng tiếng từng tiếng hồi hộp, “Anh, anh đi tắm trước, tắm xong em đưa ngay cho anh.”
Diệp Hàn Thanh không vừa lòng kì kèo một lát, thấy cậu kiên trì, mới không tình nguyện đi vào phòng tắm.
Thật ra hắn có hơi say, nhưng là suy nghĩ vẫn rất tỉnh táo, kỳ thật hai ngày trước hắn đã cảm thấy Ôn Nhuận có điểm là lạ, vừa nhìn thấy mình liền mặt đỏ tai hồng.
Hắn có hỏi một lần, thấy phản ứng của cậu có hơi lớn liền không hỏi tiếp nữa.
Khi đó hắn còn biết tại sao, sinh nhật mấy năm qua, hắn đã cố quên đi ngày này từ lâu, nhưng là hôm nay Ôn Nhuận lại chuẩn bị kinh hỉ cho hắn, hắn vẫn đang vui vẻ.
Hơn nữa hắn mơ hồ phát hiện, có thể Ôn Nhuận còn chuẩn bị một cái “kinh hỉ” hơn đang đợi hắn.
Phối hợp đi rửa mặt, Diệp Hàn Thanh thậm chí còn cố ý chờ ở trong phòng tắm lâu một chút, cho Ôn Nhuận thời gian chuẩn bị.
Chờ tới lúc hắn từ trong phòng tắm đi ra, đèn trần của phòng ngủ đã tắt rồi, chỉ có một cái đèn nhỏ ở đầu giường, tản ra ánh sáng ấm áp màu vỏ quýt.
Ánh sáng ấm áp chiếu lên làn da trắng nõn của người ở trên giường, giống như noãn ngọc (ngọc thạch mang theo hơi ấm) tốt nhất.
Trong phòng mở ra hệ thống sưởi, Ôn Nhuận chỉ mặc một chiếc áo ngủ tơ tằm màu đen, phần eo trở xuống được che bằng cái chăn mỏng, cứ như vậy nằm dựa vào đầu giường, trên mặt còn nhiễm màu đỏ ửng sau khi uống rượu, nghiêng mặt, đôi mắt mơ hồ mông lung nhìn hắn.
Hô hấp của Diệp Hàn Thanh nặng nề một chút, hai tay đặt ở mép giường, chậm rãi di chuyển thân thể lên, đôi mắt sâu thẳm không hề chớp chăm chú nhìn cậu, rất lâu sau mới hỏi, “Quà của anh đâu?”
Cái tay ở dưới chăn khẽ động, Ôn Nhuận khẩn trương nuốt ực một cái, đuôi mắt nhiễm ba phần hồng nhạt, “Anh, anh mở chăn ra.”
Ánh mắt Diệp Hàn Thanh từ từ nóng bỏng, vươn tay chậm rãi mở lên cái chăn mỏng tuỳ ý phủ trên người cậu—
Cái đầu tiên lọt vào trong mắt là một màu đỏ, sợi tơ màu đỏ đem lại cảm nhận vô cùng tốt, ở trên cổ tay buộc một chiếc nơ bướm xinh đẹp.
Làn da trắng nõn, áo ngủ tơ tằm màu đen, làm nền cho sợi dây trói màu đỏ mềm mại càng làm cho nó tươi đẹp hấp dẫn ánh mắt của người.
Xuống dưới một chút, là hai chân thon dài cong cong, áo ngủ tơ tằm màu đen rất dài, rủ xuống chân nhỏ, chỉ lộ ra một đoạn da nhỏ cùng với hai chân bị trói lại cùng nhau.
Trên cổ chân cũng giống thế, dùng sợi tơ màu đỏ trói lại thành một cái nơ bướm.
“Đây là quà của anh?” Diệp Hàn Thanh thuận tay gảy nơ bướm, khàn giọng hỏi.
Xương quai xanh của Ôn Nhuận đều nhiễm lên rặng mây đỏ, cậu gật đầu nhẹ đến mức không thể nhận ra, nhỏ giọng nói: “Đúng, anh… thích không?”
Thật ra cậu đối với việc giữa đàn ông với nhau không hiểu lắm, lúc nước đến chân mới bổ sung một chút tư liệu, lại phát hiện tìm được cái này so với cái kia càng thẹn hơn, độ mắc cỡ thật sự là khó có thể tiếp thu, mới chuẩn bị một cái đơn giản nhất nằm trong phạm vi bản thân mình có thể tiếp thu được.
Diệp Hàn Thanh kéo nơ bướm, cười khẽ, “Rất thích.”
Ôn Nhuận lại được tự do, cuối cùng thở phào một hơi, không đợi hoàn toàn bình tĩnh lại, đã bị Diệp Hàn Thanh che kín mắt, “Nhắm mắt lại, đừng nhúc nhích.”
Không rõ vì sao mà nhắm mắt lại, lại cảm thấy Diệp Hàn Thanh cầm sợi dây tơ đỏ đã trói cậu, nhẹ nhàng che lấy mắt cậu.
Ôn Nhuận theo bản năng mở to mắt, tầm mắt chỉ còn lại một mảnh màu đỏ, Ôn Nhuận có hơi bối rối, lung tung bắt lấy tay hắn, “Anh che mắt em làm cái gì?”
Giọng nói của Diệp Hàn Thanh khàn khàn: “Sợ chút nữa dọa đến em, ngoan một chút, không được lấy xuống, được không?”
Giọng nói lạnh lùng kiên định mềm xuống, giống như mang theo mê hoặc, Ôn Nhuận cơ hồ là lập tức hiểu được lo lắng của hắn, tuy rằng có hơi bối rối, nhưng vẫn gật đầu, Diệp Hàn Thanh sung sướng cười nhẹ, nghiêng người hôn lên môi của cậu…
—Tắt đèn—
Tỉnh lại vào ngày hôm sau, cả người Ôn Nhuận đều mỏi nhừ như bị một cái xe tải lớn nghiền qua.
Cậu gian nan mở đôi mắt đau xót, trong phòng ngủ vẫn là một mảnh tối om, không phân biệt được thời gian.
Sờ soạng ở trên tủ đầu giường một lát tìm điện thoại, mới phát hiện đã mười hai giờ trưa.
Bên cạnh đã không có người, đoán chừng Diệp Hàn Thanh đã thức dậy đi công ty.
Ôn Nhuận lười uể oải không muốn động, lại khát muốn uống nước, ở trên giường trằn trọc nửa ngày, cuối cùng quyết định rời giường.
Mới vừa ngồi dậy, Ôn Nhuận liền “tê” hít một ngụm khí lạnh.
Cảm giác vừa đau vừa thích đó thật là không thể diễn tả bằng lời, còn may là ngày hôm qua đã rửa sạch lại bôi thuốc mỡ sau khi xong việc, mặc dù hôm nay có hơi khó chịu, nhưng vẫn ở trong phạm vi chịu đựng được.
Ôn Nhuận vừa mới dịch đến mép giường chuẩn bị xỏ giày, cửa phòng đã bị đẩy ra, Diệp Hàn Thanh di chuyển xe lăn tiến vào, thấy cậu tự đứng lên liền nhăn mày, “Đứng lên làm gì? Bác sĩ Tần nói em phải nghỉ ngơi nhiều.”
“Em muốn uống nước.” Ôn Nhuận nghi ngờ nói: “Sao anh không đi công ty thế?”
“Không muốn đi.” Diệp Hàn Thanh rót cho cậu một chén nước mật ong ấm đưa qua, lại cầm lấy cái gối ôm mềm mại để lót cho cậu, “Còn đau hay không? Có chỗ nào không thoải mái thì nói ngay cho anh, anh bảo bác sĩ Tần đến xem thử.”
“Không có!” Ôn Nhuận sặc một ngụm nước, liên tục ho khan vài tiếng, xấu hổ và giận giữ nói: “Em rất tốt! Không có chỗ nào không thoải mái cả!”
Diệp Hàn Thanh ngập ngừng, “Tối qua…”
“Bây giờ đã tốt rồi!” Ôn Nhuận vội vàng đánh gãy lời nói của hắn, “Em đói bụng rồi.”
Quả nhiên sự chú ý của Diệp Hàn Thanh bị dời đi, nói: “Dì giúp việc đang nấu cháu, anh đi bưng lại đây.”
“Em đi với anh.” Ôn Nhuận không muốn nằm ở trên giường, như vậy không phải là người sáng suốt cũng biết bọn họ làm cái gì, nhìn thấy vẻ mặt không đồng ý của Diệp Hàn Thanh, cậu kiên trì nói: “Thật sự là không có việc gì rồi.”
Diệp Hàn Thanh nửa tin nửa ngờ, nhưng lại không lay chuyển được cậu, đành phải để cậu đi ra cửa với mình.
Vừa ra khỏi cửa Ôn Nhuận liền nhận lấy mấy ánh mắt rửa tội đầy nóng bỏng, Quách Tùng Phi lướt qua phần cổ tay lộ ra của cậu, nháy mắt ra hiệu nói: “Oa, thật kịch liệt nha.”
Những người khác cũng theo ánh mắt của Quách Tùng Phi nhìn cổ tay của Ôn Nhuận, chỉ thấy trên cổ tay lộ ra của cậu, rõ ràng có hai vết màu đỏ, vừa nhìn là biết là dấu vết bị cái gì trói.
Cố Tư Niên ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Diệp Hàn Thanh, nói với Ôn Nhuận: “Không nên quá nuông chiều hắn.”
Ôn Nhuận kéo kéo tay áo, mặt đỏ tai hồng ngồi xuống một bên.
Diệp Hàn Thanh lạnh lùng quét mắt nhìn mấy người đang đùa cợt, đi phòng bếp bưng cháo gà còn ấm ra.
Cháo gà vừa mềm vừa thơm, cái miệng nhỏ của Ôn Nhuận uống được, cuối cùng trấn an được cái dạ dày đang ầm ĩ.
Quách Tùng Phi ở bên cạnh nhìn thấy mà thèm, trong lòng rầu rĩ nghĩ, nếu đêm qua hạ quyết tâm tàn nhẫn chút, nói không chừng hôm nay cậu ta cũng đã ôm được mỹ nhân về.
Ánh mắt tiếc nuối lưu luyến quét qua trên người Thẩm Mục Tuân một vòng, Quách Tùng Phi tức giận nghĩ, lần sau tuyệt đối sẽ không tiếp tục bỏ qua cho Thẩm Mục Tuân, mặc kệ là ai trên ai dưới, đầu tiên phải đem người tới tay đã rồi nói sau.
Chó độc thân quá khổ.
Không muốn làm nữa.
Vẫn là ‘làm’ người yêu mới có hứng thú, hoặc là người yêu ‘làm’ cậu ta cũng được.
Ôn Nhuận ngồi ở phòng khách một lát, liền bị ánh mắt tràn đầy oán niệm của Quách Tùng Phi nhìn đến sợ hãi, lại trốn về trong phòng ngủ.
Chờ mấy người kia lần lượt dẹp đường hồi phủ, cậu mới như kẻ trộm chuồn ra, thấy phòng khách không có người, cuối cùng cũng thả lỏng, chuẩn bị đi ban công hít thở không khí.
Không ngờ đến đúng lúc đụng phải bác sĩ Tần xuống tầng, ông nhìn thấy sắc mặt của cậu lời ít ý nhiều mà khuyên bảo: “Người trẻ tuổi, cần tiết chế một chút.”
“…” Ôn Nhuận cảm thấy toàn thế giới đều biết tối hôm qua cậu làm cái gì.
Lung tung gật đầu, mặt đỏ lên trốn trên ban công.
Bác sĩ Tần vui tươi hớn hở mà cười, lắc đầu, xách lồng chim của mình lên, đi ra cửa kết bạn thôi.
Người ta là người yêu nhỏ bé gắn bó keo sơn, ông già như ông lại ở giữa, phá hỏng không khí, không tốt, không tốt nhen.
Tác giả nói ra suy nghĩ:
Diệp tổng: Lão bà xem thể loại ảnh gì vậy, thật kích thích..