Edit: Mai
Beta: Mai Nhi
Bốn người lại theo đường cũ trở về, chờ đưa được Diệp Gia tới bệnh viện, Ôn Nhuận mới lo lắng mà nhìn Diệp Hàn Thanh, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Diệp Hàn Thanh do dự một lát, vẫn nói ra: “Người của cậu anh bất ngờ phát hiện hành tung của Diệp Thu Nhuế.”
“Diệp Thu Nhuế ở châu Mỹ?” Ôn Nhuận nhìn trộm vẻ mặt của hắn hỏi thử.
Sau khi Diệp thị phá sản, trên lưng Diệp Thu Nhuế gánh một món nợ lớn, còn dính líu tới tội phạm kinh tế, trước khi cảnh sát bắt cô ta, cô ta đã bỏ trốn rồi.
Cố Tư Niên và Diệp Hàn Thanh, cùng với cảnh sát vẫn đang tìm kiếm tung tích của cô ta, chỉ là trong nước vẫn luôn không có tin tức gì, sau đó mới mơ hồ biết được cô ta trốn ra nước ngoài.
Lại không ngờ sẽ gặp lại cô ta ở nước Mỹ.
Cái này cũng quá trùng hợp rồi, Ôn Nhuận cứ cảm thấy không đúng chỗ nào đấy.
Nhưng trong một lúc lại không thể nghĩ ra chỗ mấu chốt, “Bắt được người rồi sao?”
“Không, để cho cô ta chạy rồi.” Vẻ mặt Diệp Hàn Thanh hơi trầm xuống, gửi ảnh mà Cố Tư Niên chụp được cho cậu xem, “Cô ta xuất hiện ở bên cạnh bệnh viện, camera ven đường chỉ chụp được mơ hồ một bên mặt.
Nhưng nhìn dáng người thì chắc đúng là cô ta.”
Chắc là lấy ảnh chụp từ băng ghi hình của camera, Diệp Thu Nhuế mặc một cái áo lông màu đen rộng thùng thình, ở đối diện bệnh viện ló đầu ra nhìn thoáng qua, rồi nhanh chóng cúi đầu bỏ đi.
Mặc dù ảnh chụp có hơi mờ, nhưng bên mặt lộ ra có tới bảy tám phần giống.
Tha hương ở nước người, lại xuất hiện ở bệnh viện Diệp Gia nằm, rất có khả năng là Diệp Thu Nhuế, chẳng trách bây giờ Diệp Hàn Thanh lại quyết định ở lại.
“Trước đừng nói việc này cho Gia Gia, tránh doạ cô ấy.” Diệp Hàn Thanh nói.
Hơn nữa Diệp Thu Nhuế liên quan đến một đống việc bực mình của Diệp Gia, giải thích rõ ràng lại rất phiền phức.
Cứ giấu trước, đợi bắt được người rồi nói sau.
Ôn Nhuận gật đầu đồng ý, rương hành lý đang lấy ra lại xếp ngay ngắn lại.
Vì không để cho Diệp Gia phát hiện ra điều gì bất thường, Ôn Nhuận vẫn giống như trước đây đi bệnh viện thăm cô ấy.
Chỉ là ba người Cố Tư Niên Diệp Hàn Thanh và Trịnh Tuyên đều lấy cớ muốn bàn việc làm ăn, càng ngày càng hay đi ra ngoài.
Mặc dù mặt ngoài vệ sĩ ở bệnh viện không tăng lên, nhưng ở trong tối lại tăng lên không ít người đề phòng vạn nhất.
Cứ như vậy sống yên biển lặng trôi qua một tuần, không xảy ra bất cứ việc gì.
Ngày đó người phụ nữ Diệp Thu Nhuế xuất hiện mờ mờ ảo ảo trong camera theo dõi, từ sau đó cũng không còn xuất hiện nữa.
Không chỉ vậy, người của Cố Tư Niên gần như đã lật tung toàn bộ Sudan, vẫn không tìm ra tung tích của Diệp Thu Nhuế.
Cố Tư Niên kinh doanh ở châu Mỹ nhiều năm, cũng lui tới với vài thế lực ở châu Mỹ, lần này Y không chỉ điều động người của mình, mà một vài thế lực cũng vì mặt mũi của Y mà cùng đi tìm người, nhưng bọn họ lật tung cả Sudan một lượt, cũng không có thu hoạch gì.
Thậm chí vệ sĩ lúc đầu đã phát hiện tung tích của Diệp Thu Nhuế còn bắt đầu nghi ngờ có phải mình hoa mắt nhìn nhầm rồi hay không, người vô ý nhìn thấy không phải là Diệp Thu Nhuế.
Vẻ mặt Trịnh Tuyên không tốt lắm, hắn ta nhíu mày nói: “Để người đi tìm một lần nữa, xem có khỏi sót chỗ nào không.” Vào lúc này Diệp Thu Nhuế đột nhiên xuất hiện ở xung quanh bệnh viện, cứ làm anh ta cảm thấy không yên lòng.
Diệp Hàn Thanh cũng đồng ý.
Ngược lại Cố Tư Niên xoa mày, hơi khó xử nói: “Để cậu cho người tìm tiếp, lại nhờ người đi tra bản ghi chép nhập cảnh của Diệp Thu Nhuế.
Nhưng nếu vẫn không tra ra gì, thì chỉ có thể tạm thời dừng lại.”
Dù sao thì cũng chỉ có thể ngàn ngày làm trộm, chứ không thể ngàn ngày phòng cướp.
Hơn nữa bọn họ phí nhiều tâm tư tìm lâu như vậy cũng không có chút dấu vết nào, Cố Tư Niên càng tin rằng người phụ nữ xuất hiện ở bệnh viện chỉ đơn giản là lớn lên giống cô ta mà thôi.
“Được, nhưng bảo vệ ở bệnh viện không thể thả lỏng.” Diệp Hàn Thanh nghĩ nghĩ, hắn và Ôn Nhuận đã nán lại ở châu Mỹ rất lâu rồi, chuyện công ty của hắn còn có thể xử lý từ xa, nhưng bên phía Ôn Nhuận cũng không thể trì hoãn thêm nữa, Khuất Tố đã rất nhiều lần hỏi thời gian về nước rồi.
Cứ như vậy định ra kế hoạch.
Người bên ngoài vẫn đang tìm tung tích của Diệp Thu Nhuế, vệ sĩ ở bên trong bệnh viện vô cùng nghiêm túc.
Đến tận khi hai ngày sau Cố Tư Niên truyền đến tin tức, nói không tra được bản ghi chép nhập cảnh của Diệp Thu Nhuế, thần kinh căng thẳng của mọi người mới thả lỏng.
Có điều mặc dù biết mối đe dọa đã qua, trải qua một lần này, vệ sĩ mới tăng thêm ở bệnh viện cũng không có thu lại.
Lúc Diệp Hàn Thanh và Ôn Nhuận lại quyết định thời gian về, cũng đã là tháng mười hai, gần lễ Giáng sinh, Ôn Nhuận nghĩ đây còn là lễ hội đầu tiên sau khi Diệp Gia khỏi bệnh, liền đề nghị cùng cô ấy trải qua ngày lễ Giáng sinh rồi mới về nước, cũng đã kéo dài như thế, không sợ thêm mấy ngày này.
Vì thế trước lễ Giáng sinh vài ngày, ngoại trừ Diệp Hàn Thanh và Trịnh Tuyên quá nhàn hạ bị đuổi ra ngoài chọn quà tặng và vật trang trí ngày Nô-en, thì Ôn Nhuận và Diệp Gia bàn bạc phải trang trí phòng bệnh như thế nào.
Sức khoẻ của Diệp Gia đã bình phục rất nhiều, bây giờ cô ấy không những nói được mấy câu ngắn gọn, mà còn có thể điều khiển xe lăn của mình đi dạo xung quanh.
Bác sĩ Bruce nói cô ấy hồi phục rất nhanh, đầu năm sau là có thể về nước tiến hành điều trị.
Ngoại trừ vui mừng, tâm tình của Diệp Gia càng lên cao, cô ấy cầm ipad, đầu ghé vào đầu Ôn Nhuận nhỏ giọng bàn bạc phải chuẩn bị loại đồ vật trang trí nào.
Cô ấy học đại học chính là ngành thiết kế, nhắc tới cái này thì ánh mắt liền lấp la lấp lánh.
“Cái này đi.” Ôn Nhuận chọn ra một cái từ hai kế hoạch của cô ấy, đứng dậy nói: “Cũng sắp ăn cơm trưa rồi, anh đến phòng bếp bưng cháo lên.”
Diệp Gia nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, cúi đầu tiếp tục hứng thú bừng bừng mà hoàn thiện kế hoạch trang trí của mình.
Lúc đi ra ngoài Ôn Nhuận đúng lúc gặp bác sĩ Bruce dẫn theo hai hộ sĩ lại đây để kiểm tra cho Diệp Gia, bác sĩ Bruce cười chào cậu, nói một câu tiếng trung không quá thuần thục: “Hi, hôm nay là lần kiểm tra cuối cùng của cô Diệp, ngày mai chúng ta muốn tổ chức lễ Giáng sinh rồi.”
“Vất cả rồi.” Ôn Nhuận cười gật đầu, “Vậy đầu tiên chúc ông Nô-en vui vẻ.”
Chào hỏi xong, bác sĩ Bruce liền dẫn hai hộ sĩ đến phòng bệnh của Diệp Gia.
Ôn Nhuận và hộ sĩ cúi đầu nhìn thoáng qua, đi đến phòng bếp bưng cháo.
Cháo là sáng nay nấu, qua một buổi sáng và buổi trưa thì đã vừa mềm vừa đặc, bây giờ dạ dày của Diệp Gia đã không còn yếu ớt như lúc đầu, cô ấy ăn cháo đặc, sau khi Ôn Nhuận hỏi qua bác sĩ Bruce, liền bắt đầu thay đổi các loại cháo nấu với thịt cho cô ấy.
Múc cháo ra, Ôn Nhuận lại lấy một đĩa rau, mới lấy khay bưng về phòng.
Trên đường về lại gặp đám người bác sĩ Bruce, chỉ là chỉ còn một hộ sĩ ở phía sau anh ta.
Ôn Nhuận thuận miệng hỏi một câu, “Kết quả kiểm tra thế nào? Một vị hộ sĩ khác đâu?”
Bác sĩ Bruce nói: “Kết quả rất bình thường, cô Diệp bình phục rất tốt.
Quần áo của cô ấy bị nước làm ướt, Susan giúp cô ấy thay quần áo.”
Hàn huyên hai câu, hai người liền xoay người rời đi.
Ôn Nhuận đi hai bước, lại quay đầu nhìn thoáng qua bóng lưng hai người, không biết làm sao lại đột nhiên nhớ lại người hộ sĩ đi sau bác sĩ Bruce.
Lúc ấy đối phương cúi đầu, cậu không nhìn kỹ, bây giờ nhớ lại, lại cảm thấy cái dáng người kia… rất giống Diệp Thu Nhuế.
Trong lòng giật nảy, mí mắt phải của Ôn Nhuận giật mạnh không có lý do, cậu hít sâu một hơi, cố gắng nhớ lại cái bóng dáng kia, vàng nhớ lại càng thấy giống.
Cậu không cố gắng nhớ nhiều hơn nữa, bước chân vội vàng đến phòng bệnh của Diệp Gia, lại thấy cửa phòng đóng chặt.
Đột ngột dừng chân, Ôn Nhuận do dự tại chỗ một hồi, lấy điện thoại ra rất nhanh đã gọi được cho Diệp Hàn Thanh, lại chỉnh tới im lặng, mới bỏ điện thoại lại vào trong túi áo.
Cậu điều chỉnh tốt vẻ mặt, vững vàng bưng khay tiến lên, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
“Gia Gia, thay xong quần áo rồi chứ?”
“Thay xong rồi, có thể vào.” Trong phòng truyền đến một giọng nói khác, là giọng nữ có hơi khàn khàn, cũng không phải giọng của Diệp Thu Nhuế.
Nhưng tay Ôn Nhuận bưng khay lại ngay lập tức nắm chặt.
Hắn quay nhiều vai diễn như vậy, nên rất mẫn cảm với giọng điệu, giọng trong phòng, rõ ràng là do lúc nói đối phương cố ý đè thấp giọng.
Hít sâu một hơi, Ôn Nhuận đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, mang theo ý cười đẩy cửa ra, “Vậy anh vào đây.”
“Ôn đại minh tinh, đã lâu không gặp.” Diệp Thu Nhuế mặc áo blouse trắng ngồi ở bên giường, trong tay cầm một cái mã tấu để trên cổ của Diệp Gia đang hôn mê bất tỉnh, cười nói với cậu: “Không được gọi người, khóa trái cửa vào.”
Ôn Nhuận đúng lúc thể hiện ra một tia hoảng sợ, khay trong tay suýt nữa ném xuống đất lại may mà bưng được, “Cô là… Diệp Thu Nhuế? Cô tới đây làm gì?”
Thật ra cậu chưa từng gặp mặt Diệp Thu Nhuế, nhưng vì quan hệ với Diệp Hàn Thanh, mặc kệ là Diệp Thu Nhuế đối với cậu, hay là cậu đối với Diệp Thu Nhuế, hai bên đều vô cùng quen thuộc.
Diệp Thu Nhuế lạnh lùng cười một tiếng, lưỡi dao ở trên cổ Diệp Gia ra dấu một cái, âm u nói: “Nghe đồn Diệp Gia tỉnh rồi, tôi đến nhìn em ấy…” Vẻ mặt của cô ta có hơi dữ tợn, “Diệp Hàn Thanh hại tôi thê thảm như vậy, thế nhưng chính mình lại trốn ở đây vui vẻ qua ngày…”
Ánh mắt tối tăm của cô ta quan sát Diệp Gia, một lát sau lại bỗng nhiên cười một tiếng, “Mạng mày cũng thật là lớn, cũng đã như vậy rồi mà vẫn chưa chết.
Thế mà còn có thể tỉnh lại.”
Ôn Nhuận bình tĩnh nhắc cô ta, “Diệp Gia cũng là em gái cô.”
Diệp Thu Nhuế cười ha ha lên một cách quái dị, giọng nói thô ráp khó nghe, “Nhưng tôi không có em gái.” Nói xong hung ác liếc mắt quan sát Ôn Nhuận, lại nói tiếp: “Có điều anh tới cũng thật khéo, tôi còn nghĩ chỉ giết một mình Diệp Gia là chưa đủ đây.”
“Cô muốn làm gì?” Ôn Nhuận từ từ nhíu mày, trên mặt có hơi sợ hãi, “Bên ngoài đều là vệ sĩ, rất nhanh bọn họ sẽ phát hiện ra, cô chạy không thoát đâu.”
“Tôi muốn làm gì?” Cơ bắp trên mặt Diệp Thu Nhuế run rẩy một chút, dữ tợn nói: “Anh rất nhanh sẽ biết thôi, tôi muốn Diệp Hàn Thanh sống không bằng chết!”
Tâm trạng của Diệp Thu Nhuế đã có phần không bình thường, tâm niệm của Ôn Nhuận vừa động, ánh mắt khó hiểu mà nhìn qua Diệp Gia đang hôn mê trên giường bệnh, nghĩ đến điện thoại đã thông đặt ở trong túi áo, bây giờ chắc chắn Diệp Hàn Thanh đã phát hiện ra điều bất thường.
Điều cậu phải làm chính là tạm thời ổn định Diệp Thu Nhuế, không để cô ta làm hại Diệp Gia.
Ổn định cảm xúc, Ôn Nhuận điều chỉnh biểu tình của mình một chút, để cho biểu hiện của mình càng sợ hãi hơn, “Oan có đầu nợ có chủ, cô muốn để Diệp Hàn Thanh sống không bằng chết, tại sao không trực tiếp tìm anh ấy?”
“Anh câm miệng!” Quả nhiên Diệp Thu Nhuế bị chọc giận, khóe miệng run vài cái mới bình thường lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng, đúng, tôi muốn giết hắn, giết Diệp Hàn Thanh…”
Ôn Nhuận còn chưa kịp thở ra, đột nhiên thấy cô ta ngẩng đầu, nhe răng cười nói: “Có điều không có việc gì… Tôi giết các người trước, sau đó đi giết hắn…” Khi nói chuyện cái dao trong tay cô ta cũng đè xuống một chút, cái tay rảnh rỗi lại ở trong túi áo blouse sờ soạng một lát, lấy ra một lọ chất lỏng màu vàng nhạt tới trước mặt Ôn Nhuận, “Anh mở ra, đổ hết lên trên đất.”
Mí mắt lại nhảy dựng, Ôn Nhuận bỏ khay lên trên đất, nhặt cái lọ lên mở ra, chóp mũi thoang thoảng mùi xăng—Diệp Thu Nhuế ném cho cậu, thế mà lại là một lọ xăng.
Thấy vẻ mặt chần chừ của cậu, cán dao của Diệp Thu Nhuế lại đè xuống một ít, trên cố Diệp Gia lập tức xuất hiện vết đỏ, “Đổ hết lên trên đất, bắt đầu từ giường bệnh, một giọt cũng không được để thừa.”
Ôn Nhuận còn muốn kéo dài, lại sợ cô ta chó cùng rứt giậu[] làm hại Diệp Gia, bên phía Diệp Hàn Thanh cũng không biết bố trí như thế nào rồi, đành phải dựa theo yêu cầu của cô ta trước, vẩy cả lọ xăng ở trong phòng.
[]: Chỉ tình thế vì bí quá mà làm liều.
Xăng lan ra ở dưới chân, cả phòng bệnh đều tràn ra mùi xăng gây mũi.
Diệp Thu Nhuế lại như là rất hưởng thụ mà hít một hơi, lập tức lại lấy ra một cái bật lửa đánh lửa lên, hưng phấn nói: “Chết cháy hai người các người, Diệp Hàn Thanh nhất định sẽ rất đau khổ.”
Ánh mắt của Ôn Nhuận không dấu vết dừng ở trên cửa sổ phía sau cô ta, nơi đó có bóng người chợt loé qua.
Chỉ là cửa sổ tầng một đều lắp lan can phòng hộ, người bên ngoài vốn không có cách nào tiến vào.
Siết chặt tay, trong lòng bàn tay Ôn Nhuận chảy mồ hôi.
Vẻ mặt cậu có chút tái nhợt, ánh mắt nhìn chằm chằm cái bật lửa đã đánh lửa trên tay Diệp Thu Nhuế, nhẹ giọng nói: “Trong phòng này đều là xăng, nếu đốt lửa, cô cũng không chạy được, làm sao còn có thể đi giết Diệp Hàn Thanh báo thù?”
Hình như Diệp Thu Nhuế không nghĩ tới điểm này, cô ta sửng sốt một chút, vẻ mặt có chút mờ mịt, miệng còn thì thầm nói cái gì đó…
Thừa dịp cô ta thất thần trong nháy mắt, Ôn Nhuận mạnh mẽ bổ nhào lên, mục tiêu là cái bật lửa đang cháy trong tay cô ta.
Động tác của cậu rất nhanh, nhưng lúc đó khoảng cách giữa hai người là hai bước chân, đột nhiên Diệp Thu Nhuế lấy lại tinh thần, hét lên một tiếng “A”, vẻ mặt điên cuồng đưa đao hướng vào cậu, “Các ngươi đều đi chết đi!”
Lưỡi dao lạnh như băng hướng vào cơ thể, thế nhưng Ôn Nhuận không tránh, mục tiêu đúng là đoạt lấy cái bật lửa lấy tay tắt lửa, nắm chặt bật lửa vào trong tay.
Cùng lúc đó, một tiếng súng vang lên ở bên ngoài, động tác rút dao chuẩn bị đâm một cái nữa của Diệp Thu Nhuế đột nhiên dừng lại, sau đó thẳng tắp cứng đờ ngã xuống phía sau.
“Ôn Nhuận!” Diệp Hàn Thanh một cái xô vỡ cửa vọt vào, chỉ thấy Ôn Nhuận ngã ở bên giường bệnh, áo lông nhạt màu đã nhiễm đỏ máu tươi.
“Mau gọi bác sĩ!” Lúc Trịnh Tuyên xông vào một phát đã ấn chuông gọi, ôm Diệp Gia ở trên giường đi ra ngoài.
“Cố chịu, bác sĩ lập tức tới.” Diệp Hàn Thanh nửa quỳ trên mặt đất, đánh liều ôm người vào trong ngực, không nhìn vẻ mặt tái nhợt và quần áo bị máu thấm ướt của cậu.
Ôm người ra khỏi phòng bệnh.
Vệ sĩ theo sau kéo thi thể của Diệp Thu Nhuế đi — cô ta bị súng bắn vào giữa trán, chết ngay lập tức.
Bác sĩ vội vàng chạy đến bị một màn này dọa sợ, cởi áo khoác dính đầy xăng ra, liền đặt người lên trên cáng, vội vàng đưa vào phòng phẫu thuật còn trống.
Mà rất nhanh sau đó Diệp Gia đang hôn mê cũng bị bác sĩ Bruce đuổi đến đẩy vào một phòng phẫu thuật khác.
Nhìn hai cánh cửa của phòng phẫu thuật lần lượt đóng lại, Diệp Hàn Thanh suy sụp ngã ngồi trên đất.
Hắn nắm chặt tay, trong bàn tay là một mảnh trơn dính — đó là máu của Ôn Nhuận.
Hắn nhắm chặt mắt, không dám tiếp tục nhìn máu tươi trong lòng bàn tay, chỉ thấy sự hoảng sợ vô tận lan ra từ dưới đáy lòng..