Edit & Beta: Alice in Wonderland.
Mỗi lần được tổ chức, Đêm hội phim truyền hình đều chiếm đến % danh sách hot search, fans nhà nào nhà nấy ra sức chiến đấu, đây chính là thời điểm nhìn thấy sự thật.
Đêm hội phim truyền hình mời đến đông đảo các ngôi sao, tầm ảnh hưởng cực lớn, trong đó, phần triển lãm trực quan nhất với những người ngoại giới chính là phân đoạn thảm đỏ.
Sao nam thì tạo hình có phần đơn giản, đa phần là vest tây trang, mà đối với sao nữ, đây chính là đấu trường sắc đẹp. Không may mà có hai nữ minh tinh nào vô tình đụng hàng, fans hai nhà xé nhau một tuần không thôi.
Con đường phát triển của Tô Diên khác với % các ngôi sao khác, nhan sắc trước giờ chỉ được coi là điểm cộng, anh chân chính dựa vào thực lực và danh tiếng để đi được đến ngày hôm nay, tác phẩm đa phần là đề tài hiện thực đen tối hoặc chủ nghĩa anh hùng, hiếm có liên quan đến tình yêu, đây cũng là nguyên nhân anh luôn xuất hiện một mình trên thảm đỏ.
Mà hôm nay, xem như là “lần đầu tiên” của Tô thần, có bạn nũ thảm đỏ.
Vậy nên Tô Diên Lạc Tiểu Đường thảm đỏ đương nhiên bá chiếm No. hot search. Cùng lúc đó, những hình ảnh quay chụp của các hãng truyền thông không ngừng được đăng tải trên Weibo.
Cùng Tô Diên đi thảm đỏ là chuyện bao người hâm mộ còn không được, nhưng cũng vì thế mà địa vị của người đi cùng không tránh khỏi bị soi mói. Trang chủ Weibo của Đêm hội tải lên chín bức ảnh thảm đỏ của Tô Diên và Lạc Tiểu Đường, cư dân mạng ngay lập tức vây xem.
【 DM! Nhìn hai người này em chỉ biết DM chứ không biết nói gì nữa! 】
【 Ngày thường vô học, gặp chuyện thì DM chính là tuiii 】
【 Này, chủ thớt nói thật đê, ảnh này đã photoshop ảnh chưa? 】
Weibo lập tức trả lời: 【 Chưa nhá /quỳ 】
【 ha ha ha ha nhan sắc của hai anh chị khiến tui hoài nghi cuộc đời, váy của Lạc Tiểu Đường đẹp quá đi ò, giày với túi cũng lấp la lấp lánh, sao xinh thế điên à /quỳ 】
【 Không xem phim, không biết Lạc Tiểu Đường, hôm nay mang dao đến nhìn mặt ả đàn bà nào không xứng đáng bước lên thảm đỏ với Tô thần nhà tôi, cuối cùng phát hiện… DM xứng đôi vl:) 】
Không lâu sau, Weibo chính thức lại tung lên ảnh ký tên và ảnh bước lên bậc thang của hai người, lượt thích và bình luận tăng vọt.
【 Tô thần a a a a a a anh yêu mặc vest đen ngon zai quá a a a a a a 】
【 Ôi con gái tôi!!! Đường Đường nhà tôi mặc váy đen mà cũng mê hoặc lòng người vl a a a a a! Con gái tôi thật sự trắng đến phát sáng luôn!!! 】
……
【 Đợi tí, cái ảnh bóng lưng cuối cùng ấy, tay trái của Tô thần đâu? 】
【 Ớ? Sao ảnh cuối Tô Diên lại không có tay trái? Tôi zoom lên hình như ảnh đang giơ tay lên làm gì á. 】
【 Không thấy rõ nha, nhưng tay trái thực sự không buông xuống! 】
【 Em tuyên bố! Ảnh này tên là “Sự biến mất bí ẩn của tay trái”doge 】
……
Trên mạng khí thế ngất trời mà thảo luận tạo hình của Lạc Tiểu Đường và cánh tay trái biến mất của Tô Diên, là đương sự nhưng Lạc Đường chẳng quan tâm đến mấy lời khen chê đó, trong đầu cô bây giờ toàn là màu hồng mà thôi.
Những bong bóng màu hồng phấn đang ào ạt tràn ra bên ngoài.
Lạc Tiểu Đường giả mù mà hạnh phúc được anh kéo di, chìm trong tối đen mà leo xong mấy chục bậc thang, lúc nhìn lại được ánh sáng, trong lòng trước tiên là cảm thấy mất mát.
Hai người không ngồi cạnh nhau, leo hết bậc thang thì tới lối vào chính thức, Lạc Đường và Tô Diên tự nhiên phải tách ra.
Bàn tay trên mắt cô của Tô Diên đã thả lỏng ra từ mấy phút trước, lúc này dù Lạc Đường có không muốn bao nhiêu, thì cánh tay của anh vẫm phải thu lại.
Cô từ từ nâng tay lên, ngước nhìn người bên cạnh, không ngờ lại chạm ngay vào ánh mắt của Tô Diên.
Anh cũng đang nhìn cô.
Lạc Đường sửng sốt chốc lát. Ánh đèn trong hội trường sáng hơn bên ngoài nhiều, hai mắt Tô Diên sâu đen, hợp với vest đen càng tăng thêm vẻ mạnh mẽ, cả người như tỏa sáng, nhàn nhạt nói: “Nếu mắt còn đau thì gọi anh.”
“…?”
Gọi anh? Lại dùng tình yêu che mắt nữa ạ? Trị mắt bằng tình yêu ạ?
Lạc Đường nghi hoặc, cuối cùng lại nhận ra…
Mình vô cùng, thật sự, rất tình nguyện.
Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”
Tô Diên được nhân viên công tác dẫn đi, Lạc Đường cũng được đưa tới chỗ ngồi của mình.
Cô không để ý xung quanh, cũng không biết bên cạnh là chỗ ngồi của ai, trong đầu chật kín hình ảnh ngọt ngọt ngào ngào anh che mắt mình đi cả đoạn đường.
Lạc Đường chưa từng biết đi cầu thang lại là một chuyện ngọt ngào như thế. Cả đoạn đường không nhìn thấy gì nhưng cô biết đó vẫn là thảm đỏ thu hút sự chú ý của Đêm hội phim truyền hình.
Sau lưng họ, có hàng nghìn cặp mắt đang dõi theo.
Mà bọn họ lại làm chuyện như thế, ở ngay đây!
Vì thế cảm giác này lại đến nữa!
—- Trước mặt khán giả toàn quốc có một bí mật nho nhỏ, vừa xấu hổ vừa thích thú!
Lạc Đường cúi đầu, che miệng không dám cười ra tiếng.
Huhuhu hạnh phúc của cuộc đời cũng chỉ đơn giản thế thôi!
_
Đơn vị tổ chức hằng năm của Đêm hội không thay đổi, nhà tài trợ cũng rất cố định.
Lạc Đường nhớ đến điều này khi cô trông thấy một bóng dáng quen thuộc bước vào hàng ghế VIP.
Nhà tài trợ… hình như là… Ngàn Tinh Entertainment và Lạc thị nhà cô…
Mặc dù trong nhà nói chuyện công việc toàn là nói chuyện không đâu, ông anh trai cô thì cợt nhả ứ chịu nổi, nhưng Lạc Đường phải thừa nhận, anh cô cũng không vừa đâu, cũng là loại người có thể làm việc cật lực cả ngày không nghỉ ngơi.
Lạc Chu, con trai Lạc Thành, kỳ tài của giới thương gia, tuổi tuổi đã tiếp nhận vị trí quan trọng của tập đoàn, đầu óc và thủ đoạn so với Lạc Thành năm xưa chỉ có hơn chứ không kém. Hơn nữa, lại sở hữu vẻ ngoài đẹp đẽ, được tuần san của tạp chí kinh tế và thời trang săn đón như con cưng. Lạc Đường nhớ có một khoảng, tạp chí kinh tế và tài chính nào cũng lấy Lạc Chu ra làm tiêu chuẩn để bình phẩm, đánh giá, so sánh.
Đối lập với Tô Diên, Lạc Chu hôm nay mặc nguyên một cây trắng, vest trắng cực kỳ kén người mặc, không cẩn thận sẽ bị dìm cho béo lên đen đi, nhưng giá trị nhan sắc của Lạc Chu hoàn toàn không cần quan tâm đến vấn đề đó, hóa thân thành bạch mã hoàng tử đúng chuẩn.
Lạc Đường nhìn người đang phát ngôn, chậc chậc hai tiếng.
Lòng đen mặt trắng, giả tạo quá thể.
Chỉ sau một đêm tham gia 【Trại tập trung ngôi sao】, dường như toàn mạng đều biết cô là bạn học của Tô Diên.
Hai ngày trước, Lạc Đường đi công tác, vừa xuống máy bay về nước lại phải đi ngay, mọi người không gặp được cô.
Thế nên — điện thoại cô suýt bị Lạc Chu gọi đến cháy cả máy.
Lạc Đường nhìn rõ ràng Lạc Chu đang buồn bực, kiểu chống nạnh “Thôi được rồi, đợi tiệc đêm nay xong đi thì chị biết tay tôi”, chột dạ hết sức.
Đêm nay về nhà lại bị càm ràm nữa rồi.
Đang suy nghĩ miên man, bên trái cô truyền đến một giọng nữ: “Xin chào, cô là Lạc Tiểu Đường đúng không?”
Lạc Đường quay đầu lại, nhìn cô gái bên cạnh mình rất quen, kiểu bạn biết biết cô ấy là diễn viên, biết cô ấy đóng nhiều phim, nhưng muốn nói ra tên cô ấy hay tên tác phẩm tiêu biểu của cô thì lại không thể nhớ ra nổi.
Đây có phải mặt rồng trong truyền thuyết?
(Mặt rồng: Thuật ngữ chung cho các vai binh lính và người hầu trong các vở kịch truyền thống.)
Nghĩ mãi không ra tên cô, Lạc Đường lịch sự cười cười: “Đúng, tôi là Lạc Tiểu Đường, cô là…”
Trên mặt đối phương hiện ra một chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh che lấp, cười nói: “Không sao, tôi quay phim cũng không phải nổi tiếng, cô không nhận ra tôi cũng là chuyện bình thường. Tôi là Liêu Thanh Thanh.”
A! Đúng rồi! Chính là cô ấy!
Lạc Đường lại cười: “Chào cô.”
Bên cạnh Liêu Thanh Thanh còn có một mặt rồng nữa, Lạc Đường cười chào hỏi với hai cô, cũng không nói chuyện tiếp.
Chiếu xong vài đoạn cut từ các phim truyền hình, kết thúc phát biểu, khen ngợi các phim truyền hình bùng nổ trong đó có 【 Our Youth 】, đêm hội cuối cùng cũng tiên hành đến phần sau.
Lạc Đường WeChat với Lương Tử Nguyệt nói vào WC với cô ấy, xách túi rời đi, tìm vài vòng cũng không thấy WC đành phải nhờ nhân viên công tác chỉ đường.
Đọc truyện tại nguồn chính thức WordPress: Alice in Wonderland để ủng hộ editor.
Lạc Đường đứng ở khu trang điểm dặm lại son môi, cách một bức tường nghe thấy tiếng đẩy cửa và tiếng giày cao gót giẫm lên sàn.
Xác định một chút, đây là mấy sao nữ ngồi cạnh cô vừa rồi.
Nghe một lúc…
Lạc Đường khoanh tay đứng nghe trong góc khuất, nhìn thấy hai người bọn họ vuốt tóc chỉnh trang trước gương ngoài bồn rửa tay.
Bởi vì những người này tình cờ thế nào lại bàn tán về cô.
Bàn tán về những chuyện mà ngay cả cô cũng không biết.
“Mày nói xem, nó là người mới mà hai bộ phim đầu đã được đóng cùng Tô Diên, còn là vai có nhiều đất diễn,” Giọng Lưu Linh vẫn bình thường, cảm khái nói: “Lạc Tiểu Đường may mắn thế nhở!”
Đột nhiên, một giọng khác chế nhạo: “Mày ngây thơ thế.”
Lạc Đường:?
“Thi Âm vốn là của chị Thanh Thanh, con bé kia đi cướp được đấy. Còn thấy may mắn không?”
Lạc Đường:???
“May mắn?” Lại nhìn thấy Liêu Thanh Thanh cười một cái, thần sắc tươi yắn, nhưng khóe mắt không giấu được vài nếp nhăn: “Trong cái giới này đừng có nói đến hai chữ ‘may mắn’. Nó trẻ thế, xinh thế, sau lưng thiếu gì đại gia cho ôm đùi. Nhìn ngây thơ thế thôi, không biết được thế nào đâu…”
“…”
Lạc Đường vô cùng khó hiểu.
Lạc Đường gõ chữ gửi Trình Tranh bên ngoài, gọn gàng dứt khoát: 【 Tớ với Liểu Thanh Thanh có thù gì không? 】
Trình Tranh: 【? Sao vậy? 】
Lạc Đường nói qua một chút, Trình Tranh rất nhanh trả lời một đoạn dài: 【 Cậu đừng quan tâm làm gì, một đám vô công rồi nghề bé vây quanh một ả vô cùng rồi nghề lớn thôi, nghệ sĩ nhà tớ toàn bị chị em mấy ả diss tập thể, cậu mới debut mấy tháng mà hot như vậy, chắc chắn là trở thành đồ nhâm nhi thưởng trà của bọn họ rồi. 】
Trình Tranh: 【 Thần thích đơn thân độc mã chiến đấu ý mà, một đám vô công rồi nghề, để ý làm gì. 】
Lạc Đường: 【 … 】
Ồ, chiến sách đầy tự hào ha?
Lạc Đường nghĩ kĩ lại, cô chưa đụng chạm gì đến mấy người này, công ty còn chẳng đến được mấy lần, thế mà đã bị người ta nói sau lưng rồi.
Đúng là cô che giấu thân phận để tránh rắc rối, nhưng hơn năm gia giáo, không có bài nào dạy cô phải nén giận. Hiền lành á, đừng mơ.
Trong văn học cổ, im lặng đổi lấy trong sạch.
Trong xã hội bây giờ, im lặng là ngầm thừa nhận, thừa nhận những tin đồn bẩn thỉu mà người ta vu cho cô.
Lạc Đường không biết nhà khác thế nào, nhưng phong cách giáo dục của mẹ Bạch không bao giờ có từ “nhẫn”, cái gì cũng vừa vừa phai phải thôi nhá.
Lạc Đường khóa màn hình điện thoại lại, từ góc khuất đi ra.
Lạc Đường hôm nay đi giày cao gót nạm kim cương của Jimmy Choo mà cô rất thích, tiếng giày cao gót giẫm lên gạch lát nền WC trong treo dễ chịu, nhìn cũng cực kỳ bắt mắt.
Mấy người vừa hùng hồn bàn tán về Lạc Tiểu Đường nháy mắt im bặt.
Liêu Thanh Thanh mới nói được một nửa, nụ cười trên mặt còn chưa kịp rút đi, nhìn người tóc dài đi tới, ánh mắt tối sầm.
Cô gái trẻ mình hạc xương mai, váy lụa mỏng đen tuyền bao lấy thân thể đầy nhựa sống, chân thon dài trắng trẻo. Khuôn mặt cô gái hiện lên nụ cười rạng ngời cùng mắt hạnh sáng lấp lánh.
Liêu Thanh Thanh nhìn Lạc Tiểu Đường đang quan sát mấy người xung quanh, thong thả nói: “Chị Thanh Thanh, em vừa nghe em gái chị nói, em cướp Thi Âm của chị à?”
“…”
Liêu Thanh Thanh còn tưởng cô sẽ giả vờ không nghe thấy gì, không ngờ cô lại nói trắng ra như vậy.
“Lúc đấy em cũng không nhận được tin tức vai Thi Âm đã được xác định, chị à.” Lạc Đường không cho ả cơ hội phản ứng: “Với lại, xin lỗi em hơi thẳng tính, chị Thanh Thanh, nếu không có em, vai Thi Âm cũng không tới lượt chị diễn đâu.”
“Hả?” Liêu Thanh Thanh chưa từng thấy ai “thẳng tính” như vậy, ngớ người.
Mở miệng ra nói những lời kia mà còn dám gọi cô là “chị Thanh Thanh”?
“Chị không biết ạ?” Lạc Đường vui vẻ diễn, ra vẻ kinh ngạc mở to mắt, khống chế giọng nói, cuối cùng hít sâu một hơi: “Chị yêu của em ơi, Thi Âm mới có tuổi à…”
Sau đó, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới, dừng lại trên mặt cô ả, không hề giấu diếm vẻ ghét bỏ, giống như đang nói, chị gái, chị định sỉ nhục cái ‘mười sau tuổi’ của Thi Âm đấy à?
“…”
Liêu Thanh Thanh nhìn Lạc Tiểu Đường cười khanh khách đẩy cửa ra ngoài, trợn mắt há mồm
_
Lạc Đường ra cửa, định tìm Lương Tử Nguyệt thì lại này ra một ý tưởng.
Tìm một cái sofa ngồi xuống, nhắn WeChat cho Tô Diên: 【 Anh ơi, mắt đau ạ /buồn bã 】
Lạc Đường bấm gửi, cả người run lên.
Cô bị chính mình làm cho buồn nôn.
Quả nhiên, Tô Diên trả lời lại rất nhanh: 【 Em đang ở chỗ nào, ngồi yên đợi anh. 】
Lạc Đường đang chuẩn bị miêu tả khu nghỉ cho anh, màn hình báo cuộc gọi đến, ‘Tiểu Tranh’ hiện lên.
Lạc Đường nhận máy, chưa kịp hỏi có chuyện gì, Trình Tranh đã bùm bùm ném đến một quả bom.
“Công chúa điện hạ, thực sự phục cậu rồi đấy!” Giọng Trình Tranh vô cùng sốt ruột: “Cậu có cho fans xem hình nền điện thoại lần nào chưa? À, hay là dùng điện thoại trước mặt fans… Thôi, tớ gửi link Weibo cho cậu, tự xem đê!”
Sau đó lập tức cúp điện thoại.
Lạc Đường:???
Quần què gì vậy?
Nháy mắt, điện thoại rung lên, Lạc Đường mở link Weibo Trình Tranh gửi đến.
Nụ cười trên mặt dần dần cứng đờ.
Một bài Weibo dài chi chít chữ.
【 DM! Chào cả nhà! Em sốc quá không biết nói gì nữa!
Để kể cho nghe, chuyện là như này, em là fan nhan sắc của chị Lạc Tiểu Đường, lúc chị ấy quay 【 Our Youth 】có đi thăm ban, chị Lạc Tiểu Đường siêu siêu siêu xinh đẹp siêu siêu siêu thân thiện! Còn ký tên cho bọn em! Còn chụp ảnh vẫy tay với bọn em, mấy hình em vẫn để trong điện thoại á. Đến tối qua em mới mở ra xem, zoom màn hình khóa của chị ấy thì thấy! Hình như! Là! Tô thần a a a a a a a a!!!
DM! Lúc đấy em sợ con mắt đui chột của mình nhìn nhầm nên đã đến cửa hàng chuyên xử lí hình ảnh kiểm tra! Kết quả! Màn hình khóa của Lạc Tiểu Đường! Thật sự! Là! Tô Diên!!!
Hình em để hết bên dưới, các chị xem thoải mái! Thế nên, Tô thần lại bắt được một bạn fan nổi tiếng nữa rùiii! Chúc mừng Tô thần! Chúc mừng Tô thần! 】
“!!!”
Biết chửi bậy là không ngoan, nhưng trong đầu Lạc Đường vẫn thổi qua một câu “Đậu má, thế mà cũng nhìn ra được, mắt em gái này là kính hiển vi đấy à?”
Tim Lạc Đường đập nhanh như bay, trợn mắt nhìn id của chủ thớt —–
@ Em gái kính hiển vi phiên bản người thật
Lạc Đường: “…”
Cái này đúng là người cũng như tên.