Idol Thế Mà Lại Yêu Thầm Tôi

chương 49: 【kết thúc kịch bản】mãi mãi yêu chàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kiểu lên hot search Lạc Tiểu Đường khóc hông nổi nên phải dựa vào cái nì này chẳng phải giống với mấy cái quảng cáo nhan sắc sao?

Lạc Đường nghĩ, mình hình như đã yên lặng một thời gian, mấy lần lên hot saerch là dựa vào mặt, còn lại toàn dị dị nhưng tiêu đề còn gọi là bình thường.

Nhưng mà lần này là cái quần què gì vậy???

Khóc không được nên phải dựa vào cái gì thì nói rõ ra đi chứ??? Người ta lại tưởng tui uống thuốc gì thì sao!

Lạc Đường giận chết đi được, ứ thèm nhấn vào xem nhưng cuối cùng Trình Tranh vẫn gửi cho cô một đống ảnh cap màn hình cùng với một hàng ha ha ha dài cả cây số.

【Tui còn tưởng khóc hông nổi có thần dược làm cho khóc, cuối cùng bồ lại cho tui xem cái này =))))】

【Mị là Hỏa Diễm nhưng mà chị gái này làm mị mê vl, phải đi xem lại live stream thôi, bà chị này làm mị cười đau cả bụng =)))))】

【Chị ấy khóc mà em ngồi cười hô hố thì có xấu tính quá khum mọi người】

【Mỗi tui thấy là Tô thần với chị ấy thân nhau vãi à? Tô thần của em từ khi nào mà lại đưa khăn giấy cho diễn viên nữ thế này???】

Lạc Đường mở Weibo của mình, lại bất ngờ.

Hôm qua không biết lo xa nói mông mình mất cảm giác, hôm nay bị chế thành meme.

Live stream tối qua kết thúc, vẫn là Trình Tranh nói cho cô cái biểu cảm lố lăng của cô bị giang cư mận làm thành【Đau ở đây này.jpg】

Lạc Đường cảm thấy cái này còn chấp nhận được, meme chính là minh chứng tình yêu cư dân mạng dành cho cô! Sợ gì chứ!

— Đến khi cô đăng nhập vào Weibo của mình.

Không chỉ meme được share kịch liệt, tin nhắn, rồi phần comment cũng chật ních.

Lạc Đường nhìn lướt qua, mí mắt giật giật, cuối cùng cắn răng đăng Weibo.

【@ Lạc Tiểu Đường tang: Chào buổi tối cả nhà… Xin mọi người đấy… Đừng giới thiệu cho tui thuốc trị trĩ nữa màaa!!! Tui không bị trĩ tui không bị trĩ tui không bị trĩ thật đấy!!! Cầu xin mọi người để lại cho tui chút liêm sỉ vớiii】

Fan mẹ nhanh chóng chiếm lĩnh top comment: Há há há con gái tui kute vl.

Fan visual cũng không chịu thua kém: Đếch sao cả! Nếu bị thật thì chị iu vẫn là tiên nữ!

Lạc Đường: “…”

Tui thật sự cảm ơn mọi người.

_

Sáng sớm hôm sau, Lạc Đường nghênh đón một tuần bận rộn nhất của cô từ khi vào đoàn phim.

Dù sao cũng chỉ là một vai phụ, đoạn phim Cầm Lạc đến phía Bắc không nhiều nên quay rất nhanh.

Quan trọng nhất vẫn là những cảnh quay của cô cùng Tống Cảnh Chi sau khi chuyển địa điểm đến biên cương.

Tuyến thời gian đã trôi qua nửa năm, chinh chiến sa trường đã khiến thiếu niên kiêu ngạo hay cười ngày ấy trở thành một tướng quân sắt đá như bây giờ. Với kẻ thù, Tống Cảnh Chi chính là “Sát thần”, không có nhược điểm, bách chiến bách thắng.

Bị thương là do khi ấy, chàng đích thân dẫn quân thám thính tình hình quân địch, một tiểu binh bị mai phục, mọi người đều khuyên Tống Cảnh Chi lui lại nhưng chàng vẫn kiên trì cứu người kia về. Cả hai đều trọng thương nhưng may mắn giữ được mạng sống.

Cầm Lạc từ khi nhận tin báo tới khi đến được biên cương mất hơn nửa tháng, Tống Cảnh Chi cũng đã hồi phục hơn nửa, nàng rất mừng, hoàn toàn không rảnh nghĩ lại xem tin tức mình nhận được lúc trước là thật hay giả, có phóng đại hay không, ôm người mà khóc cũng không kịp.

— Ờm, lại là cảnh khóc.

Lạc Đường thương lượng với Văn Việt Sơn: “Chú ơi, lúc hai đứa bọn cháu gặp mặt ấy, chú bảo mọi người trang điểm cho Tô Diên trông thảm một tí, cháu nhìn anh ấy nằm trên giường lập tức khóc được luôn, thật đấy ạ!”

Văn Việt Sơn liếc cô một cái, giọng có ý cười nhạo: “Làm cho nó trông thảm một chút nhanh hơn hay để cháu xem video nhanh hơn?”

Lạc Đường: “…”

Cô vẫn chưa bỏ cuộc, nói tiếp: “Nhưng… Nhìn người thật thì khóc cũng thật hơn chứ ạ! Chú tin cháu đi mà!”

Văn Việt Sơn cười ra tiếng, vỗ vỗ vai cô: “Cháu xem video khóc cũng thật lắm rồi, cứ yên tâm mà khóc.”

Lạc Đường: “…”

Ô sờ kê, thế cô lại đi xem video vậy.

Lại là một ngày xem video tổng hợp cảnh chết để khóc, tuyệt vời.

Nhưng cảnh khóc lúc Cầm Lạc gặp lại Tống Cảnh Chi chính là lần cuối cùng video tổng hợp cảnh chết ấy được sử dụng.

Theo kịch bản, sau khi Tống Cảnh Chi ra biên cương chinh chiến, cảnh của Tô Diên và cô cơ bản là tách ra, Cầm Lạc chỉ còn xuất hiện trong lời nói, hồi ức của Tống Cảnh Chi hay qua thư từ.

Hai ngày tiếp theo, Lạc Đường cảm thấy như lại trở về giai đoạn yêu đương nồng nhiệt của Cầm Lạc và Tống Cảnh Chi.

Ví như cùng ngồi trên lưng ngựa với Tô Diên, anh lại nói những lời chọc ghẹo Tống Cảnh Chi hay nói; ví như lúc Cầm Lạc đến lều tướng quân, anh ôm nàng, giải thích bản đồ cho nàng; anh còn dẫn nàng đi ngắm thảo nguyên, dẫn nàng đi gặp thân tín của mình, hận không thể cho cả thiên hạ biết “Công chúa của ta đến thăm ta”.

Ngọt ngào như vậy, Lạc Đường có nhiều lúc thật sự không chống đỡ nổi, thẹn thùng, lại bị Văn Việt Sơn dạy dỗ.

Dưới ánh mắt của người ngoài, Tống Cảnh Chi anh dũng quả cảm hai năm nay đã không còn là thiếu niên vô lo vô nghĩ lúc trước, ngay cả mọi người trong Hầu phủ gặp chàng cũng phải thận trọng từ lời nói đến hành động. Nhưng chàng trong lòng người khác hoàn toàn bất đồng với chàng trong lòng Cầm Lạc.

Hai người lúc rảnh rỗi là cưỡi ngựa ra ngoài rong chơi, Tống Cảnh Chi đưa kiều thê đi chơi lại phát hiện không ít căn cứ bí mật.

Hai năm trước, câu chuyện tình yêu giữa công chúa Minh Cầm của vương triều Đại Kỳ và phò mã tướng quân truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ thành Trường An, về sau lại truyền đi khắp cả nước, ai ai cũng biết.

Đêm thứ ba Cầm Lạc đến biên cương, có người đến báo phát hiện địch nhân lúc đêm tối lẻn vào sau kho lương thực của quân đội, Tống Cảnh Chi đích thân dẫn binh, sai nữ chính vẫn luôn cải nam trang đến canh giữ ngoài doanh trại của Cầm Lạc. Nhưng khi y giải quyết xong trở về lại nhìn thấy quân binh nằm hôn mê trên mặt đất, trong doanh trại không còn một bóng người.

Du Tinh Nhan đã xin nghỉ để tham gia tuần lễ thời trang, phần diễn của chị đã quay từ trước nên bây giờ sẽ quay thẳng đến đoạn sau khi Lạc Đường bị bắt.

Từ khi Lạc Đường vào đoàn đến nay luôn tuân theo nguyên tắc “trang điểm phức tạp nhất, công chúa xinh đẹp nhất” nên chưa từng trải qua hình tượng quần áo xộc xệch đầu tóc rối bù.

Cho nên lúc nhìn thấy mình phải đánh phấn nền sẫm màu giả làm vết bẩn, “tạo hình tù binh”, Lạc Đường cảm thấy rất mới lạ.

Động tác diễn Lạc Đường đã tập đi tập lại không biết bao nhiêu lần, hẳn có thể một lần là qua, chủ yếu vẫn là cảm xúc.

Lạc Đường và Tô Diên đứng ở hai khu vực khác nhau, cô hoàn thành tạo hình, chuẩn bị cùng tổ camera bước đến tường thành, nhưng vừa ra khỏi cửa phòng hóa trang đã thấy Tô Diên đứng bên ngoài.

Anh mặc chiến giáp tối màu, dù không mặc áo choàng dài phía sau nhưng vẫn tỏa ra khí thế bức người, thực sự giống như là một tướng quân thời cổ.

Tim Lạc Đường đập thình thịch, nhảy đến trước mặt anh: “Anh! Đại tướng quân hôm nay đẹp trai ghê!”

Tô Diên nhếch môi một chút: “Đóng máy xong có dự định gì không em?”

“À…” Lạc Đường nghĩ ngợi: “Hình như là không có gì, chuẩn bị đi Paris, sau đó…” Dừng một chút, cô đột nhiên xấu hổ: “Khụ, còn có, một chuyện tương đối quan trọng.”

Chuyện lớn nhất đời người!

Lạc Đường nhìn thoáng qua Tô Diên, lại cúi đầu cười: “Chưa nói cho anh biết đâu, sớm muộn gì anh cũng biết thôi!”

Mới hàn huyên được vài câu, Văn Việt Sơn đã hô loa giục hai người vào chỗ, Lạc Đường bĩu môi đi theo sau camera.

Nước Kỳ lần này chinh chiến là vì phản binh, đây là thành cuối cùng, thất bại của đối phương hẳn đã định, trong quân doanh tràn ngập khí thế chiến thắng khoan khoái, ai ngờ ngay trước đêm đại thắng, thê tử của tướng quân – công chúa Minh Cầm bị bắt cóc.

Lạc Đường bị cưỡng ép đứng trên tường thành cách xa quân Kỳ, trước cổ treo một cây đao, phía sau là thủ lĩnh quân phản động.

Không hiểu sao, tên thủ lĩnh này không chỉ bắt cóc nàng mà còn bắt nhốt hàng nghìn hàng vạn bá tính Đại Kỳ sinh sống trong thành của hắn.

Đến tận khi đội quân Đại Kỳ tiến vào thành Lâm, thủ lĩnh mới mở miệng.

Hắn nói với người dẫn đầu hàng ngàn quân đang đứng dưới thành:

“Lần này đến nhanh thật.”

“Thất bại của ta là điều đã định, hôm nay ta muốn ngươi chọn, công chúa Minh Cầm sống, hay hàng nghìn hàng vạn dân chúng nơi này được sống.” Thủ lĩnh cười đến càn rỡ: “Ha ha ha! Tống Cảnh Chi, Tống đại tướng quân, ngần này dân chúng về đến thành của ta, nhưng lại cứ tôn sùng ngươi như chiến thần, ngươi đừng làm bọn họ thất vọng đấy nhé!”

Đúng như hắn nói, thất bại đã định, cũng khó thoát khỏi cái chết, nhưng trước khi chết, hắn vẫn muốn Tống Cảnh Chi phải trải qua cái cảm giác này. Một là thân bại danh liệt, hai là đau khổ mất đi thê tử.

Lời vừa nói ra, dân chúng bị quân lính khống chế phía sau Cầm Lạc khóc rống thảm thiết.

Thủ lĩnh nhìn đám người bên dưới lề mề không chịu đáp lại, trong lòng càng vui sướng, cười cười, bên tai đột nhiên truyền tới giọng nói mỏng manh mà kiên định.

“Ngươi tốn công tốn sức, cuối cùng chỉ để giết được ta.”

Thủ lĩnh quay đầu, nhìn người con gái dù trong hoàn cảnh chật vật vẫn xứng danh công chúa đẹp động lòng người, cười, “Ta không phải vì giết được ai, cái ta muốn chính là, biết được Tống Cảnh Chi kia sẽ chọn cái gì.” Hắn hung tợn nói: “Bắt ngươi để cho ông đây nhìn xem, hắn sẽ vì vị trí tướng quân mà bỏ rơi ngươi, hay vì ngươi mà bỏ rơi dân chúng của mình.”

Lạc Đường há hốc miệng, cô không biết áp lực và bi thương này từ đâu mà đến, từ chỗ cô nhìn ra bóng dáng ở rất xa kia, cảnh tượng như vậy làm hốc mắt cô đột nhiên nóng lên.

“Nhưng ta sẽ không làm chàng khó xử.”

Nói xong câu đó, trong đầu nàng như hiện lên cảnh tượng lần đầu gặp gỡ, thiếu niên mặc một thân trắng toát ôm eo nàng, cầm cây trâm của nàng, trên khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ tươi cười cùng trêu đùa, nói, cô nương, không bằng đưa cho ta.

Thiếu nữ cười tươi sáng, khóe mắt có một giọt lệ trong suốt chảy xuống.

Thủ lĩnh nhìn chằm chằm nàng, đối với việc không hề dự liệu trước này hơi thất thần, kẹp chặt cánh tay nàng. Ngay lúc ấy, cô gái trước mặt mỉm cười, nước mặt lưng tròng, không chút do dự đưa cổ hướng về phía lưỡi dao sắc nhọn.

Máu tươi phun xuống đất.

Toàn quân bên dưới thấy được cảnh này như bị chọc giận, quân Kỳ mang theo sát khí trước nay chưa hề có vọt tới tường thành.

Khắp nơi chồng chất thi thể.

Quân Kỳ chiến thắng, nhân dân được cứu, nhưng không ai hoan hô.

“Tướng quân — tướng quân!” Tiểu binh chạy tới, dẫn theo một người quần áo rách rưới nhìn không ra: “Nữ nhân này xưng là thị nữ bên người công chúa điện hạ, có thư tín đưa cho ngài.”

Tô Diên ngẩng đầu, tập trung đồng tử, nhận ra là tướng mạo phụ nữ, giọng khàn khàn nói: “Thư gì?”

“Đây là thư công chúa viết lúc bị bắt, nói nếu người gặp bất trắc, thì..” Thị nữ nói không nổi, quỳ sụp trên mặt đất, hai tay run rẩy dâng lên.

Tô Diên nhận lấy, mở ra.

“Cảnh Chi,

Trong những người bị bắt cùng em ở đây thế mà có người mang theo bút mực! Chàng tin được không? Nếu không nhờ có vị thư sinh này, hẳn chàng đã không thể đọc được phong thư này của em!

Có điều, nếu chàng nhận được phong thư này, hơn phân nửa là em đã không còn có thể chính miệng nói những lời này với chàng.

Hai hôm trước em nghe chí sĩ trong đội gọi chàng là ‘tướng quân’ mà không phải ‘phò mã’, em vui lắm. Ở trong lòng bọn họ, chàng hẳn là rất anh tuấn uy vũ, tiêu sái bá khí. Bọn họ chắc chắn không biết, tướng quân uy vũ như chàng cũng sẽ không biết xấu hổ làm nũng, rồi chơi xấu với thê tử mình đúng không?

Nhưng mà chàng yên tâm đi, những bí mật ấy em sẽ không nói cho bất cứ ai đâu.

Tướng quân,

Em ít khi nào gọi chàng là tướng quân, bởi vì dáng vẻ chàng mặc chiến giáp rất mê người, em xấu hổ đấy! Nhưng đây là phong thư cuối cùng rồi, nếu không gọi, sẽ không còn cơ hội mà gọi nữa.

Tướng quân, em hiểu chàng muốn bảo vệ hết thảy vạn lý non sông, em cũng biết, chỉ có chàng mới có thể bảo vệ sông núi nơi này, chỉ có chàng mới có thể cứu vớt hàng nghìn dân chúng đang ở đây với em.

Hai ngày nay em đã mơ thấy lần đầu hai ta gặp gỡ, mỗi khi tỉnh dậy, trong lòng lại tràn đầy vui mừng.

Đời này, thời khắc gặp chàng cũng chính là lúc sinh mệnh huy hoàng của em bắt đầu; hiện tại, có thể không làm liên lụy đến chàng, chính là tâm nguyện đời em, vui sướng vô biên, vinh quang tột đỉnh.

Cảnh Chi, đừng buồn, A Lạc mãi mãi yêu chàng.”

Nàng là công chúa, dù không có bút mực hay bàn ghế đàng hoàng nhưng chữ viết vẫn mỹ lệ như bao bức thư trước.

Chàng nhớ, mình còn chưa kịp nói với nàng, ta làm tướng quân không phải vì bảo vệ non sông, không phải vì tiếng tăm Hầu phủ. Ta ra trận giết địch, chỉ để xứng với nàng, để có tư cách cầu hôn nàng.

Thị nữ bên cạnh quỳ rạp dưới đất vẫn còn liên miên nói mấy ngày này công chúa khó khăn thế nào, chịu khổ ra sao, nhớ mong tướng quân bao nhiêu.

Y đột nhiên nhớ đến hai ngày trước, hai người nói đùa với nhau.

Cô nương mắt ngọc mày ngài nằm trong vòng tay chàng, rung đùi đắc ý nói, chàng bây giờ đã là Đại tướng quân rồi, em là thê tử của chàng ai ai cũng biết, sau này lỡ như có người bắt em đi uy hiếp chàng, chàng phải làm sao đây?

Không chờ y đáp, nàng đã mở to mắt giành nói, em sợ đau lắm đó, chàng giỏi như vậy, nhất định phải tới cứu em ra đấy!

Đau đớn như tim bị ai khoét đi một lỗ.

Tiểu binh thấy tướng quân đứng đó như pho tượng, cả người bê bết máu, chăm chú nhìn phong thư trong tay.

Khuôn mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, chỉ có đôi lông mi run run.

Bỗng nhiên, lệ tuôn trào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio