Trùng Khánh ------------------------ ---------------------------
Sân bay Quốc tế" Máy bay đã hạ cánh, quý khách hãy đi theo hàng và ra ngoài. Chúc quý khách có một ngày vui vẻ, xie xie...."
Hạ Lâm bước xuống, ánh nắng mặt trời dọi vào mắt, như theo phản xạ có điều kiện, nó giơ tay lên che. Trời mùa hè ở Trùng Khánh thật ấm áp a ~
Nhìn quanh tìm cái tên quen thuộc của nó. Sao không thấy ai đến đón vậy? Nó ngó đi ngó lại, đến tận phút sau chỉ còn lại thằng nhóc tầm đến tuổi cẩm bảng tên ngược. Hạ Lâm bực mình bước thẳng đến hướng nhóc đó, cộp một phát vào đầu.
" Sao chị đánh em??? "
" Học lớp mấy rồi mà bảng tên còn cầm ngược hả ???? Báo hại tốn mất phút của chị đây "
Giờ nhóc mới cúi xuống nhìn, gãi đầu cười hì hì
" A hi hi, em nhầm xíu hà, chị bỏ qua nha, thế chị muốn xem nhà trước hay dạo Trùng Khánh lát về? "
" Uk, lát chị gọi em sau, giờ chị muốn đi sắm đồ "
" Vậy đưa balo và cặp kéo em đưa về trước "
Tuy là học sinh du học, nhưng nó không dùng phòng trọ của trường mà thuê nhà riêng sống. Không phải gia đình nó giàu mà do bác nó muốn thế, Người luôn chăm sóc nó từ bé đến lớn, tất nhiên nó luôn nghe lời bác rồi.
Hạ Lâm tạm biệt nhóc xong vẫy taxi đi. Nó dừng lại tại một con phố rất đẹp nha ~. Thức ăn chất đống xếp từng hàng lun ý, còn cả gian đồ nữa chứ. Nó chạy tùm la tùm lum, nhảy từ gian này đến gian khác, xem chứ có mua gì đâu. Nó hỏi một đống thứ mà chả mua gì, chỉ tội mấy bác bán hàng không hà, trả lời nó vừa mất thời giờ vừa không bán được gì. Rồi ông trời không thương tiếc nó, đặt một hòn đá to đùng giữa đường nó đi. Mà cũng không thể trách mỗi ông trời được, do nó có mắt như mù, đi mà không nhìn đường...
Và thế là Hạ Lâm nó chạm đất không thương tiếc. Cái túi yêuquý của nó cũng " ra đi tìm đường cứu nước ".
giây sau nó mò dậy tìm lại " yêu thương ". Liếc qua liếc lại, thấy cái " yêu thương " của nó đang được một người con trai cầm và đi về hướng nó. Hạ Lâm nghiêng đầu nhìn... Một cảm giác rất thân quen....
Tưởng như đã quen từ rất lâu, rất lâu rồi...
Cậu ấy cúi đầu xuống nhìn nó mỉm cười. Cao khoảng m, da đối với con trai như vậy là trắng rồi, cùng chiếc kính tròn dày hơn dít chai @@ nói thật, nó không nhận ra cậu ấy là ai, nhưng lại tưởng chừng đã quen từ lâu... Nó đứng dậy, nhận túi xách lại.
" Cậu sao không? xin lỗi nha, tôi vấp ngã nên... "
" Không sao, Lần sau đi đường cẩn thận là được rồi, túi xách mà ném như vậy khả năng mất rất cao đấy "
" Hì, cậu lần sau cũng đi đứng cẩn thận không lại bị túi va vào đầu tiếp đấy "
Hai đứa nó nhìn nhau cười
" Tôi là Dịch Dương, gọi Dương Dương là được, rất vui được quen cậu "
" Rất hân hạnh, cứ gọi tôi là Hạ Lâm "
Tuy mới gặp, nhưng nó có cảm giác rất thân quen...
Thật sự rất quen...
Nụ cười đó...
Ánh mắt đó...
Thật ra.... Cậu là ai???
Một câu chuyện - Sự tích về một Tứ Diệp Thảo ra đời lúc tuổi
Bài hát đầu tiên Hạ Lâm nghe của TFBOYS là Magic Castle. Khi đó, nó bước sang tuổi .
Thành tích học tập của Hạ Lâm thuộc hạng kém, nó không giỏi và thường xuyên nghe thầy cô mắng. học tại một trường không thuộc thành phố mà là một vùng núi của Việt Nam. Và nơi đây, nghệ thuật không phải một thứ để mọi người theo đuổi. Nó bị chỉ trích rất nhiều khi kể về ước mơ của nó cho ba mẹ, thầy cô. tuổi, nó từ bỏ giấc mơ. Nhưng Hạ Lâm tìm thấy niềm tin trong bài hát của cậu bé người Trung, tuổi, nó tìm lại niềm yêu nghệ thuật trong tim mình. Rồi nó nhận ra họ - ba mẹ, thầy cô là những người phá hủy giấc mơ. Nó không chia sẻ, không kể cho một ai nữa.
Nó quyết tâm vào trường đại học nghệ thuật. Nó đã phải cố gắng rất nhiều
Đã có lúc, tưởng chừng như Hạ Lâm sẽ bỏ cuộc, rồi con bé nhìn thấy TFBOYS, nó lại có động lực. Có thể nói, TFBOYS chính là điểm tựa của nó, chỉ cần thế nó có thể đẩy cả một bâu trời bao la trước mắt...