Ta là dải phân cách đáng yêu, chạy ngược gió để yêu chàng
Quay về phút trước lý giải vì sao Hạ Lâm lại ở trong phòng vệ sinh nam
E hèm, chuyện là thế này...
Chả là lúc tối nó ăn một thứ chấm ba chấm, chấm ba chéo ( thật sự không nhớ nổi nó ăn những gì) Rồi sáng hôm nay, trong danh sách đi gặp mặt của tào tháo có tên nó. Ờ thì là thế, tào tháo ổng chọn đúng cái lúc buổi diễn gần bắt đầu mới đến, Ờ rồi là nhà vệ sinh nữ đóng cửa vô lý do...
Hạ Lâm ngậm cay nuốt đắng đi vào nhà vệ sinh nam, tự nhủ với bản thân sẽ không có đứa con trai nào giờ này vào đây đâu. Ấy thế mà có lẽ nào " Định mệnh đã khiến đôi ta gặp nhau ". Thôi bỏ đi, coi như số nó sắp đặt vậy rồi =.=
Quay trở về hiện tại
" Tớ có thể giúp cậu sửa "
Hạ Lâm mở cánh cửa bước ra, cố gắng nhìn khắp quanh phòng để không chạm mặt Vương Nguyên.
" Vậy thì làm phiền cậu "
Vương Nguyên nghiêng đầu mỉm cười.
Nó tiến đến, hơi khom người để nhìn rõ vết dơ trên áo cậu. Bởi học nghành thiết kế nên nó luôn mang kim chỉ theo bên mình.
Hạ Lâm gỡ dây vải buộc tóc màu xanh sẫm của mình ra, cẩn thận làm theo hình một chú bươm bướm nhỏ để che đi vết dơ đó. Mái tóc xõa xuống khiến lông mày nó nhíu lại. Động tác nhỏ đó của nó làm Vương Nguyên chú ý đến. Cậu ấy nhẹ nhàng đưa tay vén mái tóc nó sang một bên rồi mỉm cười. Một nụ cười thật đẹp...
Hạ Lâm nín thở, khuôn mặt hơi nóng lên, cố gắng không phân tâm đến chuyện khác.
Tầm phút sau, Hạ Lâm hoàn thàn tác phẩm của mìn. Vương Nguyên nhìn thật kĩ chiếc áo rồi quay sang nhìn nó.
" Cậu thật sự rất tài đấy, cậu tên gì? "
" Lâm Nhi, Hạ Lâm Nhi " Nó bối rối
" Cậu học trường gì? "
" Học viện nghệ thuật ạ "
" Rất vui được biết cậu Hạ Lâm... Á muộn rồi, tớ phải đi đây "
Vương Nguyên liếc nhìn đồng hồ rồi đi thật nhanh về phía cửa, lúc đi vẫn không quên để lại lời tạm biệt tặng kèm miễn phí cho một nụ cười tinh nghịch.
Cậu như vậy, chính là càng làm cho người ta thêm yêu mà >.