Hôm nay tình cờ, chỉ tình cờ thôi nhé!!! ^^
Nó được gặp Vương Nguyên, cậu ấy đeo kính râm, khẩu trang cùng một chiếc cặp đeo trên vai... Nó và Vương Nguyên cách nhau rất xa, tay vậy nó vẫn nhìn thấy cậu ấy, chắc sức hút của Vương Nguyên rất lớn a ~. Hạ Lâm lấy máy ảnh ra, nhấn chụp. Vây quanh cậu ấy có rất nhiều fan, già trẻ, lớn bé, ông bà, cô bác gì cũng có. Mà có cũng không có ý định chen vào đám đông ấy. Rồi nó chợt nhận ra, đoàn người ấy, có cả Vương Nguyên đang đi về hướng nó " là đi về hướng của nó chứ không phải đi đến gặp nó đâu nha "
Nó quay sang phải, quay sang trái tìm một ngõ nhỏ nào đó chạy vào.
Vương Nguyên lướt qua, khuôn mặt cậu ấy vẫn vậy, như năm trước, hình như cậu ấy đã cao hơn nhiều, còn dễ thương hơn nữa. Nó dựa vào tường ngồi xuống, ôm chiếc máy ảnh trong lồng ngực, nó nghe thấy nhịp đập của trái tim, nhanh hơn mức bình thường.
Và Vương Nguyên chính là lý do thứ hai nó cố gắng dành được học bổng của trường nghệ thuật thuộc Trùng Khánh...
Nó về phòng với khuôn mặt thất thần, nhịp tim không hề có ý định giảm xuống. Định lôi tấm ảnh nãy nó chụp thì chợt không thấy đâu nữa. Nó suýt phát khóc, nghĩ lại chắc lúc đó nó để quên tại hiệu sách nên đi tìm.
Sau một tiếng cất công không tìm ra kết quả, nó ngậm ngùi gọi điện cho Dương Dương, kể về sự tích gian nan tìm ảnh thần tượng của nó, rồi bù la bù lô gì gì đó...
" Tớ hiện tại thật sự rất bận mà "
Dương Dương khổ sở ngồi nghe nó kể, rốt cuộc không chịu được nữa đành vậy. Nó đâu hề biết cậu ấy bận đến mức không có thời gian để ngủ. Cứ nghĩ Dương Dương nói thế để chọc nó. Nó đang đau thương bi kịch mà bị nói thế đâm ra ức chế, nó phun trào nào là tớ đang thế này, cậu lại thế nọ, cậu không thương tớ à?...
Hạ Lâm hồn nhiên như một đứa con nít lên , mách mọi thứ mà hiện nhiên sống trong đời luôn phải trải qua vậy.
Nó không biết mình đang làm phiền đến cậu ấy.
" Thôi, mai tớ đưa tặng cậu chữ kí thân tượng, giờ tớ cúp máy đây "
" Ơ... "
Trường đại học thuộc Trùng Khánh
Nó ngây ngất với một tá bài học. Thời gian nó đọc truyện cũng ít đi. Học... Học... Học, nó giảm tận kg trong một tuần, hix. Những quằng thâm cứ thế xuất hiện, đen thui một cục như con gấu trúc châu Mỹ, da nó thất thần sau một tuần học. Chỉ một tuần mà nó tiều tụy không khác gì người đã qua tuổi xuân xanh. Và hiện giờ, nó đang chất vật với một đống bài vở không ra thể thống gì.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, là Dương Dương gọi
" Cậu đang làm gì thế? "
" Dương Dương à, cậu giết tớ đi "
" Ờ, để tớ đi mua con dao, mà cậu muốn chết thế nào? có nhiều kiểu cho cậu chọn đấy. "
" Tớ không đùa đâu "
" Chuyện gì hả? "
Sau một hồi nghe nó kể lể về đủ thứ trong tuần qua, Cậu ấy cũng hiểu, Dương Dương nói nó đọc đề rồi sẽ giảng cho nó.
phút trôi qua, nó nuốt nước mắt vào trong lòng.
" Thật sự tớ không hiểu cái gì luôn "
" Ôi trời -_- "
Bỗng nó nảy ra một ý tưởng
" Hay cậu đến nhà tớ đi, cậu không bận gì chứ? "
" Ồ, cậu là Fan cuồng TFBOYS hả? "
" Không. "
" Thế sao phòng cậu toàn đồ TFBOYS vậy? "
" Tớ đâu nói tớ không phải là Tứ Diệp Thảo, chỉ là không phải fan cuồng thôi. "
Dương Dương nheo mắt lại nhìn cái ảnh được dán tại bàn học nó
" Vương Nguyên kia phải không??? Cậu là Tiểu Thang Viên??? "
" Cậu cũng am hiểu quá nhỉ, hay cậu là fan boy "
" No No No, tại họ nổi quá mà, tớ có biết đôi chút, vậy cậu đến đây du học vì ... "
" Biết cậu thông minh rồi, đừng nói móc tớ "
Nó quay người lại trừng mắt nhìn Dương Dương, tiến đến tủ lạnh
" Cậu ăn gì không? "
" Gì cũng được, miễn không phải thịt mỡ "
" Táo nha? "
" Thôi, cái khác đi "
" Cam? "
" Chua lắm "
" Nho? "
" Tớ nhác bóc vỏ "
" Gì cũng được của cậu đó hả, thế thì nhịn đói đi "
" Nhà cậu sao toàn hoa quả thế, cậu không ăn cơm à? "
" Tớ làm gì có thời giờ nấu cơm, có mì đó, ăn không? "
" Cậu làm nhé? "
Nó đóng sầm cái tủ lạnh, mắt trừng trừng nhìn Dương Dương, tay ném gói mì về phía cậu ấy.
" Cậu đi mà làm, nhớ đừng làm cháy bếp nhà tớ, tớ chỉ là sinh viên nghèo không có tiền bồi thường chủ nhà đâu "
Dương Dương nhe răng cười, một phát hiện mới kì vĩ, tất nhiên là đối với nó, răng cậu ấy bị sưa.
" Lỡ may cháy, tớ sẽ bồi thường, cậu đừng lo, mà sẽ có chuyện đó đâu "
phút sau, cậu ấy mang tô mì vào phòng khách đặt ở bàn rồi kêu nó đến ăn.
Nó nhìn Dương Dương bằng ánh mắt to tròn sáng long lanh, rồi nhìn xuống tô mì tò mò như " em còn nhỏ em chưa biết gì "
" Cho tớ hỏi, đây là cái gì? "
" Mì đó, ngồi xuống ăn đi "
Nhìn cái tô mà nó nuốt còn không trôi, nói gì đến ăn
" Mì??? Cái này sao? "
" Yes "
Bát mì nhơm nhởm một ít xanh xanh của rau, một ít vàng vàng của trứng, kèm theo... một thứ gì đó đang động đậy... À không, phải là một con gì đó chứ, nó dài khoảng cm và nó cũng có màu xanh nữa... Trông nó giống... Thật sự rất giống ...
" SÂU ... SÂU KÌA!!! MÁ ƠI, LÀ SÂU ĐÓ "
Nó lắp ba lắp bắp chỉ tay vào tô mì, Dương Dương cũng trợn mắt nhìn theo
Sau giây ngắm nhìn thật kĩ bát mì, hai đứa nó hét toáng lên, thi nhau chạy vào phòng học nó.
" Cậu không rửa rau hả? "
" Tớ tưởng cậu rửa rồi, tại thấy cậu để tủ lạnh gói gém đoàng hoàng, ai ngờ ở đó trú ngự một con gì khủng khiếp ghê ( Là con sâu đó ba -_-)
" Cậu tưởng gì mà tưởng, giờ ra dọn đi, tớ đi mua đồ ăn nhanh. "
" Để tớ đi, cậu ở nhà dọn "
" Cậu có phải là con trai không đó??? "
" Thì là con trai nên mới xung phong đi mua đồ "
Nó lườm Dương Dương một cái, lấy chân đá cậu ấy rồi mới chịu ra ngoài dọn...