Tôi lại tiếp tục chặng đường lang thang của mình, tôi đi qua rất nhiều ngã rẽ, ánh đèn đường hắt xuống, không một cái bóng.
Tôi thở dài, trong đầu nghĩ về anh, trong đầu tôi toàn hình ảnh của anh, dịu dàng, ấm áp.
Tôi đi đến một con sông, nhìn những người đang tản bộ ở đó, yên bình quá! Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tại sao tôi lại ở đây? Tôi đang làm gì? Năm nay tôi bao nhiêu tuổi? Cái gì cũng không biết, không nhớ rõ.
Trời đã ngừng mưa từ lâu, tôi thì vẫn đang thất thiểu đi trên đường.
Đi qua vài cửa hàng, cửa kính phản chiếu khung cảnh bên ngoài, trừ tôi.
Ngoại hình tôi như thế nào tôi cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ mang máng bản thân tôi đã nhiều lần đứng trước gương cảm thán ‘thật xấu’, gương mặt trước lúc rời đi đó, cũng dần trở nên mơ hồ...
Tôi cứ lang thang như vậy, bất cứ điều gì tôi tiếp nhận đều rất dễ quên, chỉ có nụ cười của anh là tôi nhớ rõ.
Tôi âm thầm quay lại tòa nhà cũ đó, nhưng chẳng gặp lại anh.
Hyun...!anh biết tôi là ‘thứ gì’ rồi, có lẽ anh sẽ sợ hãi, sẽ ghét bỏ, sẽ trốn tránh tôi.
Người dịu dàng như vậy, sẽ chán ghét tôi...!Chờ đợi rồi lại chờ đợi, cuối cùng tôi cũng thấy anh, hôm đó trời không có nắng.
Tôi đứng ở một góc xa nhìn về phía anh, sợ anh phát hiện ra tôi, sợ anh sẽ sợ hãi, sẽ xua đuổi tôi.
Anh đi cùng với vài người khác, nói chuyện gì đó rất vui.
Họ cùng nhau đi vào trong tòa nhà, có vẻ như đều rất mệt mỏi, điểm tương đồng giữa họ là đều rất đẹp, mỗi người đẹp theo một kiểu khác nhau, có ngầu, có kiểu unisex, có cả nét dịu dàng như anh nữa.
Năm người đánh đánh nháo nháo vô cùng hòa hợp.
Tôi không hiểu họ đang nói gì, không hiểu được, tôi đã đi nhiều nơi, ngồi nghe những người xung quanh nói chuyện nhưng kết quả là tôi vẫn chỉ có thể suy đoán một vài hành động của họ để biết được họ đang trao đổi cái gì.
Trời tối, lại một ngày nữa trôi qua, tôi ngồi ở bồn hoa trước tòa nhà, nhìn xa xa, suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trong suốt thời gian lưu lạc, suy nghĩ về thứ gọi là ‘chấp niệm’ mà người đó bảo tôi.
Tôi không nhớ gì cả, vậy nên tôi phải suy đoán, rốt cuộc chấp niệm của tôi tại sao ở đây? Tôi không cao lắm, có vẻ như khá nhỏ bé, tóc ngang vai, nhìn có vẻ gầy, có lẽ chỉ tầm , tuổi, khung cảnh lúc tôi rời đi khá thưa thớt và xa, đáng ra tôi không có bất cứ một mối liên hệ nào với nơi đây mới đúng chứ? Tại sao tôi lại xuất hiện ở đây? Với độ tuổi đó vẫn còn tuổi ăn học, cứ cho là sinh mạng đã kết thúc rồi đi, tại sao lại xuất hiện ở đây? Vượt qua rất nhiều nơi để xuất hiện ở đây, nơi đây có thứ gì? Nơi đây có ai? Chấp niệm của tôi thật sự ở đây sao?
“Em ổn không?”
Tôi giật mình, tiếng phiên dịch máy móc vang lên phía sau tôi.
Dù không có một trái tim sống nhưng tôi lại cảm nhận được nhịp điệu loạn xạ đập trong lồng ngực.
Tôi quay lại, người con trai cao lớn đó đang đứng ngay sau tôi, một tay đút túi quần, một tay giơ điện thoại ra, thấy tôi có vẻ muốn nói, người đó vội ấn vài cái vào màn hình rồi để điện thoại gần hơn trước mặt tôi.
Hành động vội vàng có chút buồn cười
“Anh không sợ sao?”
“Có, có chứ, ban đầu sợ chết đi được”
Tôi nghe âm thanh từ điện thoại, bật cười, sao lại thật thà như thế chứ!
“Vậy sao anh không né tránh em?”
“Sau đó nghĩ lại thấy em cũng không đáng sợ lắm”
“Vậy sao” tôi cười “anh hay nhìn thấy những ‘người’ như em à?”
“Không, lần đầu thấy luôn á, nhưng mà tại sao người khác không nhìn thấy em vậy?”
“Em không biết, có lẽ em là linh hồn đi”
“Anh đã tìm tin tức trên mạng rồi, rõ ràng linh hồn không thể chạm vào được, giống như hôm đó...hôm đó hai người đi xuyên qua em đó”
“Đúng vậy, hôm đó anh cũng thấy đó, em thậm chí không thể cầm được ô, trừ khi em va phải linh hồn khác như em”
Anh nghe được câu nói đó của tôi, trông anh có vẻ giật mình, hình như có một chút gì đó, lo lắng?
“Vậy anh thì sao? Rõ ràng hôm đó em va vào anh, chẳng lẽ anh cũng chỉ là linh hồn sao?”
Tôi nghe âm thanh phiên dịch lại từ điện thoại, ngừng lại vài phút nhìn anh từ đầu đến chân, quan sát thật kĩ, tại sao lại thế nhỉ? Tôi đã va vào anh rồi mới dừng lại, đúng vậy, tôi nhớ lúc đó anh còn hơi loạng choạng, suýt nữa thì đánh rơi túi đồ trên tay
“Em nói gì đi chứ? Em nhìn như vậy anh sợ lắm đó!”
“Không giống, anh như những người em thấy ở ngoài kia, anh rất bình thường, vô cùng bình thường!” tôi nhấn mạnh
“Nhưng tại sao lại thế nhỉ? Tại sao anh có thể chạm vào em? Có phải linh hồn khác cũng vậy không?”
“Cái này em cũng không rõ nữa.
Anh thật sự không nhìn thấy những linh hồn khác sao? ở cái cây gần đường kia có một phụ nữ đang ngồi, anh thấy cô ấy không?”
“Có sao?” anh nhìn theo hướng tôi chỉ “không thấy gì cả”
“Chúc mừng anh, anh là người thấy em duy nhất” Tôi cười, đùa anh
“Vậy có sao không?”
“Em không biết, nhưng chắc chắn không sao đâu”
“Hôm nay anh được nghỉ, trên sân thượng có chỗ trống đó, em muốn lên ngắm sao không?”
“Được”.