Tôi ngẩn người.
Người trước mắt thật sự rất xinh đẹp, xung quanh dường như chỉ cần có sự xuất hiện của người đó là sáng bừng lên, tràn đầy hơi thở thơm mát của hoa cỏ, nhưng lại có chút...quen mắt? Người đó đứng yên cầm quạt phe phẩy thôi cũng như một phong cảnh tuyệt đẹp.
Tôi nghiêng đầu lục lại trí nhớ của mình, mười bảy năm ở đây tôi chưa từng rời Hoàng cung quá xa, không có khả năng gặp người xinh đẹp như thế này mà lại không nhớ, vậy chỉ có thể là gặp ở trước kia lúc còn đang là một linh hồn nhỏ bé...
“Hy” nhớ ra cái tên, tôi tủm tỉm cười
“Cuối cùng cũng nhớ ra?”
“Chỉ là đột nhiên nên chưa kịp nhớ ra thôi”
“Ngồi một chút?” Hy khép quạt chỉ vào quán nước trên lầu
“Được”
Nếu như nói Hiên và tôi cùng nhau lớn lên trong bảy năm thì tôi và Hy đã sinh ra gần như cùng nhau, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau xuống chơi đùa nhân gian.
Chúng tôi đã kề vai sát cánh từ rất lâu, rất lâu về trước, tôi sinh ra từ ánh nắng, Hy sinh ra từ suối nguồn, không kế tiếp vị trí của Thủy thần, chỉ là linh hồn được ưu ái tiêu dao tự tại, cũng như tôi, là ánh nắng chứ không phải Thần Mặt trời.
Chỗ chúng tôi lớn lên cùng nhau giống như một nhà trẻ, nuôi lớn những đứa trẻ, giao cho chúng một nhiệm vụ duy nhất, được cưng chiều, không phải chịu áp lực như người kế thừa ‘Thần’.
Hy mang vẻ đẹp trong trẻo, mềm mại như nước, nhiều người ví cho là ‘xinh đẹp như hoa’ cũng là điều dễ hiểu.
Đây mới chính xác là vị ‘thanh mai trúc mã’ của tôi.
Nhìn hiền lành nhưng thật ra không hề hiền lành như vậy.
Dưới túi da ngọt ngào thân thiện này có khi là túi độc dược chỉ cần hít thở một ngụm cũng đủ chết rồi.
Tôi ngồi cạnh Hy, nhìn xuống lầu, cảnh người đông đúc tấp nập
“Người đâu?”
“Lo lắng cái gì” Hy nhấp một ngụm trà “Hơi phiền nên cho đi hơi xa”
“Sao ngươi không bị mất năng lượng?” tôi tò mò nhìn hắn
“Xuất thân không quá cao, vị trí phù hợp lại mượn dòng không gian xao động” Hy phe phẩy cái quạt từ tốn nói “đâu như ngươi, cứ nhảy là nhảy, còn ngủ mất mặc kệ an bài.
Ngu ngốc!”
“Ngươi!” tôi đập chén trà lên bàn quát hắn, tật xấu gì suốt ngày tìm cơ hội để khịa tôi?
Cái mặt nhởn nhơ đáng ghét kia vẫn ung dung phe phẩy quạt
“Nhiệm vụ thế nào?” Hy quay sang hỏi tôi
“Mới khởi động”
“Ngốc bức, lãng phí năm, nhiệm vụ của ta sắp hoàn thành rồi”
“Khiến dân chúng thoát khỏi lầm than, ấm no hạnh phúc?”
“Là kinh tế phát triển, thương nghiệp phát triển!” Hy đính chính lại
“Vậy chúc mừng ngươi, nhiệm vụ của ngươi sắp bị ta tàn phá rồi”
“Cái gì?” Hy trừng mắt nhìn tôi “ ngươi lại bày trò gì?”
“Chịu thôi” tôi buông chén trà, nhún vai “có thể tránh được nếu chúng ta hợp tác với nhau”
“Nhiệm vụ của ngươi là gì?”
“Thống nhất”
Hy đang nhấp môi chén trà đột ngột dừng lại ho sặc sụa
“Ai nghĩ ra cái trò này?”
“Lão hồ ly nhà ta muốn vậy” tôi nhấc chén trà lên xoay xoay “lúc đó công sức của ngươi thành công cốc rồi”
“Ngươi!”
“Hợp tác đi”
“Đừng có đánh chủ ý lên túi bạc của ta”
“Tùy ngươi” tôi cười giả lả “ khi nào suy nghĩ xong thì báo ta một tiếng, giờ trả người!”
Hy phẩy tay một cái, dòng người chen lấn rẽ ngang, lộ ra một người cao lớn đang đứng ngay phía dưới, trước quán trà
“Hiên!” tôi vẫy tay, Hiên ngẩng đầu lên thấy tôi, bất đắc dĩ đi vào quán
“Thích hắn?” Hy tựa lưng vào ghế, ngả ngớn phe phẩy quạt
“Có sao?” tôi cười nhẹ
“Không thể nào”
“Tại sao không?”
“Ta không thích”
“Ấu trĩ” tôi mắng một tiếng, nghe tiếng bước chân lại gần, tôi và Hy đều điều chỉnh lại tư thế ngồi
“Tại sao em lại ở đây?” Hiên hỏi tôi
“Bị xô đẩy nên em lùi lại, lại không thấy anh, vừa hay gặp Doãn Hy công tử, liền trò chuyện một lúc” tôi quay sang Hy giới thiệu “Đây là Hoàng Minh Hiên, bạn của ta”
“Thất lễ” Hiên chắp tay cúi đầu “nghe danh công tử đã lâu”
“Không sao không sao” Hy xòe ô phe phẩy, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ý vị “Là do ta không giới thiệu trước”
“Được rồi” tôi đặt chén trà xuống “Sáng mai cho ta câu trả lời, đi trước, cáo từ”
“Nhanh vậy?”
“Bổn công chúa vốn không phải người thích chờ đợi”
Tôi hất tay áo, chợt nhớ ra tay áo mình đang mặc rất gọn gàng, đành mượn hướng chắp tay phía sau, nghênh ngang rời đi.
Hiên không nói gì, yên lặng đi theo tôi
“Không thắc mắc gì sao?”
“Để lộ thân phận như thế có ổn không?”
“Không sao, đằng nào cũng là người một nhà” tôi phẩy phẩy tay “tài phú của Doãn thành chủ sẽ trợ giúp cho cuộc chiến sắp tới.
Về khách điếm thôi, đi cả ngày em mệt muốn chết rồi”
“Được”
Tôi nhìn Hiên, nở nụ cười xấu xa
“Cõng em! Đau chân quá”
“Dáng vẻ hùng hổ vừa nãy đâu rồi?”
“Nhìn thấy anh liền bay mất rồi! Đi mà...!xung quanh cũng không có người...đau chân quá đi”
“Được rồi, lên đây”
Hiên cúi thấp người xuống, tôi hí hửng nhảy lên lưng anh, lưng anh rất to, rất vững chắc.
Bước chân đều đều đi trong màn đêm yên ắng.
Giá như cứ như thế này mãi, tôi áp mặt vào lưng anh nghĩ thầm, đáng tiếc, đáng tiếc nhiệm vụ trên vai tôi vẫn còn, chưa hoàn thành chưa thể tiêu dao tự tại được.
“Em sẽ ra chiến trường, anh đi cùng em chứ?”
“Sẽ”
“Anh bảo vệ em có được không? Không đúng, em sẽ bảo vệ anh! Em luyện võ rất lâu, bắn tên cũng siêu đỉnh, ra chiến trường em sẽ bảo vệ anh!”
“Anh sẽ bảo vệ em”
Tôi cười, ngọt quá đi! Có chút buồn ngủ, hai mắt tôi lim dim nhắm lại.
Bên cạnh anh là ấm áp nhất, không lo sợ, không có đề phòng, cũng sẽ không sợ hãi....