Vận mệnh là thứ gì đó rất kỳ diệu, cũng rất trêu ngươi.
Tôi cỡi ngựa chạy trong khu săn, suy nghĩ thật lâu.
Năm nay tôi tuổi, đuổi kịp số tuổi của Hiên rồi.
Tôi cười nhẹ, trong đầu là hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ rối tung nối vào với nhau, mở ra một đường rõ nét.
Bắt đầu từ đâu? Hoa Quốc nhất tộc diệt vong, tôi vô tình cứu hắn.
Lão hồ ly mắc bệnh, tôi đi tìm thuốc, vô tình trợ giúp hắn, hắn lại đưa cho tôi giỏ cây thuốc quý.
Hôm đó, tôi giơ tay lên, sợi chỉ đỏ lấp lánh trước ánh nắng, đúng vậy, chính là sợi chỉ này, chính tay tôi bắt lấy sợi chỉ này, đưa cho hắn, cũng chính tay hắn đeo lên tay tôi.
Hoa Dã Ngọc! Hắn muốn làm gì? Tại sao lại trói định ở ngay thời điểm đó? Trói định mà tôi ngốc nghếch không biết, hắn đã lừa tôi vào tròng rồi? Chẳng trách, chẳng trách Hiên rời đi nhanh như vậy.
Tôi đã thắc mắc rất lâu, rốt cuộc tình cảm của tôi và Hiên không đủ sâu đậm hay sao? Tại sao lại quyết định rời đi nhanh như vậy, tôi luyến tiếc anh như vậy, anh thì sao? Một câu nói thích cũng chưa từng thốt lên, chúng tôi chỉ yên ổn, bình bình đạm đạm trải qua như vậy, tôi đã từng nghi ngờ, liệu anh có thật sự yêu tôi không? Nhưng rốt cuộc hoài nghi này đã được giải đáp rồi, từ lúc tôi chấp nhận đeo sợi chỉ này, anh cũng quyết định rời đi rồi...!tôi muốn giải thích cho anh hiểu, thật ra không phải như anh nghĩ đâu! Nhưng anh sẽ đợi tôi chứ? Hy nói tôi chưa xong, nếu ở đây, tôi phải có trách nhiệm với cơ thể này, không được bỏ dở rời đi, nếu như vậy, công sức nhiều năm của tôi sẽ trở thành công cốc.
Tôi phải làm sao bây giờ? Thời gian kéo dài càng lâu, khả năng tìm thấy anh cũng sẽ ít đi một chút.
Tôi phải làm sao đây?
Trên đường phố xuất hiện, lan truyền một câu chuyện ngọt ngào, kể về mối tình như trong mơ của công chúa nước này và thái tử nước khác.
Dù thái tử đã không còn là thái tử nữa, nhưng với mưu lược tinh thông, tài hoa ngút trời, vị thái tử này đã trợ giúp công chúa đánh thắng các nước, thống nhất bảy quốc gia vào làm một.
Tình cảm sâu đậm, ước hẹn nhiều năm, không hề bị kẻ xấu xen vào.
Mối tình đó thật đáng ngưỡng mộ, đáng được noi theo.
Tôi nghe xong thoại bản chỉ muốn bật cười thật lớn, Hiên hy sinh nhiều như vậy, ở cạnh tôi lâu như vậy, cuối cùng trong trí nhớ của nhân dân, những người được Hiên ra tay bảo vệ, ngoại trừ hai chữ ‘tử trận’ ra, không sót lại một mảnh.
Câu chuyện kề vai sát cánh của tôi, không một ai biết, và cũng chẳng ai quan tâm.
Thứ họ ngưỡng mộ là thứ tình cảm trong thoại bản, ngọt ngào và thú vị.
Hay là do Dã Ngọc ở ngoài sáng, còn Hiên thì luôn bên cạnh tôi theo cách không công khai? Là không nói ra được, tôi và Hiên là mối tình cảm không nói ra được, cứ ngầm hiểu, cứ âm thầm, đột nhiên kết thúc mới phát hiện ra, bởi vì cứ âm thầm cho đi, âm thầm nhận lấy, không một ai biết, không một ai công nhận, đến khi nghĩ lại lại rơi vào trạng thái hoài nghi, rốt cuộc trong lòng người kia, mình có từng tồn tại hay không, rốt cuộc người kia có từng yêu mình hay không?
“Hiên, anh có từng yêu em không?”
Tôi cười khổ, cúi xuống lau nhẹ tấm bia, mộ xanh cỏ rồi, gương mặt này tôi vẫn luôn nhớ, không bao giờ quên, chỉ là không hiểu sao lại không thể nhấc bút lên vẽ lại khuôn mặt hoàn chỉnh.
Cây anh đào vẫn còn đó, lá xanh rung rinh trước gió, tôi ở đây, anh lại không còn ở đây nữa rồi...
“Ta đoán nàng sẽ ở đây”
Tôi nghe giọng nói phía sau, bước chân nhẹ đến nỗi tôi không nhận ra có người lại gần.
Dã Ngọc.
Rốt cuộc hắn muốn gì? Hắn đã nghĩ gì khi đeo sợi chỉ này lên tay tôi? Mấy năm như vậy lại không hé một lời? Dây tơ hồng, trừ khi hết duyên, không thể tự mình tháo đứt.
Tôi im lặng một lúc rồi từ từ quay lại, nhìn sâu vào mắt hắn, muốn tìm tòi xem hắn đang nghĩ cái gì.
Ánh nắng chiếu lên người hắn tạo nên cảm giác mờ ảo không chân thực.
Tôi giơ tay lên, sợi chỉ đỏ lấp lánh trước nắng, nhướn mày nhìn Dã Ngọc.
“Bị nàng phát hiện rồi” Dã Ngọc ho một tiếng, khuôn mặt hồng hồng ngại ngùng
Quan sát thật kỹ đường nét trên khuôn mặt đó, nhìn phản ứng của hắn, thật kỳ lạ, không hề có toan tính, chỉ có ngượng ngùng xấu hổ.
Tôi im lặng, đứng dậy phủi bụi đất trên quần áo, đi lướt qua hắn, rời đi
“Nguyệt”
Tôi nghe tiếng gọi của hắn, trong lòng có chút chua xót, đã từng muốn làm trái ý trời, muốn đổi thay tương lai, nhưng đi thế nào kịch bản này vẫn cứ sửa đổi quay lại số phận vốn có.
Trốn chạy? Không đối mặt rồi cũng phải đối mặt.
Được rồi? Là số phận, được rồi, đủ rồi, em mệt rồi! Tôi hít sâu một hơi, quay lại cười nhẹ
“Hoa Dã Ngọc, chúng ta thành hôn đi”
“Nàng...”
“Đúng vậy, ta quyết định rồi”
Thật mệt..