Cô bắt xe theo địa chỉ mà chị Li Loan đưa cho,là nhà của anh ba cô-Tạ Minh Hạc,lần một lúc sau thì tài xế cũng dừng ở một căn biệt thự không lớn cũng không nhỏ màu trắng là chủ đạo,Li Vi bước xuống xe,trả tiền cho tài xế rồi ấn chuông cửa,lúc đó thì nhóm TFBoys đi qua,Vương Nguyên nhận ra Li Vi nên nói với Thiên Tỷ
•Thiên Thiên,kia chẳng phải là cô gái trên máy bay sao_Vương Nguyên chỉ tay về phía Li Vi,Thiên Tỷ nhìn theo,đúng là cô gái trên máy bay,người làm anh mỏi cả vai đây mà,cũng không đáp lại,anh chỉ để ý,đó là nhà của Minh Hạc,càng tốt để tiếp cận,rồi cũng không nói gì,Li Vi đợi p thì người giúp việc mới ra mở cửa
•Xin hỏi cô tìm ai ạ?_Người đó lễ phép,chắc cũng chạc tuổi cô
•Đây hẳn là nhà của Hạc Ca đi_Cô có hơi vênh váo nhưng cũng không làm cô giúp việc chán ghét
•Dạ,là cô tìm cậu chủ ạ,cậu đang ở trong nhà,cô vào nhà ạ_Rồi mở cửa cho Li Vi vào,trố mắt trước hai cái vali của cô,hẳn là cô chủ đi,người giúp việc suy nghĩ.Li Vi đi thẳng vào nhà,thấy Minh Hạc nhàn nhã ngồi ở ghế như không biết có người vào thì dậm chân mạnh,Tạ Minh Hạc quay lại,một cô gái có làn ra trắng trẻo,đôi mắt to tròn,sống mũi cao cao,y như thiên sứ vậy,chiếc vòng cổ trên cổ Li Vi đã đủ cho Tạ Minh Hạc biết đó là cô em út của mình.
•Nhóc,qua đây hồi nào mà không thèm nói ca biết?_Tạ Minh Hạc hỏi han
•Muội mới qua,ahi_Li Vi cười
•Tạ Minh Vi,muội đứng đó làm cảnh hả_Tạ Minh Hạc có ý nhắc Li Vi vào nhà
•Sí,đứng đây cũng không sao,em về méch chị hai ha_Li Vi mang Li Loan ra dọa
•Ế,muội tưởng ca sợ Li Loan chắc,còn lâu nhá,vì ca là người thừa kế tài sản của ba mà,ahi_Tạ Minh Hạc cười lộ cái răng khểnh and má lúm,Li Vi bước lại gần Tạ Minh Hạc,ngắm kĩ,anh ba nàng bảnh nha,má lúm,răng khểnh,cao ráo,da trắng,...đúng là anh ba của Li Vi mà.
•Tạ Minh Vi,lo mà mang đồ lên phòng đi kìa,lầu ,phòng ngay cầu thang kia_Tạ Minh Hạc kéo hộ Li Vi cái vali
•Đi trước mà còn chỉ phòng_Li Vi làu bàu cũng theo Tạ Minh Hạc lên phòng,phòng cô đẹp lắm nha,tường dán giấy đỏ,phòng rộng,có đủ mọi thứ,có cả tủ lạnh nữa,dọn quần áo ra một chút thì cô lôi gấu Kuma ra ôm,và rồi ngủ quên đến khi Tạ Minh Hạc gọi...