Im Lặng Mà Nghe Nổi Loạn

chương 31: kết thúc trong thất bại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôi bực mình hất tay ra:

- Ăn trúng gan trời hả thằng kia? Đầu tao cắm xuống đất rồi mày đền nổi không hả?

Hoàng không quan tâm lời của tôi, liền nói vào chủ đề chính:

- Hồi sáng đi học anh văn cô Oanh con My miệng còn oang oang lớn giọng nói tụi mày này nọ.

- Thì sao? - Tôi nhướn mày

Hai phe đang công kích nhau, chuyện này cũng đâu có lạ???

- Nhất là mày.

- Gì? - Tôi gần như hét vào mặt Hoàng - tai tao hay tai mày có vấn đề vậy?

- Tao nói thiệt, hồi sáng nó còn nói mày là bạn thân lâu năm mà đi qua phe tụi nhiều chuyện rồi công kích nó, nó hối hận khi chơi với mày.

- Quái gì vậy?

My thật sự nói vậy sao??? Tôi không tin!

Nhưng nhìn vẻ mặt Hoàng rất nghiêm túc, không có vẻ đang bịa chuyện.

- Mày tin ai? - Hoàng nhìn tôi - kệ mày, tao chỉ nhắc nhở mày trước thôi, lựa bạn cho tốt rồi hẳn chơi. Nếu mà mày không tin đi sang / hỏi, lúc sáng thằng Quý cũng có ở đó.

Tôi gật gật đầu rồi mang theo cái đầu bốc hỏa đi thẳng vào lớp / chỗ Diệu Linh với Thảo đang sì sầm gì đó.

- CON MY ĐÂU??? - tôi gằn từng chữ.

-... - Diệu Linh không nói gì, chỉ huơ tay chỉ về phía trong lớp góc, bàn số đối diện bàn giáo viên.

Tôi nhìn theo hướng đó, thấy My, Quân, Khánh đang nhìn tôi.

Hình như tôi nói hơi lớn.

- Biểu nó đi qua / con Thư gặp, không qua làm chó.

My chắc là nghe thấy nên đi ra khỏi lớp, sang lớp / ngay bên cạnh.

Diệu Linh ngạc nhiên:

- Sao mấy đứa con gái bu đông trước cửa / làm gì dãy?

- Xem oánh lộn. - Tôi thì thầm

- Hả? - Diệu Linh tròn mắt nhìn tôi.

- Hahahaha, xem cãi lộn.

Tôi cười thật lớn rồi im bặt, đứng dậy đi ra ngoài đó xem tình hình.

Đám con gái lớp / và một số đứa bên / và / đứng sát rạt nhau tạo thành vòng tròn, lấy Thư và My làm tâm, động loạt hướng ánh mắt sát khí về My.

Đúng lúc này, Lạc vừa đi từ cầu thang lên. Tuấn Anh vỗ vai Lạc:

- Vợ mày với bạn cùng bàn giải quyết ân oán kìa, đi tham gia cho vui chớ?

Lạc cười cười không biểu hiện gì, rồi đột nhiên cậu ta thấy tôi đứng gần đó, liền lớn tiếng sai khiến:

- Bé Đời, chép vở Vật Lý giùm đi, mấy bữa nay tao chưa chép bài.

- Mày chép đi, tao đang hóng hớt chuyện hay.

- Chép giùm coi.

Lạc nắm cổ áo lôi tôi vào lớp rồi nhỏ giọng:

- Tao còn chưa làm bài tập, mày chép lý thuyết giùm.

- Rồi rồi. - Tôi rầu rĩ cầm bút lên.

Sớm biết thế tôi đã núp bên / cho xong.

- Chép nhanh đi, ngồi ngơ cái gì? - Lạc lấy bút gõ lên đầu tôi.

-... - Tôi bặm môi rõ tức.

Nhẫn nhịn nào Phạm Thanh Thùy, mày có lực kiềm chế rất tốt, bạn bè nói xấu mày chỉ cười xòa, giáo viên trách mắng mày cho qua, huống chi là chỉ gõ đầu.

- Phù! - Tôi thở dài, cố gắng để mắt hơi ươn ướt trông long lanh một chút rồi nhìn Lạc với vẻ đáng thương, giọng cũng ngọt hẳn đi - tao ra coi tí thôi.

Lạc im lặng như không nghe nói gì, bơ tôi một cách thản nhiên.

- BÉ RÙA! - Tôi gào lên đầy bất mãn.

Tai tên này có vấn đề à????

Lạc giật mình nhìn tôi:

- Cái gì?

- Mày ngơ ngơ ngác ngác ngồi tương tư thế làm quái gì? - Tôi đập bàn rõ mạnh, cố lảng sang chuyện khác để Lạc khỏi nhớ tới việc chép bài - Mắc bệnh tương tư à? Tao nói nè, hồi nãy qua / tao quên chưa lấy cuốn vở Sử tao mượn bên đó, bây giờ qua lấy rồi về liền.

- Đứa nào cầm, tao lấy cho. - Lạc nghi ngờ nhìn tôi.

- Hơ hơ! Con Thảo - Tôi gãi đầu rồi nói đại một cái tên.

- Cái con cao cao gầy gầy bốn mắt hả?

- Ừm ừm đúng rồi. - tôi gật đầu.

- Không quen - Lạc lắc đầu - mày đi lấy nhanh đi.

- OK!

Tôi nói rồi vội chạy đi, thực ra tôi cũng đâu có quen Thảo.

Đám đông trước lớp tôi đã giải tán từ lâu. Tôi thắc mắc nhìn xung quanh, mới đây mà biến bóng đâu rồi??? Giải tán rồi??? Nhanh thế!!!

Tôi đập vai hỏi một cô bạn gần đó:

- Bạn thấy đám con gái chỗ này đâu rồi không?

- Trong / ấy!

- Ừ cảm ơn.

Tôi ngó qua / một lượt mới thấy một đám học sinh cả nam lẫn nữ đều tụ một góc, toàn mấy đứa cao, mà tôi lại thấp thế này...

Thật muốn thả phẫn nộ >

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio