IMI - Thực Nghiệm Đảo

chương 38: kẻ phá rối

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời điểm hiện tại vốn đang là ban đêm, nhưng màn đêm yếu ớt này đứng trước thứ ánh sáng chói lóa kia không dấy lên được chút phản kháng nào hữu hiệu, cả một vùng rộng lớn bị ánh sáng trắng ấy cảm nhiễm, không còn bất cứ một màu sắc nào khác có thể tồn tại. Mọi người kinh hãi đưa mắt nhìn nhau cũng chỉ có thể nhìn thấy một đám trắng tinh đối diện mà thôi.

Ánh sáng màu trắng khuếch trương tới cực điểm, bẻ cong tất cả những màu sắc khác trong phạm vi của nó, nhuộm trắng mọi vật.

Tuy nhiên để đánh đổi lại sức mạnh tuyệt vời của nó, thứ ánh sáng này cũng không phải dễ dàng sử dụng như vậy.

Thần Tiễn nhìn mặt trời trắng đang dần nhỏ đi phía trên đầu mà nhíu mày. Lúc trước có Thanh Long cung hỗ trợ, mặt trời này có thể hấp thu những luồng sáng xung quanh để tự tăng trưởng và hồi phục, còn bây giờ dưới sự không chế của một mình hắn, tuy uy lực có mạnh lên, nhưng bắn một chút mà mất đi một chút, hoàn toàn không có dấu hiệu hồi phục lại.

Cứ thế này chỉ sợ không thể kiềm chế được đám người dưới kia lâu hơn chút nữa, chẳng nói gì đến cắt vài miếng thịt của bọn chúng cho hả giận.

Cơn mưa ánh sáng vẫn cứ thế ầm ầm trút xuống, cả một vùng dưới khói bụi cứ như vậy mà bị san thành bình địa, Thần tiễn không định dừng tay, hắn phải bắn cho đến khi nào thiên địa linh khí cạn kiệt, hoặc cơ thể hắn không chịu được nữa mới thôi, thế nhưng có những chuyện không phải cứ cố là được. Màn mưa ánh sáng đã mỏng đi rất nhiều, không còn rợp trời kín đất như trước nữa, tạo cho những người ở dưới một cơ hội lật bàn thấy rõ.

Bỗng từ trong đám khói bụi, một thanh kiếm bằng ngọc bắn thẳng về phía Thần Tiễn, màn mưa ánh sáng thưa thớt nhất thời bị tường khí thanh kiếm tỏa ra chặn lại, nó xé toang bức màn ánh sáng ấy vọt tới với khí thế lăng lệ khiếp người. Không khí trên đường bay của thứ này vang lên từng tiếng nổ ầm ầm biểu thị đã đột phá giới hạn bức tường âm thanh.

Thần Tiễn mở trừng con mắt với vẻ bất cam mãnh liệt. Nếu như chỉ cho hắn thêm chút thời gian nữa, hắn có thể tập hợp toàn bộ những tia sáng còn sót lại vào một điểm, chắc chắn có thể lưu lại một trong bốn cái mạng khốn kiếp kia.

Thanh kiếm tỏa ra từng luồng khí áp bách mãnh liệt, khóa chặt mọi đường lùi của hắn. Thần Tiễn chẳng còn cách nào khác, chỉ đành dồn toàn bộ khí lực vào lòng bàn tay, mô phỏng ra một mũi tên khí dùng hết sức bình sinh ném tới.

Bùm.

Tiễn khí nổ tan tành, giòn như bánh đa, chẳng cản thanh kiếm kia lại được một giây nào, thể hiện rõ ràng sự chênh lệch giữa đẳng cấp hai bên.

Thời gian như ngừng đọng lại. Mũi kiếm đòi mạng cách ngực phải Thần Tiễn chỉ còn một mét. Một kiếm này không làm hắn chết ngay tức khắc vì không chủ tâm nhắm vào trái tim hay cổ họng, thế nhưng dư sức biến hắn thành phế nhân.

Đột nhiên, không khí trước mặt Thần Tiễn như được cứng hóa, xếp hành hư ảnh một chiếc mai rùa, chắn trước người hắn, mạnh mẽ tiếp lấy kiếm mạnh mẽ kia.

Keeng…

Thanh kiếm đột nhiên như va vào một bức tường bằng thép cực kỳ kiên cố, vang lên một tiếng chát chúa rồi bắn ngược ra đằng sau.

Một bàn tay trắng nõn từ sau lưng Thần Tiễn đưa ra, hắn liếc mắt sang chỉ thấy được một đôi găng tay đen tuyền, khảm nạm như một chiếc mai rùa sáng bóng, hắn ngạc nhiên hết sức, dùng giọng không dám tin hỏi:

“Cô... sao lại tới đây !?”

Bên cạnh hắn lúc này, một cô gái với mái tóc màu hạt dẻ buộc vát sang một bên vai, khuôn mặt như ngọc, đang cười cười nhìn hắn với vẻ tự tin xen lẫn tinh quái.

Cô ta nhè nhẹ phủi phủi đi lớp bụi trên chiếc áo thun trắng cùng chiếc quần sooc màu đen giống như bộ đồ đi chơi mùa hè của mấy thiếu nữ năng động trẻ trung. Đặt xuống đất một chiếc ba lô to đùng gấp ba bốn lần cơ thể trên lưng, rồi lẩm bẩm:

“Cuối cùng cũng đến nơi, cái đồ cổ đó mà xài tốt thật, không hiểu chị Shaorin làm sao bắt nó nghe lời nữa !?”

Thần tiễn tất nhiên nhận ra cô gái này, đến chết có lẽ hắn cũng không thể quên được, người làm thay đổi cuộc đời, số phận hắn.

Một trong những cô gái được cho là mạnh nhất thế giới bên ngoài, còn được biết đến dưới danh hiệu:

Queen thứ của trường sinh đảo – Địa Thuẫn nữ hoàng – Lilith Ren.

“Yo, Thần tiễn, mới không gặp mấy ngày mà tiến bộ quá nhỉ !?” Ren quay sang, cười hì hì vỗ vai hắn, hoàn toàn coi những người còn lại chỗ này như là không khí.

Thần tiễn không phủ nhận, đồng thời nở một nụ cười hiếm hoi, đứng trước mặt cô gái này, sự cao ngạo thường ngày của hắn đều bị đá sang một bên, nhẹ giọng nói:

“Cô lại cứu tôi một mạng, Ren tiểu thư.”

“Hở, nói nhảm gì thế !? Ngươi là người của ta, đây là nghĩa vụ, nghĩa vụ phải trông coi hạ nhân của mình đó. Ngoài bọn ta ra, không ai có thể bắt nạt người cả. “ Ren bắt đầu vênh mặt tự đắc.

Thần tiễn đang định nói tiếp thì bị ngắt lời, bởi trận mưa tên của hắn đang bị phá hoại.

Từ ba phía dưới làn mưa tên, trong lớp khói bụi mịt mù, luồng sức mạnh như cây cột chống trời được dựng lên.

Một luồng kiếm khí kinh thiên bắn thẳng lên trời, trực tiếp bắn tan đám mây ánh sáng do linh khí của Thần tiễn tạo thành, vạn tiễn triều tịch cuối cùng cũng bị một kiếm này chặn đứng.

Từ hướng thứ hai cũng có luồng sức mạnh khác cũng không kém phần phí thế, một hư ảnh đại phật hiện ra, nặng nề tung ra một đấm nhìn tưởng như rất hời hợt, nhưng vừa đụng vào những đám mây ánh sáng lại làm thứ này phát ra những tiếng bùng bùng không ngớt rồi trực tiếp phân giải.

Luồng sức mạnh thứ , lại là một trận mưa tên ánh sáng, đối kháng lại với cơn mưa ánh sáng của thần tiễn, tuy yếu hơn một chút, nhưng do hai luồng sức mạnh trước đã làm trận mưa tên bị lung lay, vì vậy cũng có thể đánh tan được một mảng mây. Giải thoát cho hai người bên dưới.

Từ cách phá chiêu cũng đã cho thấy chênh lệch thực lực giữa nhóm người này. Tuy vậy cũng không phải do thiên sứ quá kém cỏi, mà là thuộc tính sức mạnh của họ sử dụng là ánh sáng, lại bị ánh sáng hủy diệt hay còn gọi là định phách thần quang triệt tiêu đi rất nhiều, nên chỉ còn nửa uy lực bình thường, mới làm cho vị này chật vật như vậy.

Khói bụi tan đi, cô gái mặc cung trang kia toàn thân nguyên vẹn không một vết xước, chỉ có chút khói bụi lấm lem, dùng ánh mắt dè chừng nhìn về phía người vừa chặn một kiếm đột kích thần tiễn của mình. Khuôn mặt lạnh băng thoáng có vẻ kinh ngạc khi thấy đối phương cũng chỉ là một cô gái còn rất trẻ.

[Từ cách ăn mặc, là người trái đất sao !?]

Dù rằng nhát kiếm lúc trước không có quá nhiều sát ý, thuần túy chỉ muốn phế đi công lực của kẻ kia thôi nên cô ta không dùng quá nhiều sức, nhưng lại bị chặn lại dễ dàng như vậy, người ra tay bất kể là ai thì cũng đều không đơn giản chút nào.

“A di đà phật, chiêu thức của thí chủ nhìn qua thì thanh thế rất mạnh, nhưng thực tế lại đem lực lương dàn trải ra trên diện rộng, đánh với người yếu hơn thì được, muốn đấu với người hơn hoặc cùng cấp, rất dễ ăn thiệt thòi lớn, thí chủ có muốn theo ta… “

Tiểu hòa thượng vẫn đang khép hờ mắt, thao thao bất tuyệt, nhưng được nửa chừng thì hắn dừng lại, kinh ngạc nhìn vào cô gái đứng bên cạnh Thần Tiễn.

“Cô là… !? “ Hắn thốt lên kinh ngạc

Chỉ một phút chật vật với làn mưa tên mà hắn không thể phát hiện được cô gái này đã ở đây từ lúc nào, là do hắn quá khinh xuất, hay đối phương thật sự...

“Ồ, tiên giới, phật giới, Vatican, vẫn còn thiếu ma giới, lâu lắm mới thấy mặt. Cả đám ăn no rỗi việc hay sao mà kéo lên hòn đảo bé tẹo này chơi đùa vậy.“ Ren đón nhận ánh mắt kinh ngạc của toàn trường, không trả lời tiểu hòa thường mà chỉ bẻ bẻ đốt ngón tay, mìm cười thoải mái.

Nói rồi đưa tay đánh mạnh xuống đất một luồng sáng xanh lục, mặt đất lõm hẳn xuống vì dư lực, sau đó ánh sáng nhanh chóng tụ lập lại thành hình một cây trường cung thon dài cổ phác.

“Thanh long cung !?”

Thần Tiễn tròn mắt nhìn. Mới có mấy ngày trước vừa chia tay con rồng già này, mấy ngày sau nó đã nguyên si hoàn chỉnh ở trước mặt mình như chưa có gì xảy ra. Tương lai đúng là bất định, thật không biết đâu mà lần.

“Nhờ có cái của nợ này ta mới tới được đây đó ! Từ giờ chăm sóc nó kỹ một chút nghe chưa !” Ren cười nói với Thần Tiễn.

Hắn lẳng lặng gật đầu rồi lại cầm lấy Thanh Long cung, đeo nó lên bên mình. Cảm nhận được giống như người và vũ khí đã thành một thể thống nhất, giống như có thêm một cái tay hay mấy con mắt vậy.

“Tuy cô không cần nhưng tôi vẫn muốn nói...”

“Cảm ơn !” Ngập ngừng một lúc, Thần Tiễn mới nói ra được câu này.

“Phiền toái quá ! Ngươi trước giờ đâu có như thế này, vừa trải qua chuyện gì hay ho hả !?” Ren ngạc nhiên văn hỏi với giọng tinh quái.

“Có một chút !”

Vấn đề này rất mất mặt, không nên kể ra thì hơn.

“Được rồi, để sau hẵng nói, khán giả sốt ruột rồi kìa !”

Ren đưa mắt nhìn qua, bốn người phân biệt đứng ba góc đằng trước đã hoàn toàn khôi phục từ sau trận mưa ánh sáng khiến gà bay chó chạy một hồi vừa rồi, lúc này nhìn qua ai cũng rất thánh khiết, rất sạch sẽ, chẳng còn chút vẻ nhếch nhác nào. Tất cả đều nhìn cô ta với vẻ ngưng trọng dị thường, cùng với sự cảnh giác in đậm trong mỗi đôi con ngươi.

Bọn họ có thể xem thường tất cả những thí sinh trên thực nghiệm đảo, dù có được phong danh thiếu niên thiên tài, hay mạnh nhất trong những kẻ đồng trang lứa như Thần Tiễn, giỏi lắm cũng chỉ làm bọn họ tốn chút công sức là có thể thoải mái đùa giỡn trong lòng bàn tay mà thôi.

Thế nhưng thiếu nữ không biết từ đâu nhảy ra này, chỉ cần đứng yên một chỗ, quét mắt toàn trường cũng khiến vô số kẻ tâm hàn ý lạnh, dù khuôn mặt cô ta vẫn luôn tươi cười hì hì, nhưng sát cơ tiềm ẩn trong đó chỉ sợ kẻ mù cũng nhìn ra được. So với những thiếu niên trên đảo, hoàn toàn không cùng cấp bậc.

So với bọn họ, chỉ sợ cũng không hơn kém quá nhiều.

Vô số ánh mắt cùng đổ dồn lên Ren và Thần Tiễn, có căm ghét, có nghi hoặc, cũng có phẫn nộ và sợ hãi, đổi lại là ai cũng chẳng có chút tâm tình nào để nói chuyện phiếm giữa không khí này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio