Ánh sáng phản chiểu trên băng lăng, vụ khí mờ mịt giống như một đoàn xốp mỏng tô mờ không gian, cảnh tượng bồng bềnh gấp khúc giống chốn thần tiên hư ảo.
Giữa cánh đồng băng đang từ từ tan chảy, Tường nặng nề cất bước muốn tiến vào bờ. Siêu năng lực ánh sáng này không phải muốn dùng là dùng. Lần nào sử dụng hắn cũng đều phải trả giá đắt, mỗi lần đều là sử dụng vô số máu huyết đánh đổi lấy. Lần này cũng không ngoại lệ, thứ ánh sáng bá đạo này luôn phải thai nghén trong cơ thể hắn trước khi đánh ra ngoài, áp lực mạnh mẽ giống như muốn xé vụn cơ thể. Trên thực tế, toàn thân hắn bây giờ đều đang đẫm máu, chẳng qua màu đỏ của máu đã bị ánh sáng vặn vẹo khiến cho chuyển thành trắng tinh, khó có thể để ý tới.
Nhưng giải trừ trạng thái sử dụng ánh sáng, cơ thể rách rưới tàn tạ sẽ lại lập tức hiện ra, tình trạng suy yếu cực độ này nếu để người hữu tâm phát hiện, khó tránh khỏi một phần phiền phức lớn.
Thế nhưng hắn muốn đi, cũng không phải dễ dàng như vậy.
Frozen đạp nhẹ nhàng lên từng mũi băng nhọn, đôi cánh băng sương tạo hình như một con bướn lộng lẫy đáp xuống trước mặt Tường, miệng cười nhưng đôi mắt màu xanh biếc nheo lại, hẹp như một đường chỉ dài, gương mặt trắng toát nhưng không hề có vẻ lạnh lùng đặc trưng của người sử dụng băng, trái lại cô ta cười hết sức tự nhiên là thành thật.
“Cám ơn vừa rồi đã giúp đỡ, chỉ có điều ánh sáng vừa rồi là gì vậy !?” Frozen vẫn giữ nụ cười trên môi, cất giọng khá dễ nghe.
“Ngươi muốn có thứ ánh sáng này !?” Tường đã đoán trước vấn đề này từ khi sử dụng, trong tình trạng nếu cả hòn đảo đã ngập trong ma khí, thứ ánh sáng này quả thật quá hấp dẫn, một thứ vũ khí tự vệ tuyệt vời trước đám thây ma.
“Ừm, ta thấy Thần tiễn cũng có thứ tương tự, các người lấy đâu ra năng lực này vậy !? “ Frozen chỉ tay lên môi, mắt đảo đảo khó hiểu đáp.
“Ngươi không thích hợp.”
“Vậy giết ngươi rồi hấp thụ có được không !? “ Frozen nhấc cây kiếm băng lên nghiêng nghiêng đầu hỏi, nhìn không ra một chút sát ý nào.
“Có thể thử xem.” Cây gậy ánh sáng đã trở lại trên tay Tường, nhưng lúc này nó không còn những hào quang rực rỡ nữa mà ảm đạm lạ thường, nhìn qua chỉ còn giống như một cây gậy màu trắng thông thường mà thôi.
Frozen đứng đó không nói tiếp mà chỉ cười lạnh, cây kiếm vẫn không ngừng tỏa ra hàn khí như cô đọng không gian căng thẳng giữa hai người.
...
Đang sải bước đi tiêu sái, đột nhiên Richard dừng chân lại, chân mày khẽ nhíu, cái lưỡi hơi thò ra liếm liếm đôi môi đỏ mọng trên khuôn mặt anh tuấn nhưng trắng trẻo đầy vẻ yêu dị.
Một ông lão già nua, hàm râu cạo nhẵn nhụi để lộ ra cái cằm nhỏ, chiếc mũi hơi dài, trán thấp với các nếp nhăn xô vào nhau, đôi lông mày nhạt màu và đôi mắt nhỏ hình tam giác đang cung kính đứng sau lưng Richard, khom lưng cẩn thận hỏi:
“Chủ nhân, có chuyện gì vậy !?”
“Lamia đã chết.” Richard lấy ngón trỏ gãi gãi huyệt thái dương của mình chép chép miệng đáp.
“Không thể nào, cô ta hoàn có độ tương thích rất cao với dòng máu vương tộc, có thể coi là một trong những Ghouls mạnh nhất rồi, trên đảo này còn ai có thể chống lại được chứ !? Hơn nữa, chúng ta bất tử mà !?”
Ông lão khiếp sợ hỏi, bởi vì nếu đã trở thành Ghouls, cũng tức là có sức mạnh thấp nhất cũng tương đương với người của thế giới này sử dụng được % cube, cộng thêm khả năng miễn dịch với các loại công kích siêu nhiên đến từ việc chuyển hóa năng lượng của khối lập phương kia. Đặt trên đảo này thật sự là một tồn tại không địch thủ.
“Chúng ta không bất tử, Bat, máu vương tộc có khả năng tái sinh vô hạn, nhưng nếu ma khí trong máu bị xua tan hết, khả năng tái tạo sẽ giảm mạnh. Nếu lúc đó bị chém thành mấy trăm mảnh, không thể sống nổi. Có lẽ Lamia gặp phải khắc tinh không may nào đó, hoặc là bị con bé ở tu chân giới cùng thằng nhóc đầu trọc kia phát hiện. Gặp con vịt trời chói lóa của Vatican thì lại càng chết. Ánh sáng vẫn luôn là thứ ma tộc ghét nhất.” Richard không cho là đúng nhún vai.
“Nhưng mà có lẽ không phải là mấy đứa đó ra tay, nếu không ta đã cảm nhận được rồi. Chốc nữa chúng ta đi kiểm tra sau vậy, giờ tiếp đón đại nhân vật phía trước đã.” Nói rồi hắn buồn bực nhìn về phía đối diện.
Một thanh niên với mái tóc đen dài tung tay phấp phới chẳng theo quy luật nào dù không khí xung quanh vẫn yên tĩnh lạ thường, chẳng có lấy một cơn gió.
Cặp mắt không có lòng trắng, thuần túy là một màu đen sâu thăm thẳm, nhưng nhìn vào làm cho lão Bat không tự chủ được mà cảm thấy lạnh hết sống lưng, móng vuốt và răng nanh cũng mọc ra theo bản năng thể hiện sự đề phòng mãnh liệt.
Thanh niên này cầm một thanh kiếm dài tỏa ra từng luồng khí đen u ám, vác qua vai, một tay đặt lên đầu gối cùng một chân buông thõng, thoải mái ngồi trên ngọn núi nhỏ dựng lên bằng...
Xương và thịt của con người.
Không khí xunh quanh có phần đặc sệt, mùi vị tử thi bốc lên khiến cho người khác có cảm giác muốn nôn ra mới dễ chịu, cho dù là người của ma giới nổi tiếng tàn khốc và máu lạnh như Richard cũng phải khịt khịt mũi mấy cái.
Hắn không sợ hãi gì cảnh tượng này, đối với ma tộc, hay đúng hơn là huyết tộc như hắn, con người chỉ giống như mấy bịch thức ăn di động. Thế nhưng thấy mấy chục bịch thức ăn tàn tạ vung vãi chảy đầy ra đất, bất kể ai cũng thấy khó chịu.
Những mảnh tay chân thừa và thịt vụn vung vãi khắp nơi trên một mặt hồ nhỏ bằng máu đang được những con quỷ cả người teo quắt không ngừng bới lên xâu xé.
“À, ta từng đọc sáng miêu tả ngạ quỷ đạo ( địa ngục đói) của con người, không thể không nói, ngài làm cũng giống lắm đó, Orochi đại nhân.” Richard cười giả lả, nhún chân nhảy lên những vùng đất khô không có máu, nhìn qua chẳng có chút phong độ nào, một tay bịt mũi, một tay giữ áo choàng, mũi chân nhón nhón...
Hết cách, hắn sợ bẩn đôi giày hàng hiệu này vả lại, áo choàng đen chấm đất, nếu dính tý màu đỏ của máu thì chẳng có chút phong cách nào nữa hết.
Giữ hình tượng, ta phải giữ hình tượng mà. Cả ma giới đang dõi theo anh, ứng cử viên sáng giá nhất của một trong vương tộc, nếu nhếch nhác bẩn thỉu thì còn ai xem nữa.
Thiếu niên nhìn những động tác khó coi của Richard cũng không mấy để tâm, chỉ cười lạnh mấy tiếng kẹt kẹt vô cùng chói tai, âm thanh từ miệng hắn phát ra cứ như xuất hiện từ bốn phương tám hướng xung quanh.
Thật biết dọa người mà, Richard bĩu môi thầm nghĩ.
“Chú dơi nhỏ, đến tìm lại đống đồ chơi này hả !?” Giọng nói kỳ quái mà chói tai của Orochi vang lên ngay sau tiếng cười.
“Ngài có biết đống đồ chơi ngài đang ngồi lên đều là những thiên tài trẻ nhất của thế giới này không !? “ Richard không mấy thân thiện đáp lại,
“Trở thành tử đồ của ngươi rồi chúng nó cũng chỉ là đám rối vô tri thôi.
“Sao, ngươi muốn đòi lại hả !?” Orochi cười khằng khặc đáp.
“Thôi khỏi, coi như quà gặp mặt miễn phí, ngài cứ dùng tự nhiên.” Richard xua tay đáp.
“Có muốn ta cũng không cho, đám bách quỷ dạ hành này đã lâu không được ăn thịt sống rồi.” Orochi nhe hàm răng trắng ởn, cặp mắt sâu đen thăm thẳm nhìn từ trên xuống dưới Richard một lượt, có vẻ thích thú đánh giá hắn.
Richard bị đôi mắt đen dọa người ấy nhìn trúng chợt cảnh giác, quấn cái áo choàng kỳ dị quanh cơ thể, hai tay vắt chéo che trước ngực cảnh giác hỏi lại:
“Ngài muốn làm gì !?” Thái độ lẫm liệt thà chết chứ không chịu giao ra cái quý giá nhất của đàn ông...
“Ngươi chính là thằng nhóc ngày đó đi theo Lục Vân Tiên !?”
“Ồ, trí nhớ tốt thật, người ta bảo rắn là loài thù rất dai, chẳng có sai mà. Xem ra chúng ta không thương lượng, đàm phán gì được rồi.” Richard đột nhiên thở dài đáp.
“Thông minh lắm.” Orochi cười lạnh rồi tùy ý nhấc thanh kiếm, chém ra một đường hời hợt.
“Ai... biết ngay mà.” Richard cười khổ, xoa xoa vị trí trước ngực, nhưng không hiệu quả, cả người hắn từ từ xuất hiện vết cắt, cực kỳ gọn gẽ theo đường chéo, nửa trên cơ thể cùng vẻ mặt bất đắc dĩ từ từ trôi xuống, rời khỏi nửa thân dưới.
“Ảo thuật khá lắm.” Orochi cười khen.
“Ài, nghề của chàng mà lại.” Khuôn mặt bất đắc dĩ của Richard chợt chuyển thành đắc ý không sao tả xiết, rồi cả người hắn phân tán thành một đám dơi nhỏ, bay toán loạn một lúc, sau đó nhanh chóng tổ hợp lại thành hình dạng ban đầu.
Lão Bat cũng đã biến trở lại thành một con dơi lớn, người đầy lông lá, cơ bắp cuồn cuộn. Richard thong thả hạ xuống đứng trên lưng lão ta. Ánh mắt chuyển thành đỏ sậm, con ngươi hẹp lại như mắt mèo, nhìn chằm chằm vào Orochi.
“Cũng đủ tư cách nói chuyện với ta, nói đi chú dơi nhỏ, ngươi muốn gì !?”
“Nhân lúc ngài không đề phòng cắn cổ rồi truyền máu của ta vào trỏng !!” Richard nhe hàm răng nhọn hoắt của mình ra cười nói.
“Ồ, tân ma giới bây giờ thật thú vị.” Orochi cũng ngửa mặt lên trời cười lớn. Toàn thân bùng phát ra thứ khí đen đặc trưng bao trùm toàn bộ địa phận xung quanh.
“Bây giờ ngài đang ở trạng thái yếu nhất, chỉ dùng dược một phần ma lực, không ra tay thì còn đợi lúc nào !? Đợi ngài có đầy đủ sức mạnh rồi giết trở về ma giới ấy à !?” Richard không hề sợ hãi, cặp mắt đỏ rực sáng, cơ thể tỏa ra một loại lửa đen không rõ thiêu đốt toàn bộ ma khí của Orochi lại gần.
“Chủ nhân, nếu dùng toàn bộ sức mạnh ngộ nhỡ bị hòn đảo truyền tống ra ngoài thì sao, Orochi tuy yếu nhưng sức mạnh cũng vừa chạm giới hạn của hòn đảo đó !?” Ông già do con dơi Bat biến hình thành lo lắng nói.
“Không cần phải lo, toàn bộ sức mạnh vượt ra khỏi giới hạn hòn đảo sẽ bị khóa lại, hắn muốn nhân cơ hội này so đấu kỹ năng với ta thôi. Trên thực tế, đây chính là cơ hội duy nhất của hắn.” Không ngờ người trả lời lại là Orochi, lúc này hắn đã đứng thẳng dậy, đứng trên ngọn núi xác chết, tư thái cường hoành, hắc khí lan tỏa, nhìn qua không khác gì một sát thần thân tắm máu tươi.
“Vẫn là tiền bối sống dai hiểu biết rộng.” Richard đột nhiên cung kính thi lễ, rồi cơ thể tan rã, biến thành hàng loạt những con dơi nhỏ, từ mọi phương phướng tiếp cận Orochi.
Toàn thân những con dơi đều mang theo ngọn lửa đen tràn ngập khí tức tà ác.
“Cũng màu mè quá đó.” Orochi nhe răng phát ra tiếng cười khằng khặc khó nghe vô cùng đặc trưng của mình.
...
“Ren tiểu thư.” Thần tiễn đang chạy băng băng trên đường, khuôn mặt chợt nghiêm trọng, ngẩng đầu nhìn về một hướng.
“Ừ, ma khí mạnh quá.” Nằm trên cái balo to đùng Thần tiễn đang vác, Ren cũng hoàn toàn bị đánh thức, ánh mắt lạnh lẽo liếc về phía Orochi cùng Richard gặp mặt.
“Biết ngay vẫn còn cá lọt lưới mà, thôi kệ, giải quyết sau, ưu tiên tìm King mới là số một.” Cô thu hồi ánh mắt, lẩm bẩm nói.
“Thần tiễn, nhanh chân lên một chút.” Ren đập đập má mấy cái cho tỉnh ngủ hẳn rồi cao giọng với Thần tiễn bên dưới.
“Được.” Thần tiễn đáp nhanh chóng rồi quay đầu chạy sang một hướng khác.
“Ế, sao lại đi đường khác rồi !?” Ren ngạc nhiên hỏi.
“Tôi cảm nhận được dao động của sợi tơ ánh sáng này, nếu King cũng có định phách thần quang, có lẽ chúng cộng hưởng với nhau.” Thần tiễn giải thích, hai chân vẫn chạy như bay không ngừng.
“Ờ, hướng này chỉ sợ có chút phiền phức.” Ren gãi gãi cái đầu, giọng vẫn mang cơn ngái ngủ đáp.
Thần tiễn rất nhanh hiểu ra ý nghĩa của câu nói.
Chạy được một đoạn thì trước mặt bọn họ xuất hiện khoảng chục tên tử đồ hung tàn khát máu, những thứ này bị hấp dẫn do ma khí mà Lamia tỏa ra lúc trở thành Ghouls, nên dĩ nhiên cùng đường.
Đám xác chết dưới chân Orochi lúc đó cũng là những tử đồ xấu số bị hấp dẫn đến bởi ma khí của hắn rồi trở thành thực phẩm tươi sống cho lũ quỷ dưới trướng Orochi trong bức tranh bách quỷ dạ hành.
Nhưng vì đã mất đi lý trí nên dĩ nhiên khi thấy thịt sống thì mấy tử đồ gào lên sung sướng, đôi mắt màu đỏ lóe lên những ánh sáng tham lam rồi nhào tới hai người, tạm thời bỏ qua ma khí hấp dẫn chúng cách đó không xa.
“Hừ, không biết sống chết.” Thần tiễn thở ra một hơi mạnh rồi căng dây cung trên tay, ánh sáng rất nhanh chóng ngưng tụ tạo thành hình dạng một mũi tên rực rỡ.
“Đừng phí thời gian với chúng.” Ren đập đập tay xuống cái balo nhìn như hời hợt, nhưng mũi tên áng sáng vừa ngưng tụ rất nhanh đã tan rã. Hai chân Thần tiễn còn có phần hơi khuỵu xuống.
“Thật mạnh”. Hắn âm thầm kêu khổ.
“Trọng lực thiết lập. Tất cả quỳ xuống cho ta.” Ren chỉ ngón tay vào đám tử đồ đang hưng phấn lao đến, miệng ra lệnh. Khuôn mặt cao ngạo như một nữ hoàng nhìn xuống đám dân đen đáng thương của mình.
Grao...
Đám tử đồ đồng loạt rú lên căm phẫn, ma khí từ trên người không ngừng tỏa ra, nhưng so với áp lực như trời bể mà chúng đang phải gánh chịu, có cảm giác bất lực giống con muỗi cố gắng đốt inox vậy.
Cả đám vậy mà bị ép cho quỳ xuống không thể đứng lên được, còn hai người thì ung dung đi qua.
“Nhìn thấy không Thần Tiễn, con đường của kẻ mạnh đi thì phải như vậy.” Ren cười tít mắt nói.
Thần tiễn không nói gì, nhưng nhìn kỹ đám tử đồ, hắn thấy một vài gương mặt quen thuộc trong những lần làm nhiệm vụ trước đây, đều là những thiếu niên thiên tài từ khắp nơi trên thế giới. Vậy mà giờ đây phủ phục ở đó, chống tay khom gối, không thể ngẩng đầu lên nhìn bọn họ bước qua trước mặt.
Bước trên con đường do những kẻ này bị ép buộc quỳ xuống tạo thành.
Cảm giác này.
Thật kích thích.