Ừ… tôi biết tôi là ai mà. Thế nào, một đêm phiêu cùng tôi trên đường chỉ đổi lấy một câu hỏi mà không đồng ý à? Hay là anh sợ?
- Tôi mà sợ à?- Trọng bị gãi đúng chỗ ngứa nên quắc mắt quạu lại.- Được, hỏi đi, câu cũng được chứ câu là cái gì.
Quân Anh tủm tỉm cười rồi hỏi:
- Anh có bao giờ cảm thấy anh có một người em gái không?
Trọng quay sang nhìn cô đầy nghi hoặc :
- Tôi chả hiểu ý cô là gì?
- Anh không có em gái đúng không? Tôi chỉ hỏi là có bao giờ anh có cảm giác anh còn một người thân ở đâu đó không?
- Dĩ nhiên là không. Cha mẹ tôi chết từ hồi tôi tuổi, lấy đâu ra đứa em nào nữa.
- Sao anh biết cha mẹ anh mất từ hổi anh tuổi?- Quân Anh sửng sốt.
- Cô là ai?- Trọng nghi ngờ- Sao cô lại hỏi tôi những câu đó?
Biết mình nói hớ, Quân Anh bối rối giải thích :
- Tại anh Hải nói anh và anh ấy cùng lớn lên ở trại trẻ mồ côi từ nhỏ. Anh ấy nói là các anh đều không biết gì về gia đình hay họ hàng của mình cơ mà.
- Nó cũng lắm chuyện nhỉ?- Trọng cười khẩy vẻ khinh khỉnh- Dĩ nhiên tôi cũng chả nhớ gì, nhưng ông tôi nói với tôi như thế. Mà cô đã hỏi hơn câu rồi đấy.
- Vậy coi như tôi nợ anh một lần đồng ý. Lúc nào muốn tôi làm gì anh cứ để nghị, đồng ý được thì tôi quyết không từ chối. Tối nay anh qua đón tôi nhé!
- Cô đang ở khu Khinh Vân đúng không?
- Phải, nhưng anh cứ đón tôi ở chỗ lần đầu chúng ta gặp nhau ấy. OK?
- Được. h đêm nay tôi qua đó.- Thiên Trọng gật đầu.
h. Lotus.
Quân Anh biết không thể nào tìm được người mình cần tìm một khi ông ta đã cố tình tránh mặt cô như thế. Cô đến Lotus là vì một người khác.
Lúc cô đến thì quán đang tán loạn vì một vụ đánh lộn. Ở trung tâm của vụ đánh lộn là đám đàn em của Duy Hiếu đang đánh một gã khác, chính là gã tối hôm trước đã chọc ghẹo cô và đuổi đánh cô với Duy Hiếu. Hắn bò lên bò càng dưới đất, tiến đến ghế nơi Duy Hiếu đang ngồi vắt chân đầy ung dung.