Shin nhìn lên màn hình camera và chợt kêu lên:
- Lại là con cá heo đó. Nó đang phát ra những tín hiệu, bộ phận cảm ứng của thân tàu đã cảm nhận được.
- Có lẽ nó lại muốn chúng ta đi theo chăng?- KyO thấy nó bơi lên phía trước bèn giục- Đi theo nó đi.
Con cá heo bơi dẫn đường cho hai người. Đi về phía Tây Nam chừng được hải lý, nó lại dẫn cả hai đi vào một bãi đá ngầm nữa, lần này dày đặc hơn. Ở giữa bãi đá ngầm, trước con mắt trợn trừng của cả hai anh em, một kim tự tháp sừng sững hiện ra. Đúng là một kim tự tháp thật. Nó đứng ngay trên một vực biển sâu hun hút.
- Kho báu của Blackbeard…- Shin thốt lên ngay sau khi nhìn thấy nó.- Chính là hình trên biểu tượng gia huy của dòng họ Hirosi.
- Có lẽ nhiều thế kỉ trước, đã có một nền văn minh ở đây, sau đó thì bị nhấn chìm xuống đáy đại dương.- KyO cũng nhìn lên màn hình camera bằng ánh mắt ngưỡng mộ.- Phải chăng là nền văn minh Atlantic?
- Làm sao Blackbeard có thể vận chuyển kho báu của hắn xuống đây được?- Shin cau mày.- Nơi này cách mặt biển đến km, là một trong những bãi đá ngầm nổi tiếng nguy hiểm nhất của khu vực này. Ở đây có cả những đảo chìm cách mặt nước biển chưa đến m.
- Có thể ba thế kỉ trước có nhiều đảo nổi ở quanh khu này, và chắc có đường dẫn xuống đây.- KyO dự đoán- Thật là một kì quan mà không phải ai cũng có cơ hội chiêm ngưỡng.
- Con cá heo lại ra tín hiệu kìa. Nó bơi xuống dưới rồi.
- Theo nó.- KyO ra lệnh.
Đenphin chìm dần xuống vực theo con cá heo kì lạ này. Nó bơi xuống chừng m thì dừng lại trước một hang tối om ở lưng chừng vách núi. Vực này không biết còn sâu xuống bao lâu nữa. Và nó bơi vào trong. Shin nhìn KyO ngập ngừng:
- Sao đây anh? Con tàu không thể vào đó được đâu. Cái hang này quá nhỏ.
- Nhưng chúng ta có thể vào. Cho tàu quay trở lên đi, chúng ta sẽ bơi xuống. Không biết sẽ phải bơi bao lâu, em nhớ mang theo bình dưỡng khí dự trữ.
- OK.
Bơi vào hang ở lưng chừng vách núi rồi, hai anh em dùng đèn soi và cố gắng không để lạc mất con cá heo. Hang sâu hút, những nhũ đá đâm ra khá nguy hiểm, có những đoạn rất hẹp. Đột nhiên một vách hang hiện ra chắn giữa làm cho con đường cụt hẳn. Đang ngạc nhiên chưa biết thế nào thì KyO thấy con cá heo đâm thẳng lên.
Thì ra cái hang này giờ lại đâm thẳng lên trên như một cái ống khổng lồ. Hai người bơi mãi, cuối cùng ngạc nhiên khi thấy mình nhô lên khỏi mặt nước. Con cá heo kêu lên mấy tiếng rồi quẫy đuôi lặn trở xuống.
KyO soi đèn vào khoảng không khí phía trước, một màu đen thẫm, có cái gì đó ánh lên. Anh đang ở bên trong kim tự tháp.
Nhấc mình khỏi mặt nước, anh kéo cả Shin lên, lúc này cũng ngơ ngác y như anh. Cởi bỏ bộ đồ lặn ra, hai anh em nhìn khắp căn phòng tối.
- Không thể tin được- Cả hai cùng thốt lên một câu.
Trước mặt hai người là một đống những đồng vàng lăn lóc. Lên trên một chút cơ man nào là vải vóc, những miếng da thú lớn, vàng và đồ trang sức trong những hòm nhỏ. Một kho báu đáng giá với bất kì ai.
- Anh xem này, có cả sáp khô nữa. Đây là một loại nhựa cây dùng để thắp sáng, giống như nến vậy.- Shin kêu lên.
- Nhưng nếu chúng ta thắp nó lên, chúng ta sẽ sớm hết khí oxi.- KyO vội ngăn lại.- Hắn dùng cách nào để đưa được đống của cải này xuống đây nhỉ? Thời đó đã làm gì có đồ lặn như bây giờ?