Hawaii, trung tâm quân sự h chiều…
Dãy nhà nghỉ dành cho nhân viên tập kết về đây vắng tanh. Hầu hết đã đến luyện tập ở trường bắn, ngoài bãi biển, khu thực hành tháo bom mìn và cả khu rèn luyện thể lực nữa. Mọi người hầu như đều phải gấp rút để chuẩn bị cho đợt tổng lực tấn công vào sào huyệt của giáo phái Thiên Hạ- hiện tại được coi là một tổ chức khủng bố, phản động có quy mô cực lớn trên thế giới. Gần đây, sau khi đụng độ với lực lượng hải quân của một trong những quốc gia có tiềm lực quân sự mạnh nhất thế giới, chúng đã rút hết về căn cứ đầu não để củng cố lực lượng, và đây là cơ hội hiếm có cho Interpol ra đòn đánh cuối cùng.
Tiếng giày nện nhè nhẹ dọc hành lang và dừng lại ở cuối dãy, N.R đưa tay lên gõ cửa. Cô vừa từ phòng luyện súng trở về, mồ hôi ướt đẫm trên trán. Cô đưa tay lên gõ cửa phòng, Yi xuất hiện sau cánh cửa, hơi ngạc nhiên nhìn cô rồi mỉm cười và mời cô vào trong.
-Tại sao cô không đến phòng tập?- N.R ngồi xuống giường ngạc nhiên hỏi.
-À, không hiểu sao tôi hơi khó chịu một chút trong người nên đã cáo lỗi với anh KyO rồi.- Yi nhăn nhó đáp lại.
-Vậy à? Vậy mà anh ấy không nói gì, báo hại tôi đến tận đây tìm cô. Không có ai luyện Kungfu cùng nên tôi thấy không có hứng thú tập lắm. Cô là người đầu tiên thắng tôi trong Kungfu đấy Yi ạ.
-Đâu có.- Yi tròn mắt lắc đầu- Frank nói cô chỉ nhường tôi thôi.
-Frank cơ à?- Rose cười to- Hai người thân nhau đến mức này rồi sao?
Yi ngẩn người ra rồi chợt đỏ mặt trước câu châm chọc của N.R. Rồi như chợt nhớ ra, Rose ngừng cười hỏi tiếp:
-Còn vụ Mars, cô có nhớ thêm được gì không?
-Hình như chẳng có gì khác lạ cả.- Yi lắc đầu.
-Anh ta cũng thật rắc rối, nói ra luôn thì chúng ta đâu phải mất thời gian như vậy. Lúc đó tôi vào trung tâm thương mại, anh ấy cũng không nói gì sao?
-Không. Anh ấy chỉ giục tôi đi theo cô vì sợ cô gặp nguy hiểm.
-Khoan đã…- N.R vặn vẹo hai bàn tay vào nhau, như sực nhớ ra- Hôm đó hình như tự nhiên Mars có nói đến một bản nhạc… Cô có nhớ tên bản nhạc đó không?
-Air on the G string.
-Đúng rồi, chính nó. Cô đã kể với Commet chi tiết này rồi chứ?
-Rồi.- Yi gật đầu- Nhưng Frank đã mắng tôi rằng bây giờ không phải lúc vui vẻ gì mà nhạc với nhẽo.
-Hừ…
Thấy cô im lặng hồi lâu, Yi lo lắng hỏi:
-Ling, có chuyện gì thế?
-Có thể Commet đã hơi chủ quan. Đó là một dấu hiệu quan trọng, có lẽ liên quan đến mật mã két điện tử của Mars.
-Tôi lấy làm lạ, tại sao không xin ngay một cái lệnh để mở nó ra?
-Không phải chuyện gì Interpol cũng động tới ngay được.- N.R lắc đầu giải thích- Mars lại kí gửi nó bằng hình thức bảo mật tuyệt đối an toàn, và mức bảo hiểm của nó là một con số khổng lồ. Anh ấy có vẻ rất coi trọng chiếc huy hiệu nhặt được đó.
-Nó thậm chí còn lưu dấu vân tay của hai kẻ đã tấn công cô và tôi hay không chúng ta còn không chắc.- Yi cau mày- Đôi khi tôi thấy Interpol các vị hành xử thật khó hiểu.
Hai người vừa nói đến đây thì đèn tín hiệu trên bàn làm việc của Yi bật sáng. Màu cam tức là một cuộc triệu tập gấp của G. Rose quay sang nhìn Yi kinh ngạc:
-Tôi tưởng Commet rời Hawaii mấy ngày nay rồi mà?
-Chắc anh ấy đã về tới nơi.- Yi đứng dậy, mắt hơi biểu lộ chút hoan hỉ.
-Được, đi xem anh ta có tin gì nào?- N.R nhún vai và bước ra khỏi phòng, Yi hấp tấp bước theo sau.
Phải mất phút sau mọi người mới trở về và tập trung ở phòng họp được. Đợi mọi người ổn định, Commet mới ngẩng đầu lên, dứt khỏi màn hình máy tính, thần sắc lộ rõ vẻ phức tạp. Commet dừng ánh mắt ở Yi và N.R một lát rồi lại quay ra nhìn khắp lượt, bắt đầu nói:
-Tôi có tin mới ọi người đây, là một tin quan trọng. Tôi vừa từ Nhật trở về, cùng với tấm huy hiệu Mars đã kí gửi ở ngân hàng.
-Anh đã lấy được nó sao?- Apple sửng sốt- Xin được lệnh nhanh vậy à?
-Tôi đã có mật mã của két điện tử đó.- Commet lắc đầu, trông anh chẳng có gì là vui vẻ cả.
-Anh đã có mật mã? Sao tài vậy?- N.R buột miệng thốt lên.
-Thảo nào mà sáng sớm hôm trước thấy anh từ phòng cô ấy đi ra. Thấy anh phờ phạc tôi còn tưởng đêm đó hai người….
Uranus cười và bỏ lửng câu nói bằng một điệu bộ đầy tinh quái. Snowy trợn mắt định đáp lại thì Commet đã lên tiếng:
-Phải nói là do tôi và Snowy kết hợp cùng tìm ra. Một cách đặt mật mã đầy khôn khéo mà đến giờ tôi mới phát hiện được. Và tôi không nghĩ một người khô khan suốt ngày làm bạn với thuốc súng như Mars lại có thể học được lối đặt mật mã đó.
-Anh vào vấn đề chính luôn xem nào.- Cannon sốt ruột giục.
-Snowy, cô giải thích cho họ giúp tôi.
Snowy gật đầu rồi chậm rãi nói:
-Cách đặt mật mã của Mars dựa vào âm nhạc. Trước khi bất ngờ hy sinh, anh ấy đã nói với Rose và Yi về một bản nhạc, cô nhớ chứ Rose?
-Air on the G string…- Rose đáp cứng ngắc, gương mặt vẫn chưa thoát khỏi sự ngỡ ngàng.
-Đúng, đó là một bản giao hưởng kiệt xuất của Bach, nên không lạ gì khi Mars rất thích nó. Hơn nữa, Mars lại xuất thân từ vùng quê nơi đã sinh ra nhà soạn nhạc thiên tài Johann Sebastian Bach ở Đức, nên việc anh ấy chọn bản nhạc của Bach là hoàn toàn logic. Chúng tôi đã tìm thấy và đem theo đến đây một số đồ đạc của Mars, trong đó có một cuốn sổ chép tay các bản nhạc của Bach. Chúng ta đã không để ý đến nó, cho đến khi Yi nhắc đến lời anh ấy trước lúc hy sinh.
Người nhận tài sản kí gửi này là Commet nên Mars đã khôn khéo đặt mật mã theo cách chỉ có Commet mới giải được. Sau khi chơi bản nhạc đó theo nhạc phổ Mars để lại, Commet đã tình cờ phát hiện ra có nốt nhạc chép sai, hoặc cố tình bị chép sai. Thoạt đầu nhìn vào không thể phát hiện ra, nhưng với một người đã quá quen với Air on the G string như Commet, chỉ cần đánh bản nhạc đó lên là sẽ phát hiện ra ngay chuyện bất thường.
-Nói là phát hiện ra ngay nhưng cũng phải mất cả đêm mới tìm ra điều bí ẩn trong đó.- Commet giải thích thêm- nốt nhạc viết sai đó viết ra theo đúng thứ tự nốt nhạc trên khóa Sol sẽ được một dãy chữ số, chính là mật mã két sắt ngân hàng.
-Đơn giản vậy thôi sao?- Spider tưng hửng hỏi lại.
-Không đơn giản lắm đâu.- Snowy cười- Nếu anh không có một đôi tai biết thẩm thấu âm nhạc, anh sẽ không bao giờ tháo được nút gỡ này.
-Mở được là tốt rồi. Vậy cái thứ Mars đã hao tâm tổn trí cất giữ đó là gì vậy?- KyO hỏi tiếp.
Ai nấy đều hướng về phía Commet nín thở chờ đợi.
-Thì đúng như chúng ta dự đoán, là chiếc huy hiệu. Tôi đã cho kiểm tra dấu vân tay và trên đó có dấu vân tay của ba người.
-Ai?- Apple hồi hộp hỏi.
-Mars, Shin và một người lạ…
-Shin sao?- KyO thốt lên- Vậy chiếc huy hiệu đó có thể là của Shin?
-Chính xác, nó có thể thuộc về Shin, nhưng đáng quan tâm nhất chính là dấu vân tay thứ .
- Là của ai vậy? – KyO sốt ruột hỏi.
Commet vẫn im lặng nhìn vào màn hình máy tính rồi nói tiếp:
-Mọi người chú ý nhìn lên màn hình lớn nhé!
Mọi ánh mắt ngước lên nhìn màn hình điện tử lớn phía trên, tò mò chờ đợi. Hiện lên trên màn hình là những bức ảnh của một cô gái Châu Á còn trẻ. Cannon cau mày tỏ vẻ không hiểu:
-Cô ta là ai vậy?
Không đáp lại, Commet nhìn sang N.R đột ngột hỏi:
-Cô biết cô ta chứ Rose?
Ai nấy đều nhận ra lúc này vẻ mặt N.R có chút bối rối, rõ ràng bức ảnh của cô gái này tác động đến cô khá mạnh. Nghe Commet hỏi, Rose gật đầu:
-Tôi biết.
-Cô có thể nói ọi người nghe chứ?
-Thực ra chỉ là biết thôi. Còn thông tin về cô ta tôi không hề có. Đó là người đã ám sát tôi và Yi khi chúng tôi vào khu nghiên cứu của giáo sư Tagasi ở Osaka. Cô ta là người của Eagle.
Mọi người đều tỏ ra sửng sốt trước câu nói của N.R.
-Em nói thật chứ?- KyO nhìn cô nghi hoặc hỏi.
-Đúng là cô ta. Chính miệng cô ta nói với em thế.
-Chúng tôi cũng đoán vậy.- Commet gật đầu đồng tình.- Như những gì tôi thu thập được thì tên của cô ta là Lý Tử An, quê gốc ở Thượng Hải. Cô ta là một võ sư trẻ có tiếng ở lò võ An Sinh. Ba năm trước cô ta bỏ nhà đi theo một gã người Anh- theo nhận dạng chính là Eagle và sau đó trở thành cánh tay đắc lực của hắn. Hắn đã đào tạo cô ta trở thành một sát thủ cực kì nguy hiểm.
-Vậy ra kẻ lâu nay gây rối chính là con rắn độc này sao?- Uranus đập tay xuống bàn phẫn nộ.
-Có thể nói như vậy. Nhưng hành tung cô ta lại khá bí mật. Chúng ta hầu như không có dấu vất nào của cô ta khoảng hai năm trở lại đây.- Commet thở dài.
-Để tôi và Bella lo phần cô ta luôn.- KyO đề nghị.
-Hai người được sao?
-Anh không tin chúng tôi à?
-Còn ý cô sao, Rose?
-Anh ấy đã quyết định rồi mà.- Rose đáp- Tôi và KyO sẽ xử lý cả Eagle và cô ta luôn
-Được. Vậy giao cho hai người vụ này. Trước hết phải cố gắng tìm ra tung tích của cô ta. Bây giờ mọi người giải tán.- Commet tuyên bố.
Mọi người đứng dậy nhanh chóng rời khỏi phòng, cho đến khi chỉ còn lại Commet và Yi. Commet ngẩng đầu nhìn cô, ngạc nhiên:
-Cô sao vậy? Có chuyện gì muốn nói sao?
-À, tôi…- Yi ấp úng
-Nếu không có việc gì quan trọng thì tôi muốn nghỉ ngơi một chút- Commet mỏi mệt nhìn cô.
-Được. Vậy anh cứ nghỉ ngơi đi. Lúc nào anh khỏe tôi sẽ đến tìm anh.
.
.
.
.
h đêm- phòng tưởng niệm.
N.R đứng lặng im nhìn chằm chằm vào bức di ảnh của Shin. Bức ảnh chụp lúc Shin vừa tốt nghiệp học viện Washington và đến G. Không ngờ chỉ có một thời gian ngắn ngủi mà đã gặp tai nạn như thế. Nhưng đó không phải là lý do đêm nay cô có ở đây.
Yi đã hẹn cô tại đây để nói một vài chuyện quan trọng. Liệu Yi có thể có việc gì quan trọng để nói với cô đây.
Dòng suy nghĩ của N.R bị cắt ngang đột ngột bởi tiếng mở cửa rất khẽ phía sau. N.R quay lại, Yi hơi căng thẳng khi nhìn thấy cô. Rose nhoẻn miệng cười:
-Cô đến muộn đấy, Yi.
-Vậy à? Có lẽ tại đồng hồ của tôi chạy chậm.- Yi cười đáp lại.
Rose lại quay mặt về phía những tấm di ảnh của đồng đội và lại lặng im.
-Cô biết họ hết đúng không?- Yi cũng nhìn về phía đó, đột ngột hỏi.
-Tất nhiên rồi. Họ đều là những người từng rất thân thuộc với tôi.
-Đó là Shin à?- Yi chỉ vào bức ảnh ngay phía trước mặt cô, hỏi tiếp.
-Phải, cậu ấy là Shin.
Nhưng tiếng cuối cùng vừa thoát ra khỏi miệng Rose thì cô chợt nghe một tiếng cạch lạnh ngắt. Cô quay lại, nhìn họng súng đen ngòm đang chĩa về phía mình. Yi bặm môi, tay nắm chắc khẩu súng ngắn, mắt nhìn cô giận dữ.
-Cô sao vậy Yi?- N.R cau mày bình tĩnh hỏi.
-Cô thừa biết là tôi bị làm sao mà.- Yi nhếch mép cười gằn.
-Đừng đùa, cô đang cầm một khẩu súng trên tay đấy, không phải đồ chơi đâu.
-Với cảnh sát mà nói, súng chính là đồ chơi. Với sát thủ thì súng cũng là đồ chơi. Vậy có gì mà không được. Đứng im, đừng nhúc nhích…- Yi quát.
-Cho tôi một lý do vì hành động này đi.
-Vì Tiểu Phong. Đừng tưởng cô qua mặt được tất cả mọi người nghĩa là cô có thể qua mắt được tôi. Họ không nghi ngờ gì cô vì trong thâm tâm họ, Rose không bao giờ có thể là một kẻ phản bội. Nhưng cô đối với tôi không là gì cả.
-Cô muốn giết tôi vì Tiểu Phong.
-Như thế là sai sao? Cô chính là người đã hại chết em trai tôi. Cô còn muốn che giấu.
-Tôi không việc gì phải che giấu. Nhưng cô có chắc là cô không đang hiểu lầm tôi hay không?
-Nếu không phải tại Commet đã mệt mỏi ngày hôm nay thì tôi đã sớm nói cho anh ta biết chân tướng của cô rồi. Nhưng không sao, mình tôi kết thúc cô là đủ.
-Không nói đến việc chính cô đang hiểu lầm tôi. Nhưng cô nghĩ cô đủ khả năng làm chuyện đó sao?
-Tại sao không?- Yi cười nhạt, tay cô bóp cò.
Đúng khoảnh khắc đó, N.R còn nhanh hơn gấp bội, khẩu súng xuất hiện trên tay cô từ lúc nào, và cùng một lúc, hai tiếng súng vang lên.
Cả Yi và Rose cùng gục xuống một lúc. Đúng lúc đó, tiếng chuông báo động vang lên inh ỏi. Rose chỉ kịp nhìn thấy gương mặt của KyO ghé sát mình khi anh nâng cô dậy. Rồi cô ngất đi.