Sáng ngày hôm sau, khi các thành viên của G đang chạy thể dục ngoài bãi biển, đột nhiên Commet dừng lại, nhìn ra xa. Bập bềnh ngoài khơi xa có vài chấm nhỏ. Anh đưa ống nhòm lên nhìn, nói:
-Có bốn chiếc thuyền phao đang tiến về đây?
-Bọn họ là ai?- KyO cảnh giác hỏi lại.
-Họ mặc quân phục.
-Quân phục?- Mọi người đưa mắt nhìn nhau tò mò.
-Dù sao cũng phải đợi họ đến đây.- Commet bỏ ống nhòm xuống.
Bốn chiếc thuyền phao đó chở tám thành viên của đội Kan, sau gần một ngày lênh đênh trên biển, họ đã đến được đảo Ruby. Trên đường đến đây, họ bất ngờ gặp phải một trận mưa dông lớn. Trong trận biển động đó. Họ đã lạc mất đội trưởng của mình. Mất hai người đồng đội, lại không biết đội trưởng của mình sống chết thế nào, tinh thần họ có vẻ hoang mang và rệu rã rõ rệt.
Những thành viên của đội Kan thoạt đầu khá ngạc nhiên một chút khi gặp G. Một chút thôi, vì dù sao họ cũng được thông báo trước về những người mà họ sẽ làm việc cùng rồi. Hell nói qua nhanh với mọi người về sự cố xảy ra với tàu Amy cũng như những thành viên còn lại của nhóm.
-Vậy là hiện tại đội trưởng của các anh cũng không rõ sống chết thế nào?- Commet băn khoăn hỏi.
-Cơn dông ấy rất lớn…- Hell nhún vai.
-Mọi chìa khóa của vụ này đều do anh ta cầm, Tổng tư lệnh nói vậy. Nếu không có anh ta, chúng ta sẽ như kẻ mù đi giữa ban ngày vậy. Anh ta có nói với các anh thông tin gì không?- Commet thở dài.
-À, một chút.
-Một chút cũng đủ rồi.- KyO mừng rỡ- Anh thử nói xem.
-Đội trưởng có giao cho tôi một tấm bản đồ bằng vải, trên đó có đánh dấu một địa điểm mà đội trưởng nói khi nào gặp mọi người sẽ nói rõ.
-Chúng tôi có thể xem chứ?
-Tất nhiên rồi.- Hell gật đầu.
Tấm bản đồ nhỏ được in trên vải được trải ra trước mặt mọi người. Những nét vẽ rõ ràng như bản in trên giấy vậy.
Bản đồ vẽ một vùng biển đảo, nhưng lại không có tên chú thích, gần giữa tấm bản đồ có vẽ một tam giác, và một đường thẳng bằng nét đứt cắt ngang, chia tam giác ra làm hai nửa xấp xỉ bằng nhau. Trên tấm hải đồ, có một điểm được đánh tròn đậm, là điểm giao cắt giữa đường thẳng với một trong hai cạnh của tam giác.
Với G, đây không phải là một tấm bản đồ để đánh đổ. Thế nên Snowy chỉ ngay vào bản đồ, nói:
-Đây là mũi Florida. Ắt hẳn tam giác này là Bermuda. Còn nét đứt này là hiển thị của chí tuyến Bắc.
-Chính xác.- Commet gật đầu xác nhận.
-Vậy có gì đó ở điểm được đánh dấu này sao?- Mars băn khoăn.
-Tôi nghĩ đó là một hòn đảo.- Shin xen vào- Khi trước tôi, anh KyO và Apple đã từng đi qua khu vực này. Ở đó có rất nhiều đảo chìm và đảo nổi nhỏ. Địa thế ở đó khá nguy hiểm.
-Hiện tại chúng ta chỉ có một chiếc tàu có thể đi xa như thế. Chúng ta sẽ cùng nhau đến đó, sau khi có manh mối cụ thể, tôi sẽ phân công nhiệm vụ ọi người. Tôi cần một chút thời gian để tính ra tọa độ chính xác của cạnh của tam giác Bermuda với chí tuyến Bắc.
Rồi anh quay sao Hell tiếp:
-Các anh có lẽ cần nghỉ ngơi đôi chút. Bốn giờ sau chúng ta sẽ lên đường.
-Được.- Hell gật đầu thầm cảm ơn Commet. Có lẽ cũng như anh, Commet cố tình kéo thời gian thêm một chút để chờ người thất lạc sau cùng.
Con tàu chiến Shield là một trong những tàu chiến loại nhỏ, nhưng nó lại có tốc độ chạy khá lớn. Nó là một trong những chiếc tàu hiếm hoi chưa bị phá hủy. Đứng trên mui tàu, Commet đăm đăm nhìn về phía trước, chỉ độc một màu xanh sẫm của nước biển.
-Anh có tin tức gì từ đất liền không?- KyO bước đến hỏi.
-Mọi thứ đều im lìm. Nhưng vụ tấn công tàu Amy đã nói cho chúng ta biết rằng chúng chưa hề có ý định dừng cuộc chơi này. Chúng muốn vờn với chúng ta.
-Eagle hiểu chúng ta nhiều hơn chúng ta hỏi hắn mà.
-Hy vọng chúng không phán đoán được hướng đi của chúng ta. Mặc dù luôn nhắc mọi người, thôi thúc mọi người phải tiến lên, nhưng sự thật là không có cô ấy, chúng ta như yếu đi một nửa.
-Cô ấy? Anh đang nói đến Bella?
-Ừ… N.R, à, tất nhiên, là Bella như anh vẫn gọi đấy.
-Tôi biết, tôi biết.- KyO cười lém lỉnh.
-Này đừng với vẩn vậy chứ.- Commet huých cùi chỏ vào anh.
-Tại sao anh phải chối? Anh và Eagle chẳng qua là chỉ chậm chân hơn tôi thôi mà.- KyO phá lên cười. Cô ấy có sức hút khó cưỡng lại lắm.
-Ừ…
-Anh nghĩ cô ấy đã thực sự chết hay chưa?
-Chưa… Và tôi dám chắc là chẳng ai trong số chúng ta nghĩ là cô ấy đã chết.
-Phải…
KyO gật đầu ngẩng lên nhìn trời. Trái tim anh cũng chưa bao giờ ngừng tin tưởng rằng có ngày người con gái ấy sẽ quay lại với anh, với những đồng đội thân yêu ở G.
Con tàu Shield mất hơn ngày thì bình yên áp sát khu vực Tam giác Bermuda. Trời trong xanh, sáng và yên ả đến kì lạ. KyO chỉ vào khu vực quanh chấm đỏ trên miếng bản đồ, nói:
-Dưới mặt nước có khá nhiều đảo chìm. Mực nước biển ở đây cũng không sâu lắm, thủy triều khá ổn định. Khu vực này cách những xoáy nước chừng hải lý. Anh tìm ra tọa độ chính xác trên bản đồ rồi chứ, Commet?
-Tôi nghĩ là rồi.- Commet buông ống nhòm xuống- Nó ở ngay trước mặt chúng ta, một hòn đảo đá nổi không lớn lắm.
-Cho tàu cập bến luôn nhé?- Shin đề nghị, trong chuyến đi này, Shin là người điều khiển tàu chính.
-Ghé chậm thôi. Coi chừng tàu va phải đá ngầm.- Commet ra hiệu.
Shin gật đầu và giảm tốc độ của tàu. Với anh, việc điều khiển con tàu như thế này là cực kì đơn giản.
phút sau, tàu ghé đảo đá nổi bình yên.
Hòn đảo này không lớn lắm, chừng bốn dặm vuông, có lẽ đã từng là một núi lửa cách đây vài triệu năm. Chỉ có vài cây dừa lửa, với những bụi cỏ ọc lơ thơ là thực vật duy nhất sống trên đảo. Không có dấu hiệu của nước ngọt.
-Nơi này chúng ta có thể tìm được thứ gì chứ?- Mars cau mày nghi ngờ.
-Chắc phải có gì đó. Quanh đây trong vòng bán kính hải lý, không còn một đảo nổi nào nữa đâu.
-Chúng ta sẽ lên đó chứ?- Hell chỉ lên phía ngọn núi lửa cao nhất hỏi.
-Độ cao chừng m. Từ đây lên đó cũng mất chừng hai giờ.- Uranus nheo mắt nhìn lên ước lượng- Anh nghĩ sao, Commet ?
-Chúng ta cần chia ra cho nhanh. Những ai không rành leo núi thì đi quanh khu vực dưới này xem có gì lạ không? Có gì thì gọi qua bộ dò tín hiệu SIS . Hell, anh chia đôi nhóm ra giúp tôi. Một nửa theo Snowy, Apple, Mars, Cannon và Spider đi quanh đảo. Còn lại theo tôi, KyO, Shin và Uranus lên trên đỉnh núi xem sao. giờ sau tập trung tại đây. Mọi người nhớ mang theo đầy đủ vũ khí, lương thực và nước uống nhé! Canoon, cậu chỉ huy top đó giúp tôi.
-Được- Cannon gật đầu- Mọi người cứ lên núi trước đi. Chúng tôi sẽ vận chuyển ít đồ từ tàu lên đảo trước.
Commet, KyO, Shin, Uranus và thành viên của đội Kan, trong đó có cả đội phó Hell bắt đầu tìm đường, tiến thẳng về phía miệng núi lửa.
Con đường đi lên miệng núi không dễ như mọi người đã tưởng. Đường lên toàn đá gộc, nhiều chỗ dốc lên dựng đứng, trơn tuột. Càng lên cao, quang cảnh bên dưới càng nhỏ lại. Ngọn núi như một pháo đài nổi khổng lồ ở trên biển vậy.
-Liệu có thực sự là có gì đó ở đây không?- Uranus cằn nhằn.
-Này, anh có chắc là anh ta nói đây là điểm chúng ta sẽ đến chứ?- Commet quay sang hỏi lại Hell.
-Đúng, cô ấy đã nói với tôi như vậy khi tôi khỏi về kế hoạch hành động. Cô ấy nói rằng đó là nơi cần đưa mọi người đến, trước khi thực sự bước vào cuộc chiến.
Trừ bốn thành viên của đội Kan, cả người còn lại của G đều trợn tròn mắt như thể lời Hell vừa nói khó tin lắm.
-Hóa ra người chỉ huy của Kan là phụ nữ hả?
-Phải...-Hell gật đầu, chẳng có gì là phật ý cả- Trước đây tôi là đội trưởng, nhưng tôi tự thấy cô ấy có năng lực hơn nên đã nhường lại.
-Xin lỗi, tôi không có ý cười các anh. Trước đây phòng G chúng tôi cũng có một cô gái như thế. Cô ấy giỏi khiến đàn ông chúng tôi cũng phải nể phục.
-Không phải là Snowy hay Apple chứ?- Hell tò mò.
-Không... cô ấy là Rose. Chắc các anh ít nhiều cũng phải biết tên cô ấy rồi chứ ? N.R ấy...
-Có nghe nói.- Hell nhún vai- Cô ta là người gốc châu Á đúng không?
-Phải.
-Thật... tiếc là cô ấy đã hy sinh. Tôi đã rất mong gặp gỡ con người đó.
-Đội trưởng của các anh giờ cũng chưa rõ sống chết thế nào nữa.
-Tôi không nghĩ là cô ấy đã chết.- Hell lắc đầu.
-Tên cô ta là gì thế?-KyO tò mò- Đội trưởng của các anh đấy ?
-Ling.
-Ling ?- KyO cau mày hỏi lại.
-Ừm... Tướng quân Chu gọi cô ấy là Ling.
-Có lẽ cô ta là tiền bối của chúng ta... Chứ tôi chưa nghe thấy tên cô ta bao giờ. Nếu là đội trưởng của Kan thì cũng phải là một nhân vật nổi cộm lắm đấy...- Commet đoán.
-Lên kia rồi nói sau đi- Uranus giục- Tập trung vào nhé, chúng ta đang ở đoạn dốc nhất của ngọn núi đấy. Mọi người bám cho chắc vào.
Mất thêm mười lăm phút nữa thì cả nhóm đặt chân lên đến đỉnh núi. Shin thốt lên trong lúc mọi người còn chưa kịp hết sửng sốt vì quanh cảnh bày ra trước mắt.
-Ối, thật tuyệt...