Chương :Sự tức giận của Hashan.
Sáng sớm hôm sau, Diana thức dậy rất sớm. Cô bước xuống giường, sửa soạn một chút rồi ra ngoài.
- Thật dễ chịu....
Xung quanh là sự hòa hợp giữa nắng, sương và gió nhẹ. Tiết trời tuy đã vào Đông giá rét nhưng hôm nay lại ấm áp lạ thường. Gió mang theo hương thơm từ cây cỏ tiết Đông, sự thanh dã, nhẹ nhàng của thiên. Sương mờ mờ ảo ảo giữa chốn kinh thành tấp nập, lưu lại vết tích đêm Đông. Để đến sáng nắng lại nhẹ nhàng xóa nhòa đi cái giá rét đó, khởi đầu một ngày mới sôi động.
Đã bao lâu rồi cô mới có một ngày như thế này nhỉ? Ngẫm lại thời gian vừa qua, chỉ có lúc đầu là cô được thoải mái rồi sau đó là chuỗi ngày đuổi bắt và trốn chạy, chiến tranh và thương vong, tuyệt vọng và đau khổ. Đều là những thứ khiến con người ta mệt mỏi về cả tinh thần lẫn thể xác.
Nhưng mà, tất cả cũng qua rồi. Cô không nên bận tâm về nó nhiều nữa, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô mất.
- Quào~Vẫn còn khá lạnh a!- Diana nói, hơi nóng như muốn kết băng lại trong hư không. Cô lấy tay xoa xoa hai bả vai của mình. Thầm nghĩ nên vào nhà kiếm gì đó khoác lên thôi.
-Oa...Hắt...xì...-Lạnh đến run người! Dường như chỉ ấm được một chút là tiết trời liền nhanh chóng trở lạnh. Hại cô bị bệnh rồi thì phải...Hai má hồng hồng, mũi đỏ hun lên như mũi thỏ, điểm điểm dễ thương. Cô cảm nhận được người mình khá nóng, lại hơi run run.
Chắc bị cảm rồi...
Nhanh chóng vớ được một mảnh vải khá dày, cô choàng lên người mình rồi leo thẳng lên giường, chui vào trong chăn. Trời ngoài tuy rất lạnh nhưng cái chăn nà khá ấm. Thôi thì cô cứ nằm nướng vậy, chừng nào đói thì dậy thôi a~!
Và như vậy, vừa chui vào chăn ấm Diana liền đánh một giấc tới hần trưa.
- Diana...Muội không ăn sáng sao?- Hồi lâu, tiếng gõ cửa vang lên kèm theo một giọng nói nhẹ nhàng. Hình như là Hashan thì phải.
- Muội không ăn sáng là sẽ đói đấy! Mau dậy đi! Hôm nay có màn thầu mà muội thích ăn này, Diana!- Hashan không thấy ai đáp lại mình, có chút sốt ruột. Y đứng ngoài cửa, tay cầm một bịch màn thầu vừa nóng vừa thơm. Rất muốn cô nhanh chóng ăn chúng không thì nguội mất. Nhưng vẫn đứng mãi ngoài cửa vì cô chẳng lên tiếng.
Còn trong phòng, Diana sớm đã đói meo cả bụng rồi. Nhưng mà cô lại mệt quá mà đi không nổi. Cả người nóng ran, mồ hôi lạnh toát ra không ngừng khiến cô khó chịu. Cộng thêm việc mùi thức ăn thơm ngào ngạt kia bay bay khắp phòng cô, khiến cô kìm lòng không đậu. Vì thế, sau hồi lâu đấu tranh. Thức ăn đã chiến thắng mọi thứ!
Diana chật vật ngồi dậy, cảm thấy hoa mắt chóng mặt muốn dồn dập tới nơi. Cô vội lắc đầu, ráng giữ mình tỉnh táo. Rời giường tiến về phía cửa.
...
Hashan đứng ngoài cửa vô cùng sốt ruột. Khi y muốn tự ý mở cửa vào xem sao thì đã thấy cánh cửa được mở ra.
"Cạch...".
Đầu ai đó lú nhú ra ngoài, cực kỳ lộn xộn. Hashan nhìn mà bật cười thành tiếng, nói:
- Ha...Ha...Diana, muội...muội mới ngủ dậy sao? Đầu thật giống cú mèo!
Bị nói như vậy, Diana ngại ngùng không thôi. Cô đưa tay lên vuốt vuốt tóc mình, mặt đỏ ửng lạ thường, ấp úng trả lời:
- Ta...Ta vừa mới ngủ dậy...Như vậy thì sao chứ?- Có chút tức giận, cô trừng mắt nhìn y. Hashan thực sự bị cô dọa rồi, khiến y cười không nhịn được. Nhưng mà khi nhìn đến biểu cảm tức giận đáng yêu kia liền bình tĩnh lại.
- Được rồi...Được rồi...Ta chỉ đùa một chút thôi mà! Nào, lại ăn sáng đi! Có màn thầu đó!- Y cười nhẹ nhìn cô rồi đẩy cửa bước vào, nắm tay cô mà kéo về phía bàn.
- Ơ? Diana, sao tay muội nóng thế này?- Nhận ra điểm bất thường, Hashan dừng lại hỏi cô.
- Ta hình như bị cảm nhưng chắc không...- Cười nhẹ, Diana nhìn y làm điệu bộ đáng yêu. Nhưng Hashan lo lắng, y liền kéo cô xuống ghế muốn bắt mạch xem sao.
- Không sao cái gì chứ? Nhỡ bệnh nặng thêm thì sao hả?- Không biết vì sao mà tự dưng nổi giận, y hòn dỗi với cô. Việc này làm cô đứng hình khá lâu. Biểu cảm có chút kinh ngạc.
Chỉ cảm thôi mà...có cần thế không a?
Trong lòng than thở một hồi. Giờ cô mới được chứng kiến cái gọi là y đức của người hành y. Quả là chữa bệnh cho bá tánh không phân sang nghèo cũng chẳng quản nặng nhẹ. Gặp người bị bệnh, dù nó nặng nhẹ cỡ nào cũng phải chữa triệt để!
- Xin phép muội một chút!- Một tay cầm cổ tay cô, môth tay thăm dò mạch, chẩn bệnh. Diana nhìn theo từng cử chỉ của y, biểu cảm trên gương mặt cũng biến hóa. Hai lông mày thanh tú khẽ nheo lại rồi dần cau chặt hơn.
Mấy phút trôi qua, vẫn là như thế.
- Diana.
- Hửm?- Nghe gọi, cô trả lời. Vẫn nhìn y chằm chằm.
- Muội bị người ta hạ cổ sao?- Sắc mặt u ám, y hỏi cô, tay vẫn chẩn mạch.
- Ta bắt được mạch muội hỗn loạn, khí huyết khó lưu thông lại dường như bị thứ gì đó hút cạn, có chút yếu.-Y bổ sung thêm.
Diana một bên nghe lời huynh nói, cảm thấy bội phục. Chậc, quả là y sư bậc nhất Nữ hoàng Ai Cập a!
- Đúng vậy!- Cô gật đầu nói. Vẻ mặt huynh lúc này, biến sắc trầm trọng hơn.
- Đáng chết! Tại sao muội lại bất cẩn vậy hả?- Hashan hai mắt phừng phừng lửa giận. Sự tức giận khó kiềm chế bao trùm lấy tâm trí y. Hai tay nắm thật chặt cổ tay mảnh khảnh, nhìn thẳng vào mắt cô tỏ vẻ tức giận không hề nhỏ. Một cỗ thương tâm trỗi dậy, cắn xé tâm trí.
Lần này, người bị dọa là Diana.
- Huynh....Huynh....Huynh làm cái gì vậy! Có cần thái quá vậy không? Dọa ta hết cả hồn!- Diana cũng không thua kém quát lên, cô đứng bật dậy giận dỗi nhìn y. Hai mắt bị dọa muốn khóc.
Cái tên Hashan này! Cô cũng đâu có muốn bị hạ cổ đâu chứ! Là do Izumin đáng ghét, xảo quyệt kia kìa!
Giật mình, Hashan nhìn giọt nuicws mắt của Diana, cảm thấy mình lỗ mãng. Dù có thật là cô bất cẩn cũng không nên xúc động như vậy. Chết tiệt! Là do y quá xúc động, sợ cô bị thương đây mà!
- Ta...ta xin lỗi!- Ánh mắt áy náy, Hashan cúi đầu thật thấp. Dường như chả còn mặt mũi nào để nhìn cô nữa. Thế nhưng, Diana là người hiểu biết hơn nữa cũng nhân hậu. Cô biết anh như vậy là lo cho cô, sợ cô gặp chuyện. Cô cũng tự trách bản thân mình, sao lại cả tin ngư vậy mà nghĩ Izumin cũng đối xử cô nhu hòa. Nghĩ đến đây, đuôi mắt lóe lên vài tia sáng kỳ lạ.
- Huynh không cần xin lỗi! Người sai vốn dĩ là ta, do ta bất cẩn nên mới để Izumin hạ cổ- Cô cúi người, mắt đối mắt nhìn Hashan.
- Izumin?- Trong đầu xẹt qua một bóng hình khá mông lung. Là hoàng tử Hittite?
Khốn kiếp!
- Đúng vậy! Cái tên đá--Diana tức giận, đang nói thì bị một lực đạo lớn ôm lấy. Cô nằm gọn trong vòng tay to lớn ấy.
- Ta xin lỗi vì không thể bảo vệ muội...- Tiếng nỉ non bên tai tỏ vẻ áy náy, hối hận và có chút đau khổ.
- Không...Không phải...- Diana rất muốn nói đó không phải lỗi của huynh nhưng không hiểu sao nói không thành lời được. Cảm xúc mãnh liệt của y khiến ngôn từ của cô như biến mất, miệng mở ra mà nói chẳng được lời nào.
- Hashan....- Cô khẽ nói, quan sát chút cảm xúc của y rồi mới tiếp lời:
- Cám ơn huynh vì đã lo cho ta!- Nhoẻn miệng cười nhẹ, trong lòng Diana cảm thấy thực ấm áp.
Huynh ấy quan tâm cô! Cô thấy hạnh phúc lắm a! Mái ấm của cô...gia đình của cô...cô quyết sẽ không để nó bị hủy hoại!
Lòng thêm vững chắc, Diana kiên trì vững bước trên đường đời số phận. Mặc cho bánh xe luân hồi vẫn quay thì mọi trở ngại này, cô quyết phải vượt qua.
- Ta sẽ tìm cách chữa cổ cho muội!- Trưa đến, nắng chiếu tia sáng yếu ớt xuống nhân thế. Như một mảnh đời yếu ớt đang le lói giữa dòng người. Hashan đã hạ một quyết tâm. Dù khó đến đâu, y cũng phải chữa được cho cô.
- Cổ này chữa được sao?- Nghe y nố vậy, cô tò mò hỏi. Nếu chữa được không phải tốt quá còn gì? Cô sẽ có thể cao chạy xa bay mãi mãi.
- Ta không chắc nhưng ta sẽ cố...- Tròng mắt vàng lóe lên gì đó bất lực. Diana thấy vậy không khỏi muốn trấn an huynh:
- Không vội! Còn dài mà! Ra có thể chờ được!
Lại cười một cái. Dường như ngoài nụ cười truyền sức này, cô không biết mình có thể làm gì để giúp được huynh ấy nữa. Chính bản thân cô giữ còn không nổi mà.
Hashan nhìn cô, tròng lòng len lói tia hạnh phúc. Nụ cười xinh đẹp đó khiến y khắc sâu trong tâm trí, vạn kiếp không muốn quên.
Chả biết tự bao giờ Diana đã trở nên quan trọng với huynh. Một thứ gì đó mà huynh muốn bảo vệ mãi mãi.
- Hãy chờ ta...- Huynh nói khẽ với cô. Rồi cười nhẹ. Diana lúc này không để ý mấy vì cô đang nhìn Kuro. Y vừa mới đi chợ về, trên tay đồ đạc nhiều không xuể.
Cô rất muốn ra giúp nhưng khổ nỗi Hashan không cho. Cũng phải, cô bị bệnh rồi. Mà bị bệnh thì làm gì được chứ? Chỉ tổ vướng tay chân. Bỗng chốc sao cô thấy mình vô dụng thế này?
Từ từ quay về phòng nghỉ dưỡng, Diana lại mệt mỏi nằm oài trên giường. Lòng suy nghĩ bâng quơ.
Không biết Izumin sao rồi nhỉ? Theo cốt truyện thì anh ta bị anh Carol bắn, chắc giờ đang chật vật lắm đây. Cũng đáng lắm! Ai kêu si tình làm chi chứ! Hừ!
----------------------
Còn chương sau nữa~Báo trước chương sau ngọt lắm đó!