Chương : Cuộc đàm phán khó khăn.
Kế hoạch đã lên sẵn, bây giờ chỉ cần thực hiện nó thôi.
Diana cùng mọi người ngồi xe ngựa, một đường tiến thẳng phủ trạch của Izumin. Ngay khi cô bước vào đó nếu để đánh mất cơ hội cô sẽ chẳng còn lựa chọn nào. Phải cố gắng để đạt được thỏa thuận.
-Hãy nhớ là phải chú ý....-Diana nhìn Ramah, lòng đầy lo lắng. Cô không mong gì hơn là thành công nhưng cô cũng không muốn anh vì vậy mà nguy hiểm.
-Được, ta hứa với nàng!-Ramah nhìn cô, cười một cái an ủi. Sau đó, hắn nhanh chóng xuống xe ngựa vào trong.
Theo như kế hoạch, Ramah đã đóng giả làm sứ thần ở Radiah, nói rằng có một nước nhỏ mới phát triển có ý mong muốn hợp tác với đế quốc Hittitle. Thay vào đó, Radiah sẽ trở thành thuộc địa của họ. Ban đầu, Diana thật sự không muốn phải làm kế hoạch này, cô không muốn Radiah bị ràng buộc bởi bất cứ thứ gì. Nhưng để trao đổi với Hittitle thì không còn cách nào tốt hơn việc trở thành thuộc địa. Thôi thì đành nương tựa Hittitle một thời gian, đợi đến lúc Radiah thật sự có giá trị hơn cô sẽ tìm cách khác.
Nhìn Ramah đi, lòng Diana lại dâng lên một cảm giác bồn chồn. Cô vén màn tính ra coi xem, nhưng chẳng có gì. Rồi đột nhiên, một tiếng động vang lên làm cô hoảng sợ.
"Keeng....".
-Bao vây lấy hắn-Đây là một giọng nói khá là quen thuộc, hình như cô đã từng nghe ở đâu đó rồi.
Nó....
-Bắt hắn lại! Hoàng tử sẽ xem xét!
Hình như....
Có chút quen thuộc....
-Hoàng tử!!
-Kính mời hoàng tử, lối này ạ!
Đúng rồi! Là hắn! Chính là hắn!! Hắn là người đã dẫn cô đến nơi này ngày hôm đó! Hóa ra hắn là thuộc địa của Izumin!!
-Nguy rồi! Ramah đang gặp nguy!-Diana ánh mắt lo lắng hướng về kim môn. Cô cắn chặt răng, tay nắm thành quyền mà run lên nhè nhẹ.
Không được! Cô phải đi cứu hắn!
Cô nhảy xuống xe ngựa, chạy ra cửa sau rồi lẻn vào.
May quá! Không có ai!
Cô tiếp tục chạy về phía vườn thượng uyển hôm đó. May là trí nhớ cô tốt, đi một lần có thể nhớ được. Đi thẳng qua vườn thượng uyển này hình như là chính điện thì phải. Có thể Izumin đang ở chỗ này....Nhưng mà hồi nãy cô nghe được, lúc Ramah mới vào đã gặp Nat, nghe nói là bị bắt đi, rồi Izumin mới lại mà.
Lạ quá! Sao có chút không hợp lý? Izumin ở chính điện là được rồi, sao lại còn chạy ra ngoài xem chứ? Ramah vừa vào đã gặp chuyện, họ làm việc sao lại không cẩn thận như vậy?
Chẳng lẽ......
-Lẽ nào??
Diana càng nghĩ càng thấy không đúng. Cô núp sau gốc cây trong vườn thượng uyển, suy nghĩ mông lung.
-Chết rồi! Mình sập bẫy rồi!-Diana hoảng hốt, có chút khó tin. Cô xoay người tính chạy, nào ngờ sau lưng cô đã có một dàn cung thủ đứng chờ.
Cô cắn răng, miệng đọc nhẩm câu chú.
Nếu đã như vậy thì.....
-Nguyệt lệnh cấp thiên! Khởi phong bã...A!-Tuy nhiên, lúc cô đang đọc dở giữa chừng thì một cơn đau nhói từ tim truyền đến. Nó kéo theo hàng loạt hình ảnh, ký ức quen thuộc cùng những cảm xúc ngập tràn trong tâm trí cô.
Ngay thời điểm Diana ngã quỵ xuống, binh lính liền ập đến bắt lấy cô. Cô cũng chìm vào mê man, hoàn toàn không mắm chủ được ý thức của mình.
-I-z-u-m-i-n...
-Đem nàng ấy đến chỗ Hoàng tử, rồi giao tên kia tới luôn. Công việc của các người xong rồi!-Nat chỉ huy dàn cung thủ, ngữ khí lạnh lùng. Hắn đưa mắt nhìn cô rồi nhìn về chính điện.
-Coi bộ sắp có kịch hay rồi...
-----------------------------
Bên trong chính điện.
Izumin thư thái ngồi phê duyệt tấu chương, thỉnh thoảng sẽ nhấp vài ngụm trà. Long đàn hương tỏa khói, bay lượn lờ trong không gian, một mùi hương êm dịu. Nó cũng góp phần làm tôn lên vẻ đẹp ngời ngợi của anh. Đặc biệt là đôi con ngươi màu trà ấy, làn khói lượn lờ phản chiếu trong đôi mắt anh cũng trở nên cực kỳ đẹp đẽ. Tuy nhiên, đằng sau nét đẹp trên gương mặt ấy lại là một sự thật tàn khốc.
Bàn tay thô ráp cầm bút lông điểm một nét cuối cùng liền ngừng. Izumin nhàn nhã ngấp một ngụm trà, nhắm mắt thưởng thức. Rồi nhìn về phía dưới kia, nơi có hai con người đang bất tỉnh.
Anh tiến gần về phía cô, nâng cô lên rồi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng xuống bờ môi mật ngọt. Nhìn thấy cô có dấu hiệu sắp tỉnh, anh nhếch miệng cười giảo hoạt. Sau đó, ngẩng đầu nói với Nat đang đứng ở ngoài cửa:
- Đánh thức hắn dậy đi...-Đồng thời bế cô lên đi về trường kỷ ngồi xuống, tay cầm ly trà lại nhấp một ngụm nữa. Diana mơ hồ nghe thấy sự ồn ào liền tỉnh dậy. Nào ngờ, não bộ cô chưa được bình tĩnh đã phải tiếp nhận một cơn khủng hoảng khác.
-Izumin?
Cô nhìn anh với ánh mắt cảnh giác. Sau đó mới từ từ nhận ra được tình hình hiện giờ.
-Ramah!!-Liếc nhìn Ramah đang ngất xỉu dưới sàn cô liền chạy tới chỗ hắn. Lòng sợ hãi và lo lắng dâng trào, cuộn thành sóng xô đẩy. Cô hoảng sợ lay hắn dậy, hai bàn tay thấm thoát mồ hôi.
-Di...Diana...-Hắn thở mệt nhọc mở mắt, có cảm giác cái gì đó nặng nề đè lên. Tay hắn nắm lấy lòng bàn tay cô, nhìn gương mặt lấm tấm nước mắt của cô mà nói:
-Đừng khóc! Ta ổn mà! Ta sẽ không để nàng lo lắng đâu!
-Huynh...Huynh đứng vững được không?-Cô đỡ hắn đứng lên nhưng coi bộ Ramah bị Izumin bỏ dược, thân thể có chút yếu.
Izumin nhìn cảnh hai người thân mật với nhau, cảm thấy cực kỳ ngứa mắt, lửa giận ở đâu bùng phát. Anh nhìn cô nói:
-Hóa ra đây là ý trung nhân của ngươi sao, Diana?
Lại nhấp một ngụm trà, Izumin tiến lại chỗ cô, giễu cợt cười. Anh ra lệnh bằng mắt cho Nat, đuôi mắt lóe lên tia giảo hoạt.
Còn Ramah nghe vậy thì chợt sững người, hắn quay đầu thều thào hỏi cô:
-Diana, nàng quen hắn?
Cô giật mình khi nghe câu hỏi của Ramah, người khựng lại, lặng đi. Một lát sau, mới nhẹ nói:
-Ramah....Xin lỗi huynh....Ta không cố ý...
Cô không cố ý giấu huynh....Vì cô nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại Izumin nữa, nào ngờ...
Hắn nhìn cô, lặng người đi. Vẫn là đôi mắt ôn nhu cùng ấm áp đó nhưng cô phảng phất thấy nỗi buồn trong đôi mắt hắn. Mà Izumin lại tinh ý nhận ra điểm bất thường này, anh suy tư mông lung rồi nhanh chóng nghĩ ra một điểm khá thú vị.
Lúc này Nat tiến tới chỗ cô, tách Diana và Ramah ra, rồi ép cả hai cùng quỳ xuống. Diana khó hiểu, không biết anh đang muốn làm gì. Cô chỉ cảm thấy có gì đó nguy hiểm đâu đây.
-Ngươi muốn gì?-Cô hỏi anh, đề cao cảnh giác. Anh ngồi ở trường kỷ, liếc mắt nhìn cô, nhàn nhạt đáp:
-Ta làm gì từ từ ngươi sẽ biết...
Sau đó nhếch miệng cười một cái. Nhìn nụ cười này của anh, cô cảm thấy thực đáng ghét, tức giận mà nói:
-Ngươi ra vẻ thần bí là muốn ta tò mò sao? Có gì thì mau nói thẳng đi!
Ramah bên cạnh cũng thấy vậy, hắn cảm thấy có điểm không ổn. Dõi mắt theo từng nhất cử nhất động của Izumin, không một chút sơ hở. Bảo sao, Diana đã dặn hắn phải cẩn thận hơn...Thật không thể làm ngơ được!
-Vội gì, hai ta có nhiều điều phải tâm sự mà!-Anh nhìn cô cười nham hiểm. Cô nghe thấy câu này liền khựng người, hai mắt hoảng sợ nhìn anh, một lời khó nói.
Anh....Anh đang muốn làm gì vậy?
-Đừng hoảng, Diana!-Ramah ở bên cạnh an ủi cô. Tay nắm lấy tay cô, truyền tới sự ấm áp cùng an lòng. Diana khẽ rung động, ôn nhu nhìn hắn cười một cái, chân thành đáp lại sự ấm áp đó. Tuy nhiên, điều này khiến Izumin cực kỳ không thoải mái, trong lòng nghĩ phải đẩy nhanh kế hoạch.
-Hừ....Thiết nghĩ muốn ký kết thương mại với Radiah nhưng coi bộ hai người không muốn phối hợp-Izumin nhìn hai người, thanh lãnh nói. Ánh mắt thâm trầm, lạnh lẽo như lưỡi dao sắc nhọn ngắm thẳng vào Ramah khiến hắn cảm thấy sống lưng lạnh lẽo một hồi.
Diana nghe xong lời này liền tức giận. Cái gì không phối hợp? Rõ ràng là anh lại bịa chuyện!!
-Giao dịch ta đương nhiên muốn! Đó là ưu tiên hàng đầu của ta! Ngày hôm nay bất đắc dĩ đến để trao đổi với Hoàng tử! Vậy mà Hoàng tử lại đối xử với bọn ta như thế này!-Diana nhìn anh hùng hồn nói, lời nói sắc bén, ngữ điệu lạnh lùng chẳng kém. Dường như thời gian đã mài dũa cho cô một tâm hồn trưởng thành hơn chút, lột bỏ vỏ bọc khi xưa, sợ sệt...
-Bất đắc dĩ?-Izumin thầm nhắc lại lời của cô, âm lượng nhỏ đến nỗi chỉ có anh nghe được.
Diana thấy anh lẩm nhẩm gì đó cũng chẳng để tâm mấy, nói tiếp:
-Sao nào Hoàng tử? Ngài không muốn trao đổi sao?
-Được! Nhưng ta có điều kiện!-Izumin uống trà, cười nói.
-Điều kiện?-Cô nhíu mày nhìn anh, lo lắng dâng lên.
-Đúng...Điều kiện để các ngươi có được bản giao dịch này là Diana phải trở thành thuộc hạ của ta! Nàng ấy sẽ theo ta, phục tùng ta, trung thành ta suốt đời!-Anh vừa uống trà vừa nói, ngữ điệu trầm thấp, nhẹ như không nhưng lời nói ra lại nặng tựa thiết sơn.
Diana nghe lời này, mặt không đổi sắc. Còn Ramah thì giận dữ vô cùng.
Muốn nàng ấy trở thành thuộc hạ? Làm gì có kiểu thuộc hạ nào như thế? Rõ ràng là muốn giam cầm nàng ấy! Đây là một giao dịch nô ɭệ chứ không phải ký kết thương mại nữa rồi! Hắn không đồng ý!! Tuyệt đối không!!
-Ta không đồng ý!-Diana nhìn anh, nghiêm túc nói. Thái độ lạnh lùng, bình tĩnh. Đôi mắt hạnh đẹp sắc xảo, thoáng nét thanh lãnh nhìn người đối diện. Hắn nghe vậy thì vui mừng, lòng ấm áp.
-Không đồng ý?-Anh nhắc lại lời cô, có chút tức giận. Nhưng Diana lại chẳng hề nhận ra.
-Đúng! Ta không đồng ý điều kiện này! Nó vượt quá tầm khả năng của ta!-Cô giữ nguyên thái độ ấy mà nói với anh.
Nếu ký bản giao dịch này với anh, chẳng khác nào cô tự giam cầm mình, tự chia cắt với Ramah. Cô không muốn!
-Vậy sao? Không phải lúc trước ngươi vẫn làm sao? Giờ lại nói không thể?- Anh nhìn cô, giễu cợt mà nói. Tia khinh bỉ lướt qua, vô thức mà nhấp một ngụm trà hạ hỏa trong lòng.
Izumin nhắc lại chuyện này là có ý gì? Muốn phanh phui quá khứ của cô để cho Ramah nghe sao? Biết hắn là ý trung nhân của cô nên muốn cô bẽ mặt sao? Thật bỉ ổi! Izumin, ngươi quả là đồ vô liêm sỉ! Lương tâm ngươi cho chó ăn hả!!
Trong lòng Diana hiện giờ rất tức giận nhưng vì công việc nên cô phải nhẫn nhịn.
-Hoàng tử, ngài không cần nhắc lại chuyện lúc trước! Cái gì đã qua thì để nó qua thôi!-Cô từ tốn mà nói, vẫn bình tĩnh như trước. Ramah nhìn cô, ánh mắt đau lòng. Hắn biết cô có những điều không muốn cho người khác biết. Nếu cô nói ra thì thôi còn nếu không muốn nói ra thì hắn sẽ giúp cô bảo toàn nó.
-Đúng vậy, Hoàng tử! Bọn ta đến đây là để bàn công việc! Không phải nghe người tâm sự!-Ramah nhìn hắn lãnh bạo nói. Izumin liếc qua, bốn mắt giao nhau, một hồi lạnh lẽo.
Đột nhiên, Izumin tiến về phía cô quỳ một chân xuống. Diana không biết anh đang làm gì nhưng cô vẫn giữ thái độ bình tĩnh như trước. Còn Ramah bắt đầu cảm thấy lo lắng, bắt đầu giãy giụa.
-Ngươi muốn làm gì nàng ấy?
-Làm gì hả?-Anh nhìn Ramah, giảo hoạt cười. Tay giơ lên xoay người Diana dựa vào lòng mình, tay kia nâng cằm cô lên.
Ramah hai mắt hừng hực lửa, nghiến răng ken két. Một đợt sóng dữ thổi bùng lên, càn quét mọi lý trí của y. Giờ khắc này, hắn chỉ muốn một đao mà chém phăng đôi tay đã chạm vào Diana.
-Đồ khốn!-Ramah nghiến răng nói, hai mắt giận dữ.
-Ha...Ha...Ngươi làm gì vậy chứ? Ta chỉ muốn đùa chút thôi mà!-Izumin nhìn thái độ của hắn, phá lên cười lớn. Tay vẫn giữ nguyên vị trí cũ.
-Buông ra....-Tuy nhiên hành động này đã đi quá mức chịu đựng của Diana. Cô run lên vì nhẫn nhịn, mặt cúi gằm xuống. Izumin thấy vậy, cảm thấy càng thích thú. Anh ghé xuống tai cô, nói khẽ:
-Nếu như ngươi chấp nhận điều kiện của ta, mọi chuyện sẽ suôn sẻ. Bằng không, chuyện gì xảy ra ngươi cũng tự biết......-Diana hoảng sợ nhìn anh, nước mắt vô thức rơi. Cô cắn môi, bật ra một chữ:
-Được...
-Không!-Ramah lắc đầu liên tục, đau khổ nhìn Diana. Nhưng cô vì tương lai của mọi người, chuyện gì nên làm thì phải làm thôi.
Izumin nghe câu này, nhếch miệng cười. Ngọt ngào sủng nịnh nói với cô:
-Thế mới ngoan chứ, vật nhỏ...-Rồi anh khiêu gợi mà cắn xuống vành tai cô, thỏa mãn liếc Ramah đang chịu đựng, bi thống nhìn, nở một nụ cười lãnh khốc:
-Ngươi thua rồi...
-Ha...Ha....
-Đồ khốn! Buông nàng ấy ra!!-Ramah tức rận rống lên. Gương mặt hắn đỏ bừng vì giận, đau lòng nhìn người con gái hắn yêu thương bị chà đạp. Hắn vùng vẫy muốn thoát ra nhưng xiềng xích quá chắc, không phá được. Còn Diana cô cam chịu ngồi yên để Izumin muốn làm gì thì làm. Bởi vì cô biết anh tàn lãnh đến cỡ nào. Nếu cô không chịu thỏa hiệp, một là cô sẽ bị anh chà đạp trước mặt Ramah, hai là cô sẽ phải chứng kiến cảnh hắn bị tra tấn ngay trước mắt mình....Rất nhiều khả năng tồi tệ sẽ diễn ra, cô không muốn điều đó xảy ra! Vô cùng không muốn!
-Ta sẽ để nàng ký...-Izumin cầm giấy và bút lông đưa cho cô. Diana run run cầm lấy nó, nước mắt nhòe đi cả vạn vật. Cô nhìn hồi lâu rồi cũng đặt bút xuống.
Bánh xe vận mệnh vẫn quay, không gì có thể ngăn cản nổi.
-Diana.....-Ramah thều thào, vô vọng nhìn cô.
-Khoan đã...-Giữa chừng, Diana ngưng bút, nhìn anh nói.
-Ta muốn hai điều kiện nữa.
-Điều kiện? Được! Ta đồng ý!-Izumin nhìn cô ôn nhu đáp. Chỉ cần để cô theo anh thì sao chả được.
-Thứ nhất, ta muốn Radiah phải được bảo vệ và phát triển ổn định!-Izumin nghe, gật đầu.
-Thứ hai, ta muốn Ramah phải đi cùng với ta!-Lời này nói ra, Diana có chút run, sợ anh không đồng ý. Nhưng cô muốn vậy, cô không muốn rời xa hắn. Dẫu sao, cô đã có ý định muốn bắt đầu lại với hắn.
-Tại sao?-Izumin nghe lời này của cô, thực chướng tai, nhướn mày hỏi.
-Ta....Ta và hắn....là...phu thê!-Cô cúi mặt, nói dối. Người càng run hơn, còn hắn thì khẽ giật mình.
Diana quan sát biểu hiện của Izumin, lạnh và lạnh! Hai ánh mắt đó của anh như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Đáng sợ quá! Có phải anh nhận ra rồi không? Cô cúi gằm mặt, người run liên tục, mồ hôi lạnh toát ra, hay tay nhỏ nhắn nắm lại. Thấy Izumin mãi chẳng nói lời nào, cô càng sợ hơn. Rồi đột nhiên, anh nâng cằm cô lên, thanh lãnh hỏi:
-Bao lâu?-Lời nói thốt lên cũng tưởng như sương giá. Diana hơi giật mình sau đó nhanh lấy lại bình tĩnh, nói:
-Ba....Ba tháng...-Ánh mắt né tránh không dám nhìn anh, liếc qua nhìn Ramah.
Izumin nghe vậy, mày nhíu chặt. Rồi đột nhiên buông cằm cô ra, nói:
-Ký đi!
Hả? Vậy là anh ta đồng ý hả?
-Còn không chịu ký?-Anh liếc nhìn cô.
-Hả...À...Được!!-Diana vội vàng cầm bút, nét bút như long bay phụng múa, rất đẹp. Ký xong, cô liền cất đi.
-Thành giao!-Izumin nói rồi đứng dậy, nhanh chóng dời đi. Bộ dáng vội vàng ấy hễ như có chuyện gì quan trọng lắm vậy, cũng giống như đang tức giận. Nhưng Diana không để tâm nhiều, điều cô đang nghĩ bây giờ là cô đã đạt được thỏa thuận rồi. Mấy người kia cũng dời đi, cô vội chạy qua chỗ Ramah, vui mừng nói:
-Ta làm được rồi!
-Ừ! Ta biết nàng sẽ làm được mà, Diana!-Hắn ôm cô, nhẹ nhàng hôn lên vầng tráng xinh đẹp. Vào giây phút Diana nói dối hắn và cô là phu thê, tuy không phải thực nhưng hắn vẫn rất hạnh phúc. Một cỗ cảm xúc không nói thành lời.
-Chuyện này đã xong, chúng ta về chuẩn bị chút! Mọi chuyện ở Radiah đang dang dở, ta nghĩ nên nhanh về xử lý!-Diana nằm trong cái ôm của Ramah, nghĩ ngợi. Hắn thấy cô sốt vó như vậy, không nhịn được mà mắng yêu:
-Còn không để bản thân nghỉ ngơi tốt? Nàng yên tâm! Ta đã dặn dò Renzat rồi, giao cho hắn quản lý một thời gian! Chút nữa ta sẽ viết thư, kêu hắn nói chút tình hình hiện tại đồng thời dặn dò luôn.
-Hảo!-Diana ngoan ngoãn nghe lời. Mọi chuyện còn rất nhiều rất nhiều thứ phải xử lý nhưng thiết nghĩ nên từ từ mà bàn tính. Cô cũng nên để bản thaan nghỉ ngơi chút, dưỡng sức lực để đối đầu con sói đội lốt thỏ kia.
Đường còn dài, bất ngờ đến thình lình. Izumin, ta sẽ không để huynh muốn làm gì thì làm đâu!