Hừm... Au cảm thấy chương này dở quá! Nó cứ khô khan, không hợp logic thế nào ấy nhỉ? Hừm...Hừm... Nhưng cũng tới lúc tiết lộ chút thân phận của Dia rồi...Ủ hơn chục chương chứ chẳng ít! Mà Au để ở cuối này các bạn đọc tiếp mấy chương sau nfhe nó lại hợp lý ấy nhỉ? Au cảm thấy như vậy nó hợp với tình tiết chuyện hơn! Nói chung gay cấn sắp tới rồi! Đại chiến sắp " bùm " a~
Chúc các bạn đọc vui vẻ!!
---------------------------
Chương : Thân phận.
Nắng xuyên qua khung cửa tù, đổ bóng dài trên nền đất ẩm ướt. Thoáng cái đã trưa rồi...
Cơn mộng lúc sáng vùi lấy Diana đến giờ chưa tỉnh. Izumin ôm lấy cô, dịu dàng và lo lắng không thôi.
- Diana...- Anh gọi da diết. Hồi nãy có kiểm sơ qua thân thể cô, không có dấu hiệu tổn thương cũng không trúng độc. Vậy tại sao cô vẫn chưa tỉnh?
Xoa nhẹ gò má cô, Izumin nhìn Diana đầy lo lắng.
Diana...
Anh đặt lên trán cô một nụ hôn thoảng. Sau đó nắm lấy bàn tay cô, chặt chẽ khó rời.
Ngươi tỉnh lại đi...
Mắt anh nhắm nghiền lại, dường như cũng mệt rồi. Cơn đau lại nhói lên dữ dội, cảm giác tê dại tứ thân truyền tới, mày càng nhíu chặt hơn. Thứ chất lỏng tanh tưởi trào lên từ cuống họng, anh khó khăn phun nó ra, bạch y phút chốc nhiễm huyết tuyết diễm lệ, thấm vào y phục nhòe ra như cánh sen bùng nở.
Dường như... Ta sắp chịu không nổi rồi...
Khẽ quệt đi vệt máu trên khóe môi, Izumin mắt vẫn đăm đăm nhìn nữ tử trong lòng.
Gió thoảng hơi thở quen thuộc lại dễ chịu, như ru vào lòng người đến cõi mộng.
Ai?
Là ai vậy?
Đứng giữa làn sương mờ ảo, Diana khẽ gọi. Phía trước cô hiện lên bóng hình của một nữ tử. Dáng hình quen thuộc của nàng làm cô phút chốc nhíu mày.
Là ai?
- Diana...- Người đó gọi tên cô, chất giọng và ngữ điệu quen thuộc. Là người mà cô hay nghe thấy trong mơ. Nhưng mà, người đó rốt cục là ai?
- Diana...
Cô ngẩn ngơ liếc nhìn chung quanh. Không có ai hết!
- Bà là ai?
- Diana... Con gái yêu quý của ta... Diana...
Giọng nói ấy lại vang lên. Diana rất muốn tiến lên để xem rõ mặt nhưng không thể, có lực đạo nào đó kìm chân cô lại khiến cô không thể nhấc nổi một bước. Đầu lại suy nghĩ mông lung, hiếu kì và hối hả nói:
- Bà là ai? Sao lại gọi tôi là con gái?
Cô biết đó không phải mẹ mình. Vậy đó là ai? Sao lại kêu cô là con gái chứ?
- Ta...- Sương mù bắt đầu tản đi, hiện ra chân thiên tuyệt mỹ.
- Là mẹ của con... Nữ thần Artemis...- Giọng nói vọng như chuông ngân. Người nữ tử với vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, giống cô tám chín phần, như hai giọt nước.
Không thể nào!
- Cái gì?- Diana khó tin vào mắt mình. Sững người nhìn nữ tử trước mắt, hai mắt mở lớn. Cô bặm môi, không thốt được lời nào.
- Ta có điều muốn nói với con, Diana...- Nữ tử xinh đẹp ấy bước về chỗ cô. Cô còn chưa kịp thích ứng nổi chuyện vừa rồi. Cô là con gái nữ thần? Đâu phải vậy! Đó không phải sự thật! Chuyện đó đâu thể nào...
Nhìn nữ tử trước mắt, xinh đẹp tuyệt thế đặc biệt là con ngươi màu xanh kia, giống cô nhường nào. Nó lấp lánh lại mê hồn, như sâu thẳm nuốt chửng mọi ánh nhìn. Trên đầu người đội vương miện diễm lệ tôn lên uy nghi vạn người khuất phục, khí chất thiên tiên. Dáng người nóng bỏng e ấp sau y phục phóng khoáng. Tay cầm quyền trượng quyền uy. Quả thật là Nữ thần! Nhưng mà...
Sao cô có thể là con gái bà ấy được... Chuyện này...
- Con gái, ta biết con chưa chấp nhận được chuyện này... Nhưng đó là sự thật! Con là con gái của ta! Là hậu duệ Nữ thần Artemis!
Bà ấy nắm lấy tay cô. Thật dịu dàng, tràn đầy hơi thở ấm áp của một người mẹ...
- Vô lý- Thần, con gái?
- Diana... Ta nghĩ rồi từ từ con sẽ hiểu thôi...- Artemis nhìn cô, ánh mắt đau lòng và xót xa. Đôi tay ấy nắm lấy ray cô càng chặt hơn.
- Bà nói ta là con gái bà... Vậy tại sao ta lại không nhớ gì hết vậy?- Cô hỏi. Nếu thực sự cô là thần, là con gái nữ thần quyền uy cao quý này thì ký ức của cô đâu, chuyện gì đã xảy ra chứ?
- Đó là... Vì con phải đi chịu xong một kiếp nạn... Là con gái của ta, con phải chứng tỏ được bản thân mình mới có thể được các vị thần chấp thuận, mới được phép tồn tại...- Bà ấy nhìn cô, xót đau.
Vậy, đây không khác gì là một cuộc khảo hạch? Còn cô, phải hoàn thành nó? Vì để sinh tồn?
- Vậy, nếu ta không hoàn thành nó được thì sao?- Cô nhìn bà, hỏi nhỏ. Bà ấy cũng nhìn cô, nhìn sâu vào đôi mắt thâm trầm đó.
- Con đang nghĩ gì, Diana? Nếu con không hoàn thành được thì con sẽ không thể trở thành thần...- Artemis nói, nét mặt chuyển sắc, nghiêm trọng dần. Bà ấy nhìn cô mà muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
- Chỉ có vậy?- Cô nhìn sâu vào ánh mắt bà.
- À...Ừ...
Nếu vậy thì...
- Ta không muốn trở thành thần gì hết! Ta là Diana, là Ngô Khả Lam là con gái duy nhất của đời họ Ngô thứ mười. Không phải là con gái của thần!- Cô nói với bà ấy, khẽ buông tay. Cô không muốn thành thần. Thành thần có khác gì tự làm hại mình, vạn kiếp bất phục đâu? Sống một đời trải dài cả vạn năm? Lại còn phải chịu biết bao gánh nặng, bảo vệ, yêu thương? Một kiếp không nếm được vị giác của ái tình. Phải vì kẻ khác mà hy sinh? Xin lỗi, mấy chuyện lớn lao vậy cô không làm nổi! Cô chỉ muốn là chính mình, sống một đời hạnh phúc bên người mình yêu, bảo vệ người mình muốn bảo vệ. Cô không muốn như Carol, trở thành gánh nặng, phải để người khác che chở yêu thương.
Cô...không muốn thành thần! Mà muốn bình bình an an một đời một kiếp yêu người ấy! Cùng nhau hoạn nạn, cùng nhau bảo vệ những gì trân quý nhất. Đó, chính là cuộc sống mà cô mong ước! Dù nó đã thay đổi một chút từ giây phút cô nhận ra tình cảm đó. Nhưng chung quy cô vẫn muốn cùng anh, sống như vậy!
- Diana... Con gái ta, con không thể nói thế được!- Artermis nét mặt khổ sở nói. Cô khó hiểu nhìn bà, hỏi:
- Tại sao chứ? Chính người đã nói vậy mà! Không hoàn thành được khảo hạch thì không thể thành thần! Ta không muốn thành thần!
- Nếu... Nếu con làm vậy... Ta... Ta sẽ phải...- Artemis ôm lấy cô, khóc lóc nói. Nhưng lời nói ra đến miệng lại bị ép buộc nuốt trở lại. Bà khó xử, muốn nói ra mà không thể. Như đang bị ép buộc!
Điều này càng khiến cô cảm thấy lạ hơn, có chút khó hiểu.
Chẳng lẽ, còn có gì uẩn khúc?
- Con gái ta... Trong chuyện này dù con không muốn cũng phải làm!- Bà ôm lấy cô, nghẹn ngào khóc. Nước mắt tràn khóe mi, tuôn ra bi thương và thống khổ. Nỗi khổ trong lòng, bà biết nhưng lại không thể nói ra. Vì nếu nói ra, kết cục sẽ chỉ có chữ " chết ". Đó là thiên ý không thể trái được. Nếu nói ra người chịu nguy hiểm không chỉ có nàng mà còn có cô con gái yêu quý này! Mà nàng, không muốn điều đó xảy ra!
Không hiểu sao, chính cô cũng cảm thấy xót lòng trước tình cảm mà bà ấy dành cho cô. Có gì đó bất lực, đau thống trong bến cảm xúc yêu thương vô tận ấy.
- Con gái ta... Ta muốn nói với con rằng... Con không thể yêu Izumin...- Artemis nhìn cô, vuốt vuốt mái tóc dài.
- Tại sao chứ?- Cô khó hiểu nhìn bà ấy. Thật nực cười! Tại sao cô không thể yêu anh chứ? Họ không có quyền cấm cô!
- Con đã có hôn ước rồi... Không thể làm trái... Nếu không... Ta không thể bảo vệ được...Tính mạng của hắn đâu...- Artemis nói tới đây, hai mắt thẫn thờ bất lực. Đường cùng...Chính là không thể làm gì được nữa...
- Không...- Cô lắc đầu. Nghe tới hai chữ " tính mạng " ấy, tim cô như bị bóp nghẹn. Tại sao? Ông trời cứ thích trêu đùa cô?
- Ta đi đây, Diana... Hôm nay ta tới là để nói với có điều đó... Con phải biết rằng bản thân là con gái ta, là hậu duệ Artemis, là người đã có hẹn ước. Con tuyệt đối, không được yêu hắn!
Sương mù lại đến, dày đặc bủa vây lẫn thể xác và tâm trí cô. Bóng dáng bà nhanh chóng biến mất sau làn sương trắng. Còn cô, cũng nhanh chóng tỉnh lại.