Hi hi mấy độc giả đáng yêu, Au đúng hẹn í không, sớm hơn dự tính đăng chương cho mí bạn nè!!
Chương này nhẹ nhàng chút bù cho chương sau hơi ngược...
E hèm, không phải chuyện tình nhẹ nhàng của DiaxIzu đâu nha.
--------------
Chương : Ải mỹ nhân nối ải giang sơn.
Bầu trời phủ dày một màu xám tro, khởi phong bạo vũ quần quật, sinh linh muôn nơi tháo nhau chạy, tìm chỗ trú.
Từ nền trời u ám rơi xuống vài giọt mưa, bướng bỉnh trơn trượt trên cành cỏ cong cong rồi rũ mình thấm sâu vào đất. Dần dần, trên trời mưa rơi càng nhiều, tạo thành một trận xối xả, cái khí lạnh len lỏi vào da phát run.
Mưa.
Cơn mưa đầu mùa xối xả xuống trần thế đẫm máu. Hạt mưa lách tách rơi xuống cỏ cây, cuốn đi máu tươi, lấn át tiếng ai oán đầy trời, đem tất cả giấu sâu vào trong lòng đất đen tối.
Thung lũng cũng nhờ cơn mưa này mà lấy lại phần nào vẻ đẹp hoang dã và thanh bình, ít ai mà biết được chỉ mấy giây trước nơi này với địa ngục chẳng khác gì nhau.
Sông máu cuồn cuộn dâng thành lũ ùa về hạ nguồn, chảy càng ngày càng nhanh, càng ngày càng xiết, vô tình năm lần bảy lượt muốn nhấn chìm thân ảnh yếu đuối kia.
Menfuisu thân tàn ma dại bị buộc lên gồng nước, nước lũ dâng tới eo hắn, sông xô nước đẩy nhấn chìm lấy hắn, một chút thương tình cũng chẳng có, như kẻ xa người lạ mà bức áp hắn. Bên cạnh là hai tên lính canh, như dòng nước lũ quay lưng với hắn.
Cả người Menfuisu ướt đẫm, y phục lại rách nhìn chẳng ra, lộ rõ máu thịt nhầy nhụa và gớm ghiếc.
- Tại sao... Tại sao... Rốt cục là tại sao? - Hắn lẩm bẩm, thần thức nửa tỉnh nửa mê, mơ hồ có, tỉnh táo có. Hai mắt thẫn thờ nổi bật trên nước da tái nhợt vô lực. Cúi đầu tránh đi cơn mưa xối vào mắt nhưng không tránh được cơn đau sâu tận tâm can, bị từng lời lẽ cay độc, tàn nhẫn như trận mưa này gây nên.
Bên tai lùng bùng cứ vọng lại lời nói khi nãy của Izumin. Từng câu chữ như kim châm, điểm huyệt vết thương lòng của hắn.
"Carol đã phản bội ngươi rồi! Nàng đã bỏ kẻ bất tài như ngươi!".
"Nàng ta đã hợp tác với Nubia để cùng nhau xâu xé Ai Cập. Ngươi đến giờ cũng không biết! Ngu ngốc!".
"Ta tự hỏi tại sao Carol lúc trước yêu ngươi như vậy... Bây giờ lại phản bội ngươi, đem tình nghĩa khi xưa vứt hết. Ta nghĩ nàng ta chỉ là đang lợi dụng ngươi thôi! Mục đích thực ra là vương quyền của ngươi. Bấy lâu nay tình cảm mặn nồng, chỉ là giả dối. Vậy mà ngươi còn ngây thơ tin tưởng, trao cả giang sơn cho nàng. Ngươi đúng là hết thuốc chữa!"
Carol bỏ hắn... Nàng bỏ hắn rồi... Tại sao?
Hắn đã làm gì sai? Hắn đánh nàng sao? Không, hắn không làm thế.
Hắn bỏ nàng cô đơn ư? Không, hắn yêu nàng không hết sao lại bỏ nàng...
Không hết yêu nàng, mãi mãi là yêu, đối nàng là chân ái mặn nồng. Vậy thì tại sao? Hắn không ghét bỏ nàng, không hết yêu nàng sao nàng lại bỏ hắn?
Một đế vương kiêu ngạo như hắn trước giờ chưa từng rung động với ai, ngoại trừ người con gái thánh khiết kia. Hắn yêu nàng, ngay từ lúc định mệnh se duyên, là thật lòng đối đãi, là chân ái cả đời.
Nàng là ánh sáng của hắn, là ánh trăng ôn hòa ấm áp trong trời đêm u ám, là tinh tú.
Nguyện dùng cả giang sơn, vải vóc, châu báu, những thứ quý nhất trên đời này đổi lấy tình yêu của nàng, nụ cười xinh đẹp của mỹ nhân. Tiền bạc hắn không tiếc.
Thậm chí là cái mạng này, hắn cũng hiến dâng cho nàng.
Hắn quý trọng như vậy, mặn nồng, say đắm, đối nàng từ đầu đến cuối tương kính như tân. Ôn nhu từng chút một...
- Carol... Ta đã làm gì sai? Ta đã làm gì sai chứ? Carol... Carol... - Thâm tâm đau đớn rồi giận giữ. Nét mặt Menfuisu vặn vẹo khó coi, tựa như thống khổ lại tựa như phẫn hận.
- Carol... Nàng trả lời đi... Nói ta biết đi. Là vì sao nàng làm thế?
Menfuisu nhỏ giọng nỉ non, âm thanh yếu ớt bị tiếng mưa lấn át, nhanh chóng tiêu biến trong trận mưa xối xả. Hai mày kiếm cau chặt, mi tâm phảng phất sự bi thống.
Ánh mắt hắn nhòe mờ lại đau rát, cố gắng mở mắt ra muốn tìm kiếm bóng hình quen thuộc, hỏi người ấy, là gạt thôi đúng không?
- Nàng không cố ý lừa ta, đúng không? Nàng là bị ép, là do họ lừa nàng. Phải không?
- Làm ơn, hãy nói đó là sai rồi đi, chỉ là lừa ta thôi...
Trong cơn mưa, Menfuisu loáng thoáng thấy bóng dáng quen thuộc của ai kia. Hắn muốn vươn tay nắm lấy nhưng chạm đến chỉ là hư ảnh, phút chốc liền tan biến, để lại cõi lòng rối rắm như tơ vò
- Rốt cục là vì sao? Vì sao? Vì sao? Vì sao?? - Menfuisu thống khổ hét đến lạc cả giọng, ngửa mặt lên trời bi oán than trách:
- Trời ơi, sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? Ta đã làm gì sai? Đã làm gì sai chứ?!
- Tại sao?
Hắn không hiểu, hắn đã đắc tội gì để mắc phải oan nghiệt thế này?
Mối lương duyên hắn kính trọng trở thành nghiệt duyên mà hắn ghét nhất, không thể hận cũng chẳng thể yêu nữa.
Giamg sơn của hắn, Ai Cập của hắn, con dân của hắn, bao năm gầy dựng nay vì một nữ tử mà sa sút, cơ nghiệp bao năm đổ sông đổ biển.
Có đáng không?
Không... Vì một nữ tử mà như thế thật không đáng!
Nhưng hắn yêu nàng, muốn có được nàng cũng không thể bỏ bê quốc sự.
Hắn rốt cục nên làm sao mới tốt đây?
Giamg sơn và ái nhân.
Hắn yêu nàng, binh sĩ, con dân Ai Cập yêu nàng. Cả đất nước Ai Cập này cũng yêu nàng.
Chân thành, mặn nồng như thế sao nàng nhẫn tâm phủi sạch, quay lưng với họ?
Hắn có làm sai điều gì thì nàng cũng nên nói cho hắn biết, để hắn sửa sai. Điều này khó lắm sao? Hay nàng không còn yêu hắn nữa?
- Carol, nàng hết yêu ta ư? Nếu không, sao nàng tuyệt tình đến vậy? Dồn ép ta, Ai Cập của ta vào con đường này...
Tiếng Menfuisu ai oán vang lên, hốc mắt hắn đỏ bừng, không rõ vì mưa mà đỏ hay vì điều gì khác.
Bên tai hắn cứ vọng lại lời lẽ cay nghiệt kia.
"Cái nàng cần chính là vương quyền của ngươi!".
Lời nói đó như oan hồn đeo bám hắn, lặp đi lặp lại thanh âm giễu cợt và khinh thường, từng lần như sóng vỗ đánh vào vết thương lòng của hắn, không chút thương tình.
- Đừng...! Đừng nói nữa! Đủ rồi! Đủ rồi! - Menfuisu hét lên, không rõ là tuyệt vọng hay ghét bỏ. Hắn không muốn nghe nữa, những lời lẽ xấu xa ấy, câu từ liên quan tới người con gái ấy, không muốn nghe...
Từ khóe mắt trào ra chất lỏng trong suốt, hòa vào cơn mưa xối xả. Menfuisu khóc.
- Carol... Sao nàng lại làm thế? Vì sao?... - Thanh âm yếu ớt gãy vụn, cả người hắn run rẩy, như chim nhỏ gãy cánh, không thể giang ra đôi cánh kiêu ngạo bay bay trên trời xanh nữa. Hắn lúc này, mất đi sự kiêu hùng của bậc đế vương, mất đi tự tôn, đến ái nhân cũng đi rồi, chỉ còn lại đớn đau và tuyệt vọng.
Chẳng lẽ, hắn trao đi sự mặn nồng, chân thành và say đắm đổi lại là hai chữ "phản bội" hay sao?
Nếu không phải vậy, thì tại sao? Sao người con gái ấy làm vậy với hắn, khiến hắn đau thế này...
Vết thương sâu như vậy, thuốc nào chữa nổi đây?
Hay đến thuốc cũng không chữa được?
Là hắn yêu nàng mù quáng...
Ngây thơ tin tưởng, ngu ngốc nghĩ nàng cũng yêu hắn ư?
"Nàng ta chỉ muốn lợi dụng ngươi thôi!".
- Không... Không phải... Carol, không phải đúng không? Nàng là bị ép làm vậy, là bị người ta ép... Nàng không muốn lừa ta nhưng bị người ép làm. Ta hiểu, ta hiểu.
Menfuisu lẩm bẩm, hai mắt thẫn thờ, làn da trắng bệch. Mưa vẫn như trút nước xối xuống, không chút thương tình.
Hắn giữ lại tia hy vọng cuối cùng, trong đêm nương theo tia sáng lay lắt kia mà cầu mong.
Hắn lần nữa tin tưởng rằng Carol làm vậy là bị ép buộc, là có kẻ hãm hại. Nhưng giang sơn của hắn, nên nói sao đây?
Carol tạo phản cùng Nubia, hãm hại Ai Cập hắn, lừa hắn một vố đau như vậy.
- Nàng tuyệt tình quá...Nếu ta có lỗi với nàng, chỉ cần nàng đánh ta là đủ. Con dân Ai Cập vô tội, sao nàng lại hại họ chứ?
Hắn không hiểu, hắn muốn nghe nàng trả lời, nghe nàng giải thích, nói với hắn đầu đuôi mọi chuyện.
- Nàng ghét ta, hận ta tới mức nào? Ta yêu nàng chân thành như thế, không đủ bù đắp lại sao? Nàng hại ta hại Ai Cập là vì điều gì? Do ghét bỏ sao?
Hai mắt thẫn thơ nhìn màn mưa vẫn vô tình trút xuống xối xả. Đôi mắt mất đi tiêu cự như lý trí mất đi phương hướng.
- Ta nên làm sao đây?
Thật sự, Carol trong chuyện này có chút đáng thương. Nàng thành nông nỗi như thế này cũng có một phần vì Menfuisu mà ra.
Nhưng hắn không biết, nói đúng hơn là hắn không để ý rằng mình đang làm sai.
Từ một năm trước, những hành động không nên làm, không phải bốn thì là ba.
Hắn chung quy không biết được, nên mãi thắc mắc vì sao đắc tội nàng ấy.
Là hắn sai, nàng cũng sai.
- Izumin! Izumin! Tên khốn nhà ngươi! Mau ra đây, ta muốn hỏi ngươi! Muốn hỏi ngươi tại sao nàng ấy làm vậy? Tại sao hả? - Menfuisu rống lên, sức cùng lực kiệt, nói được mấy câu liền thở không ra.
Đáp lại hắn là âm thanh lạnh lùng của binh lính:
- Chỉ là một tù nhân, ngươi có tư cách gì gọi Hoàng tử, hỏi chuyện? Còn dám gọi thẳng húy danh của ngài! Vô phép!!
Binh sĩ lại gần chỗ hắn, hạ xuống một đường roi đỏ vằn.
- Hừ... - Hắn rên khẽ. Trước sự sỉ nhục, khinh thường chỉ biết câm lặng. Hắn không còn sức nữa, hắn mệt, mệt lắm rồi.
Mọi chuyện, tất cả đều quá mệt mỏi rồi...
-----
Chương này hơi ngắn nhưng chương sau bù lại khá dài, mấy bạn reader đáng yêu đừng ném đá Au nha~~
(Nói thật là vì lười thôi, Au dạo này hơi bận, mấy bài kt dồn dập suốt, hết hẹn lại dời, thành ra bây giờ còn chưa kiểm tra hết. Muốn viết một chương dài cũng hơi khó)
Nói sao thì nói, tối nay ta cùng tụ tề, sẽ đăng chương mới nha!!