Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Trương Phượng Tiên nghe xong những lời đó của anh thì mỉm cười và lắc đầu, trong mắt cô ta, Lục Tam Phong là một người đàn ông lỗ mãng, không có đầu óc, nhờ vào may mắn mới có được ngày hôm nay, khắp người anh ngoài tự tin ra thì cũng chỉ có tự tin mà thôi, hoặc cũng có thể nói là vì không hiểu biết nên mới không biết sợ là gì.
Bên trên tài liệu viết ở địa phương này cũng có một nhà máy sản xuất đồ nội thất, hơn nữa còn là một nhà máy sản xuất lớn. Nghĩ cũng biết việc xí nghiệp Thiên Thông xây dựng nhà máy sản xuất ở đây sẽ gây ảnh hưởng như thế nào đến doanh nghiệp đó.
Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, Lục Tam Phong là người vùng ngoài đến, quan hệ ở địa phương không đủ mạnh, nhưng doanh nghiệp này không nhỏ, chắc sẽ có chút quan hệ. Lục Tam Phong lật xem địa chỉ rồi vứt tài liệu vào trong tủ đầu giường, đứng dậy và nói: “Đi thôi, ra ngoài một chuyến “Đến phòng xúc tiến đầu tư nữa sao? Tôi không thuyết phục nỗi vị chủ nhiệm đó đâu, người ta không có quen biết với ông nội tôi!” Trương Phượng Tiên lẩm bẩm nói: “Đến đó lại bị đuổi ra ngoài nữa, tôi không chịu nỗi sự mất mặt đó đâu.”
“Không đến đó, lần này đến nhà máy sản xuất đồ nội thất Thành Công Nhà máy sản xuất đồ nội thất Thành Công cũng được xem là một doanh nghiệp đồ nội thất có tiếng ở địa phương, tổng cộng có sáu khu sản xuất, chủ yếu sản xuất các loại như nội thất văn phòng, tủ đa năng. Cùng với việc yêu cầu khi kết hôn càng lúc càng nhiều, đồ nội thất cũng trở thành điều kiện không thể thiếu, đặc biệt là tủ đa năng.
Năm nay công ty nội thất Thành Công đã chuyển từ chế độ quản lý công ty sang tập đoàn, mong muốn bước ra ngoài địa phương, mở rộng ra toàn quốc. Bây giờ vẫn chưa ra khỏi địa phương thì đã bị xí nghiệp Thiên Thông đến chặn đường, điều này khiến tổng giám đốc Hác Triều Nhân đến bây giờ vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Trước cổng tập đoàn nội thất Thành Công, bảo vệ giữ cổng quan sát Lục Tam Phong một lúc lâu rồi nói: “Tôi thật sự không biết tổng giám đốc có ở văn phòng hay không, hai người không có số điện thoại của anh ấy, tôi thật sự không dám để hai người vào trong.”
“Gần đây anh ấy có đến không? Hay là tìm giám đốc của các chú cũng được.” Lục Tam Phong hết cách đành nói: “Cho số điện thoại cũng được!” Nguồn truyen.one nhé các bạn!”
“Tôi chỉ là một bảo vệ, thật sự không biết nhiều như thế.”
Lục Tam Phong gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu, anh đang định quay về thì có một chiếc xe Mercedes Benz đời thứ bảy lái ngang qua, cửa sổ xe hạ xuống, một người đàn ông mặc vest đưa mắt nhìn Lục Tam Phong rồi hỏi: “Các người làm k gì đó?”
“Chúng tôi đến tìm người !” Lục Tam Phong thấy anh ta không giống người bình thường nên lên tiếng: “Chúng tôi muốn tìm ông chủ ở đây, có một vụ làm ăn trên ba trăm tỷ muốn bàn, tiếc là không có ai dẫn đường, tôi chỉ có thể tự mình đến hỏi thăm thôi.”
Đối phương quan sát hai người Lục Tam Phong và Trương Phượng Tiên, chỉ với hai người này mà bàn chuyện làm ăn trên ba trăm tỷ sao?
“Làm ăn gì mà có thể lên đến trên ba trăm tỷ?” Đối phương nhìn Lục Tam Phong chằm chằm như thể đang nhìn một tên lừa đảo.
“Nói thế này đi, nhà máy này sắp không xong rồi, nếu như không có tiền thì nhiều nhất một năm cũng phải phá sản” Lục Tam Phong nói với vẻ đầy thần bí.
“Nói nhảm gì thế? Ra ngoài!”
Người này chưa nôn nóng thì ông chú bảo vệ đã gấp gáp trước rồi, ông ta hét lớn với Lục Tam Phong.
“Đứng qua bên kia đi, đến nói chuyện cũng không biết nói.”
“Tôi biết, nhưng anh có từng nghĩ qua chưa? Một khi đối phương làm lớn thì phải chăng lời nói đã trở nên có trọng lượng? Sau đó thì sao?” Lục Tam Phong mỉm cười và nói: “Nếu là tôi, tôi sẽ gửi một bản báo cáo cho cục quản lý thị trường, xác định tiêu chuẩn ngành nghề, bất luận là đồ gỗ, nhựa tổng hợp hay là đồ phun sơn!”
Sắc mặt tổng giám đốc Hác bắt đầu trắng nhợt, công ty sản xuất đồ gia dụng không quan trọng việc cạnh tranh thị trường gì đó, những thứ này thuộc loại sản phẩm bán sỉ, không phải thức ăn vặt, thông thường mà nói luôn có rất nhiều khách hàng, hơn nữa một khi thương hiệu đã có tiếng ở địa phương thì rất khó sụp đổ.
Nhưng anh ta sợ quản lý ngành nghề, mặc dù bây giờ không điều tra về ảnh hưởng môi trường nhưng cứ vài năm thì lại tiến hành kiểm tra việc chấp hành tiêu chuẩn, một khi bắt đầu kiểm tra thì có thể siết chết bạn.
“Anh là ai? Sao lại hiểu vật liệu đến thế?”
“Tôi không hiểu vật liệu nhưng tôi biết cách làm ăn, tôi tên Lục Tam Phong, là ông chủ một doanh nghiệp thực phẩm. Tôi đến đây nói những điều này với anh là vì xí nghiệp Thiên Thông.”
Lục Tam Phong rất thẳn thắn nói ra hết tất cả vì anh biết nếu như nếu anh giấu giếm điều gì đó thì chỉ khiến cho anh ta suy nghĩ lung tung, ai cũng không phải là đồ ngốc, cứ nói thẳng ra lợi ích của mình, ngược lại càng có thể hợp tác thuận lợi hơn.
Đối phương liền xuống xe, tỏ vẻ khá trịnh trọng, anh ta đưa tay ra bắt tay Lục Tam Phong rồi nói: “Thật ngại quá, tôi là ông chủ của tập đoàn nội thất Thành Công, tôi tên Hác Triều Nhân, mấy ngày nay tôi cũng đang suy ngẫm về chuyện này đây, mấy lời của tổng giám đốc Lục thật sự khiến tôi như được khai thông.”
“Tôi chỉ là nhìn từ một góc độ khác để góp ý với tổng giám đốc Hác mà thôi, không dám nhận, chúng ta có cùng mục tiêu và lợi ích.” Lục Tam Phong bắt tay anh ta và nói: “Bên xúc tiến đầu tư thu hút xí nghiệp Thiên Thông vào đây, chuyện này đối với anh mà nói chính là dẫn sói vào nhà. Nhưng nếu như tôi đến thì chỉ là thêm một người bạn, thêm một con đường thôi.”
“Tổng giám đốc Lục, chúng ta vào văn phòng trao đổi!” Hác Triều Nhân khách sáo đích thân mở cửa xe và nói: “Mời lên xel”
Trương Phượng Tiên ngồi ở ghế sau, trợn tròn mắt nhìn Lục Tam Phong, cô ta không hiểu tại sao lại đột nhiên được long trọng mời lên xe, cô ta cảm giác vị tổng giám đốc đang ngồi lái xe ở phía trước hình như đầu óc có vấn đề.
Hai người họ không có bằng chứng gì hết, chỉ dựa vào việc Lục Tam Phong nói mình là ông chủ của doanh nghiệp thực phẩm thì đã tin rồi sao?
Còn về những chuyện mà Lục Tam Phong nói, ngược lại Trương Phượng Tiên cảm thấy có rất ít khả năng xảy ra, tiêu chuẩn ngành nghề là thứ không phải ai muốn lập cũng có thể lập được, hơn nữa bây giờ khắp nơi đều là hộ sản xuất nhỏ, hàng sản xuất kém chất lượng có hàng tá.
Xe được dừng phía dưới một tòa nhà văn phòng, Hác Triều Nhân dẫn Lục Tam Phong đến phòng khách, dặn dò nhân viên lễ tân rót trà, một lát nữa anh †a sẽ quay lại.
Trương Phượng Tiên ngồi bắt chéo đôi chân dài trên ghế sô pha, đưa mắt nhìn Lục Tam Phong.
“Có gì muốn hỏi thì mau hỏi đi, đừng để lát nữa lại làm hỏng việc của tôi.” Lục Tam Phong cầm ly trà lên uống một ngụm rồi nói.
“Hai người quen biết sao?”
“Không quen biết!”
“Dù sao thì anh ta cũng là một ông chủ lớn, sao lại dễ dàng tin tưởng anh như thế? Nói thật lòng, nếu như tôi mở công ty, anh lãng vãng trước công ty của tôi thì tôi nhất định sẽ đuổi anh ra ngoài.”
“Lúc mới đầu chẳng phải anh ta cũng không nói mình là ông chủ sao?
Cô không phát hiện ra anh ta luôn chuẩn bị sẵn sàng gọi bảo vệ đuổi tôi đi bất cứ lúc nào à?” Lục Tam Phong đặt ly trà xuống rồi nói: “Vì sao lại không đuổi tôi đi? Vì tôi nói có lý, nói đúng vào chỗ vướng mắt trong lòng anh ta.”
“Lập tiêu chuẩn ngành nghề, lấy tiêu chuẩn ngành nghề để ra tay, chuyện này…”
“Lợi ích của mình sao có thể để người khác chiếm mất? Tôi có thể chắc chắn, cái anh tổng giám đốc Hác này đã mất ngủ một thời gian dài rồi, dù cho không có chuyện tiêu chuẩn ngành nghề thì vẫn còn chuyện phải nhìn sắc mặt của người khác. Trước đây công ty của anh ta là công ty nội thất số một của tỉnh nhưng sau khi xí nghiệp Thiên Thông đến thì công ty của anh ta đã rớt xuống thứ hai, chuyện này không chỉ là chuyện suy giảm doanh thu không thôi đâu.
“Sắc mặt gì?”
Lục Tam Phong nhìn sang cô ta rồi thở dài, may mà cô ta có một ông nội tốt, nếu không thì với EQ này của cô ta mà đi làm ăn thì chỉ sợ đến lúc chết cũng không biết vì sao mình chết.
“Giống như sắc mặt của vị chủ nhiệm đó khi chúng ta đến văn phòng thu hút đầu tư lần đầu tiên.” Lục Tam Phong nhìn cô ta và nói: “Cô có thể nhịn không?”
Lần đầu tiên Trương Phượng Tiên cảm thấy Lục Tam Phong luôn suy nghĩ rất thấu đáo rất nhiều vấn đề, chuyện đối nhân xử thế luôn không phải là một vấn đề đơn giản, một ánh mắt, một hành động, thậm chí giọng nói dịu dàng, khiêm tốn hay cứng rắn cũng đều thể hiện thái độ của người đó.
Cô ta cẩn thận suy ngẫm về dáng vẻ Lục Tam Phong nói chuyện với Hác Triều Nhân lúc ở ngoài cổng, mỗi một câu nói đều đang ám chỉ chúng ta là người cùng thuyền, nếu như không đứng cùng phía với tôi thì anh sẽ chết chắc, chúng ta buộc phải đuổi xí nghiệp Thiên Thông đi!
Mấy phút sau, Hác Triều Nhân bước vào, đi theo sau anh ta là một người đàn ông ba mươi mấy tuổi, đeo kính gọng vàng, trông có vẻ rất học thức.
“Tôi giới thiệu một chút, vị này là giám đốc truyền thông của công ty chúng tôi, giám đốc Vương!”
“Chào anh, tôi là ông chủ của công ty thực phẩm Phong Giai, tôi tên Lục Tam Phong!” Lục Tam Phong đưa tay ra bắt tay.
Mấy người họ chào hỏi vài câu rồi ngồi xuống, Hác Triều Nhân nhìn Lục Tam Phong rồi nói thẳng: “Không biết tổng giám đốc Lục hiểu được bao nhiêu về xí nghiệp Thiên Thông?”
“Thật sự tôi cũng không hiểu lắm, nói thật lòng là tôi chỉ vừa mới đến vào hôm qua, vốn dĩ năm nay tôi có kế hoạch xây một xưởng sản xuất lớn ở đây, chẳng phải chỗ này đang thúc đẩy thu hút đầu tư sao? Tôi muốn nắm chính sách ưu đãi này nhưng không ngờ lại bị xí nghiệp Thiên Thông chiếm mất” Lục Tam Phong cười đau khổ rồi nói: “Vì vậy hôm nay tôi mới đến tìm các anh.”
Giám đốc Vương nhích mày nói: “Tổng giám đốc Lục cũng là nhân vật bản lĩnh đấy, chỉ trong hai ngày mà đã biết được nhiều như thế, đối với người vùng ngoài đến thì đây không phải là chuyện đơn giản.”
“Tìm người, nhờ quan hệ thôi.” Lục Tam Phong cầm tách trà lên uống một ngụm rồi hạ giọng hỏi: “Các anh cảm thấy doanh nghiệp này có thể phát triển ở đây không?”
“Không biết, nhưng tôi có một chuyện muốn chia sẻ với anh, doanh nghiệp này sản xuất hàng nội thất trung và cao cấp, hơn nữa còn có rất nhiều mối làm ăn vật liệu xây dựng với nước ngoài, quy mô rất lớn. Ông chủ của bọn họ đã đến đây rồi, chắc sắp tới sẽ tiến hành thảo luận và thành lập văn phòng làm việc. Còn về phần người lãnh đạo của dự án này thì người đó tên là Lưu Đông Ba, nghe nói ông ta đã lấy được một trăm sáu mươi vạn từ dự án này.”
Trương Phượng Tiên nghe thấy con số đó thì hai mắt sáng rỡ lên, thúc nhẹ tay vào Lục Tam Phong và nhỏ tiếng nói: “Anh xem người ta đi, hào phóng biết bao nhiêu!”
“Tôi chỉ muốn biết công ty đó chiếm diện tích đất lớn như vậy thì được miễn thuế trong thời gian bao lâu? Đầu tư trong tương lai, công ăn việc làm được tạo ra, ô nhiễm môi trường, mấy năm tới đầu tư thêm bao nhiêu?”
Bây giờ Lục Tam Phong chỉ có thể hi vọng dự án này cũng là chiêu trò lừa đảo. Một công ty đồ nội thất lớn như thế thì đây cũng phải là một dự án nổi bật của nó, không thể nào không có một thông tin gì được ghi lại và anh cũng chưa từng nghe qua được.
“Những chuyện này thì chúng tôi vẫn chưa rõ lắm.” Giám đốc Vương do dự nói.
Dường như Lục Tam Phong cảm giác được đối phương không tin tưởng mình cho lắm nên anh lấy giọng và nói: “Nếu như số liệu ở những mặt này của đối phương có vấn đề thì tôi có thể thử tạo ra một tin tức lớn!”