Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

chương 113

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Lục Tam Phong chần chừ nhìn điện thoại một lát, cuối cũng vẫn bắt máy.

“Alo, xin hỏi là ai?”

“Cậu có phải là ông chủ Lục của thực phẩm Phong Giai hay không?” Một giọng đàn ông hùng hậu vang lên ở đầu bên kia điện thoại.

“Là tôi đây, tổng giám đốc Tôn của Wahaha, tôi nghe danh ông chủ Lục đã lâu, cũng ngưỡng mộ đã lâu, nhất là chuyện Cao Chí Dũng bỏ đi khiến tôi rất kinh ngạc!”

“Ngưỡng mộ thì tôi không dám nhận, giám đốc Cao tự có suy nghĩ của anh ta, ra ngoài làm công ấy mà chắc chắn là ai cho nhiều tiền thì làm việc với người đó, còn đào tạo công ty cái gì, hay là ràng buộc lòng trung thành của người ta thì hơi miễn cưỡng, anh thấy đúng không nào? Tôi cũng ngưỡng mộ anh lâu rồi, nghe vài chuyện cũ của anh, coi như anh là nhân tài kiệt xuất bên mảng kinh doanh thực phẩm nhi đồng” Lục Tam Phong khách sáo nói.

“Cũng không hẳn, bây giờ doanh nghiệp quốc gia chủ trì, tôi cũng chỉ có danh tiếng nhỏ ở địa phương thôi, cũng không phải tôi tức giận vì chuyện của Cao Chí Dũng, lòng dạ tôi không nhỏ mộn đến thế, chỉ cảm thấy anh ta là người tài không được trọng dụng, nghe nói năm nay tổng giám đốc Lục có việc to cần làm?”

“Ha ha ha, tôi không dám nói là việc to cần làm gì, so với chuyện mua nhà máy bằng ba trăm tỷ của anh, việc của tôi chỉ là chút lông gà vỏ tỏi. Tôi cũng nghe nói năm nay anh định quảng cáo trên đài truyền hình, còn nghe nói rất nhiều sản phẩm của anh đang từ từ dỡ xuống?”

“Sản phẩm thôi mà, anh cũng có còn gì, trong lòng mọi người hiểu rõ là được, chẳng qua rủi ro của anh lớn hơn tôi một chút, tôi hiểu biết được một tí về công nghiệp Thiên Thông kia, đó là cục xương cứng, cho dù tổng giám đốc Lục lấy được, nhưng đòn bẩy của anh cao như vậy, khả năng chống lại rủi ro quá kém, mỏng manh như tờ giấy ấy.”

“Đòn bẩy cao mới có hiệu quả cao, nếu anh hiểu biết một tí về tôi thì phải biết tôi lập nghiệp như thế nào.”

“Dĩ nhiên tôi biết, anh là một tên bịp bợm!”

“Không thể nói thế được, tôi xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chờ đến lúc tôi thành đạt rồi, tôi sẽ viết những cực khổ lúc đang xây dựng sự nghiệp thành một quyển sách, để cổ vũ người đi saul”

“Chàng trai trẻ, đừng nghĩ nhiều như vậy trước, anh phải xây dựng một tá nhà máy rồi xoay chuyển xong mới có cơ hội khiêu chiến với tôi. Dĩ nhiên nếu anh bằng lòng bán đi, tôi sẽ mua lại mười mấy nhà máy này, ngay cả thị trường, sản phẩm, độc quyền, thậm chí là nhân viên của anh, nhưng tôi không cần anh; anh quá cấp tiến.”

Lục Tam Phong nghe anh ta đánh giá xong, lên tiếng đáp: “Tôi cũng cảm thấy thứ với ba chữ Wahaha, nếu tổng giám đốc Tôn có rảnh thì có thể đến thực phẩm Phong Giai chơi, lúc nào tôi cũng hoan nghênh anh.”

“Tôi chờ anh”

Cúp máy xong, vẻ mặt Lục Tam Phong khá xấu xì, bây giờ xem ra anh đã có cảm giác mưa gió đầy lầu, đối phương nói rất đúng, nếu anh suy sụp, Wahaha có thể mua công ty thẳng thừng, không khác gì may đồ cưới cho người ta.

Lục Tam Phong cân nhắc một lát, đứng lên đi tắm.

Đêm đã khuya, trời đông giá rét đang từ từ rút đi, ở một nơi trong biệt thự có sáu, bảy người đang ngồi, người ngồi giữa là một tên mập, mặc đường trang, cầm một chuỗi hạt châu. Một người đàn ông gầy yếu ngồi cạnh anh ta, mắt lóe ánh sáng, quản lý của phòng làm việc kia đang đứng run lẩy bẩy ở bên cạnh, không khí trong phòng cực kỳ áp lực.

“Thực phẩm Phong Giai ở đâu ra thế? Có chút chuyện này mà cũng không làm được à?”

“Tổng giám đốc Thôi đừng gấp, bên phía nội thất Thành Công đang bị chèn ép, đột nhiên thực phẩm Phong Giai nhảy ra, tôi tra xét, là bên ngoài tỉnh, năm nay nó mua đất trên toàn quốc, mở rộng sản xuất, mở nhà máy mới, không biết cái gì tới đây.” Người đàn ông gầy yếu mới: “Nó bảo tôi cút đi?”

“Đúng vậy, rất kiêu ngạo, nói gì mà nắm giữ chứng cứ của chúng ta, nói nhiều lắm, khiến tôi rất sợ.”

“Chứng cứ gì? Anh Lưu, có phải bên phía nào bị lộ hay không?” Tổng giám đốc Thôi ngồi thẳng người, thịt béo trên người rung rung liên tục.

“Nó nói giao dịch tin tức bên trong, lãnh đạo tham gia vào cổ phần, thu hồi đất bất hợp pháp… hình như còn có chuyện thị trường chứng khoán.”

Mồ hôi lạnh của tổng iám đốc Thôi túa ra, trợn mắt nhìn Lưu Đông Ba mà nói: “Anh Lưu, làm sao đây, gọi điện thoại ra nước ngoài đi!”

“Anh hoảng hốt cái gì? Anh cũng chỉ có chút triển vọng như thế, nếu nó có chứng cứ, cứ đến tìm tôi là được, còn cần lải nhải với mấy tên tép riu ở văn phòng à?” Lưu Đông Ba quát to: “Tôi kiếm tiền nước ngoài, đô la đấy, anh hiểu không?”

“Vậy bây giờ chúng ta làm sao đây?”

“Anh đi ra ngoài trước đi, về cần ngủ thì cứ ngủ.” Lưu Đông Ba xua tay đáp.

Không khí trong phòng bắt đầu nặng nề hơn, danh thiếp của Lục Tam Phong nằm trên bàn, tổng giám đốc Thôi nhìn điện thoại, hơi hoảng hốt, anh ta cũng chỉ là một người làm ăn ở bản địa, cũng coi như môi giới kinh doanh.

Hai năm gần đây anh ta mới tiếp xúc đến những công ty này, anh ta biết chuyện ở bên trong, ngay cả anh ta cũng không biết chuỗi lợi ích dài bao nhiêu, công ty này chỉ là một công ty vỏ bọc, từ khi nó mở ra, chuyện buôn lậu ở một vài hải cảng ở vùng duyên hải càng nghiêm trọng, công nghiệp nước ngoài bắt đầu tham gia vào nhiều hơn, giá thành rẻ đi.

Doanh nghiệp trong nước đang đè bẹp nhưng thuế quá cao, muốn phá giá thì phải lách thuế.

Gỗ chất lượng cao có giá tương đương với gỗ chất lượng thấp ở địa phương, tràn lan trên thị trường, hơn nữa còn được sử dụng danh sách cửa sau để làm sai lệch dữ liệu đưa ra nước ngoài, gánh vác một phần tài chính ngầm trong công ty ở Hương Giang, thu gặt đô la từ nước ngoài, nghiền ép thị trường trong nước, một sản nghiệp kiếm được đến hai phần tiền.

Chưa nói đến chuỗi ích lợi dài như vậy liên lụy đến bao nhiêu người, vấn đề giám sát thiếu khuyết kinh khủng đến nhường nào, tổng giám đốc Thôi vừa nghĩ một lát đã sợ đến mức không ngủ yên.

Đây cũng là một lý do công nghiệp Thiên Thông rất thành công trong việc thu hút đầu tư.

“Có cần xử lý chuyện này hay không? Hay là báo cáo lên cấp trên đi!”

Lưu Đông Ba ngẫm nghĩ một lát rồi xua tay nói: “Tạm thời đừng quan tâm, nghỉ ngơi cả đi.”

Ngày hôm sau, gió êm sóng lặng, nắng lên ba sào, Lục Tam Phong mới thức dậy, phòng ăn sáng sắp dọn rồi mà anh vẫn lười biếng ngồi ở đó, Trương Phượng Tiên đi theo anh đến đây, đứng bên cạnh nói: “Sắp đến giờ cơm trưa rồi.”

“Ăn gì cũng được, có tin gì không?”

“Tôi hỏi rồi, người ta mặc kệ, nếu anh có thể lấy được thắng lợi theo từng giai đoạn, anh ta có thể giúp anh một tí, làm người thúc đẩy” Trương Phượng Tiên ngồi xuống nói: “Đừng coi thường lời hứa này, miệng tôi cứng lắm, đánh cược bằng thể diện của ông nội tôi luôn rồi: “Tôi biết cô có công, hôm nay giám đốc Cao nói cho tôi biết, mấy nhà máy đó đang tiến triển thuận lợi, sáu nhà máy đầu tiên khá ổn.” Lục Tam Phong vừa ăn vừa nói.

“Tôi cảm thấy đó vẫn là một ý nghĩa tồi nhất của anh!” Trương Phượng Tiên ngồi bóc trứng ở đó, nói: “Chuyện này rất kỳ quái, bác nói cho tôi biết, nước sâu quá, ông còn chưa mò đến đáy.”

“Tiếng lóng gì đấy?” Lục Tam Phong nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc bác cô là lãnh đạo hay là một tên lông bông?”

“Im đi, anh dám nói bác tôi như thế à?” Trương Phượng Tiên liếc anh, nói: “Hôm nay anh làm gì?”

“Ngủ! Chờ điện thoại!”

Lục Tam Phong vẫn chờ điện thoại của công nghiệp Thiên Thông, nhưng đến giờ vẫn chưa có gì, khiến anh hơi sốt ruột. Theo lý mà nói, công ty như thế, bên trong chắc chắn đã nát vụn, gió thổi cỏ lay một tí là phản ứng ngay, bất lực nhất cũng phải tìm vài tên đầu đường xó chợ nào đó đến cảnh cáo anh chút chứ.

Đợi qua ba ngày, Lục Tam Phong cũng góp nhặt một ít số liệu của công ty này, doanh thu năm trước, số lượng nhân viên, đối tác, vân vân.

Con số kỳ quái nhất trong đó là doanh thu của Thiên Thông năm ngoái lên đến ba trăm tỷ, và chỉ có một đối tác nguyên liệu là vật liệu gỗ, nhưng doanh thu của nhà cung cấp này vào năm ngoái chưa đến hai mươi triệu.

Sau khi Lục Tam Phong so sánh số liệu, đột nhiên một đoạn nhạc vang lên trong đầu anh.

Sinh ra từ hư vô, được bí mật che giấu, tưởng tượng từ hư không, bịa đặt từ trống rỗng…

Mặt này có vấn đề, rất lớn, lô hàng lớn như thế mà có thật, không chỉ bán ở trong nước mà còn xuất khẩu sang Đông Nam Á, thậm chí công ty này có vài thương hiệu quốc tế đứng tên.

Văn kiện chất đống trên bàn, Trương Phượng Tiên bưng một ly cà phê bước đến, dựa vào tường, nhìn Lục Tam Phong mà nói: “Anh định làm điệp viên thương mại à? Bây giờ tôi đã trở thành người thu thập dữ liệu rồi, anh nói xem có nên thêm tiền cho tôi không?”

Lục Tam Phong phân loại tài liệu, nói: “Bọn họ không đến tìm tôi, coi sự uy hiếp của tôi là cái rắm thúi, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo, lát nữa gọi điện thoại cho tòa soạn địa phương, tôi cần ra yêu sáchl”

“Anh tìm được gì rồi?”

Lục Tam Phong vỗ võ cái rãnh văn kiện: “Bọn họ có hiềm nghỉ buôn lậu, hơn nữa tôi còn nghi ngờ ông chủ phía sau công ty túi da đã mở một công ty tài chính ở Hương Giang, nghi án đang rửa tiền!”

“Cái gì?”

Những số liệu trong tay Lục Tam Phong mà bị tuồn ra ngoài, chắc chắn sẽ gây ra chấn động, nếu không phải có Trương Phượng Tiên thì không thể lấy được số liệu này, e rằng đối phương nằm mơ cũng không ngờ Lục Tam Phong sẽ công bố những tư liệu ngầm mà anh điều tra được ra ngoài.

Lục Tam Phong gọi điện thoại cho nhật báo kinh tế địa phương trước, người bắt máy là một người đàn ông.

“Xin chào, đây là đường dây nóng dành cho bản thảo hẹn trước, xin hỏi anh có tin gì cần báo, chúng tôi sẽ trả thù lao nhất định cho anh, còn bảo đảm giữ bí mật thay anh!”

“Chỗ tôi có một tin tức lớn, anh dám nhận không?” Lục Tam Phong nói.

“Không có tin tức mà chúng tôi không dám nhận, anh nói xem liên quan đến cái gì?” Giọng điệu đối phương khá là lớn lối.

“Liên quan đến chuyện xúc tiến đầu tư địa phương, vài hoạt động nội bộ, và tham gia vào hoạt động rửa tiền ở nước ngoài…”

“Bíp bíp… Điện thoại cúp máy.

Vài phút sau, Lục Tam Phong lại gọi điện thoại cho vài tòa soạn, không ngoài ý muốn, khi bọn họ nghe đến chuyện anh nói, đều cúp máy hết.

Lục Tam Phong cau mày, mặc dù anh đã đoán được tình hình này nhưng không ngờ lại cực đoan như vậy, anh cầm tờ báo, nhìn số đường dây nóng trên đó rồi gọi vào.

“Xin chào, đường dây nóng của báo Vũ Đại đây, xin hỏi anh có tin gì muốn cung cấp cho bọn tôi?”

“Về xúc tiến đầu tư…”

Lục Tam Phong nói xong, bên kia đầu dây không cúp máy, im lặng một lát rồi nói: “Xin hỏi bây giờ anh đang ở đâu, anh xác định tài liệu trong tay mình chính xác không? Làm sao bọn tôi có thể tìm được anh?”

Sau khi Lục Tam Phong nói địa chỉ xong: “Phải là đầu đề ngày mai nhé, còn phải đảm bảo tôi nặc danh nữa, tôi muốn mọi chuyện lan tràn rộng nhất.”

“Anh cứ yên tâm, nếu chuyện này là thật, tất nhiên sẽ được lên đầu đề, phóng viên của bọn tôi sắp đến rồi, hơn nữa bọn tôi còn có vài tòa soạn anh em, sẽ cùng phỏng vấn.”

“Được, tôi chờ anh!”

Lục Tam Phong cúp máy, mỉm cười trên môi.

Nếu muốn làm việc thì phải làm việc lớn, những gì tôi không có, đừng ai muốn lấy một cách thoải mái. Tôi đã cho các người cơ hội rồi, chờ gọi điện thoại nói chuyện, nhưng đối phương không hề gọi điện thoại, vậy thì đừng trách tôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio