Chương
Mì trong bát bị quấn đi như gió cuốn mây trôi, Lục Tam Phong cầm bát lên húp bát mì sạch bay, tiếng sụt sụt nghe rất đã tai.
Trong quá khứ, anh hay nhiều lần chia sẻ về tuổi thơ nghèo khó và những khó khăn khi khởi nghiệp, bây giờ khi so sánh lại, Lục Tam Phong mới phát hiện bản thân của khi đó hạnh phúc biết bao nhiêu.
Giang Hiểu Nghi đứng dậy chuẩn bị dọn dẹp bát đĩa, Lục Tam Phong vội vàng nói: “Để tôi làm, ăn không uống không đã rất ngại rồi.”
Giang Hiểu Nghi bỗng chốc sững sờ, bát đũa trong tay bị Lục Tam Phong lấy đi mang vào trong bếp rửa.
Như Lan mở to mắt, trong đầu cô bé hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng, thì thầm hỏi mẹ: “Mẹ, ông ta bị sao vậy?”
Giang Hiểu Nghi cũng không biết anh bị làm sao, bây giờ cô chỉ có thể nghĩ là Lục Tam Phong muốn tiền, số tiền duy nhất trong nhà chính là tiền sính lễ hai trăm bảy.
Bởi vì hai trăm bảy mươi ngàn này mà Lục Tam Phong đã đánh cô không biết bao nhiêu lần, nhưng số tiền này cũng đã tiêu sạch rồi, chi phí để chuyển ra khỏi thôn đều dựa vào số tiền này.
Giang Hiểu Nghi muốn nói với Như Lan, anh sẽ trở thành một người cha tốt, nhưng lời vừa đến miệng, cô lại nghĩ lại, nếu như chiêu này của Lục Tam Phong không lấy được tiền, e là sẽ lại đánh cô. Nếu là như thế, thì cho cô bé hi vọng này để làm gì?
“Có lẽ lương tâm của ông ta trỗi dậy rồi chăng.”
“Có phải ông ta sẽ biến thành người tốt không?” Lời nói ngây ngô đầy mong đợi.
Giang Hiểu Nghi không nói gì, đưa tay sờ sờ cái đầu bé nhỏ của Như Lan, nhìn cô bé trìu mến, nói: “Lát nữa theo mẹ đến nhà máy điện tử chịu không?”
Như Lan cau mày nói: “Ở đó ồn ào lắm, hơn nữa cái ông chủ mập mạp kia hay mắng con.”
“Con ngoan một chút, ông ta mắng con thì con mặc kệ ông ta, chúng ta nghèo, không thể đắc tội với người ta được.” Giang Hiểu Nghi có chút bất lực, nhưng khó khăn lắm cô mới kiếm được công việc ở nhà máy này.
Mỗi sáng làm phục vụ rửa bát cho một quán ăn nhỏ kiếm được mười lăm ngàn mỗi tháng, nhà máy điện tử này là một nhà máy cao cấp, cô làm việc thay cho người khác, mỗi tháng kiếm được sáu mươi ngàn, cho cô mười lăm ngàn.
Đừng thấy người ta không đi làm mà mỗi tháng có thể lấy được bốn mươi lăm ngàn, còn có người sẵn sàng mỗi tháng nhận chín nghìn, mười hai nghìn, đều nhờ Giang Hiểu Nghi chân tay lanh lẹ, làm việc nhanh nhẹn lại có trình độ trung học cho nên mới có được mức lương này.
Lục Tam Phong đang rửa bát trong bếp, đồ ăn vào bụng, não cũng hăng hái hoạt động hơn, bắt đầu nghiên cứu bản thân sao lại đi vào trong cơ thể của Lục Tam Phong này.
Anh cũng từng thấy mấy câu chuyện trùng sinh này nọ, nhưng bản thân trùng sinh vào cơ thể của người khác, quả thật là rất ly kỳ.
Sau mười năm phấn đấu, khối tài sản hơn sáu nghìn tỷ không thể dễ dàng từ bỏ như vậy được, nó chứa đựng biết bao nhiều tâm huyết của anh, Lục Tam Phong bây giờ chỉ muốn quay về.
Còn về phần hai mẹ con Giang Hiểu Nghi, Lục Tam Phong của trước đây chết đi, cuộc sống của bọn họ cũng sẽ trở nên tốt hơn, mỗi người đều có cuộc sống riêng, Lục Tam Phong cũng không phải là người hiền lành nhẹ dạ.
Nhìn nước rửa bát trong chậu, Lục Tam Phong thầm nghĩ, nếu như kích điện liệu bản thân có quay về được không?
Hay là phải uống rượu?
Chuyện uống rượu lập tức bị anh bác bỏ, gia đình này không có điều kiện.
“Thấy trong mấy bộ phim truyền hình đều dùng cách kích điện mà xuyên không, mình có thể cho tay vào chậu nước, rồi cho nước nhiễm điện, cho dù không thành công, sau khi sốc điện toàn thân co giật, cũng sẽ khiến bản thân thoát ly khỏi nguồn điện, không đến nỗi bị điện giật chết!”
Lục Tam Phong gật đầu, thầm nghĩ chỉ có cách này, mặc dù cách này rất hài hước, nhưng chỉ cần có một tia hi vọng, anh cũng bằng lòng thử.
Ra khỏi phòng bếp, Lục Tam Phong thấy hai người đang lẩm bẩm gì đó, liền nói: “Vết thương trên mặt không sao chứ?”
Giang Hiểu Nghi có chút choáng ngợp trước sự quan tâm đột ngột này, đáp: “Không sao.”
“Ở nhà có thuốc không? Bôi thuốc đi.”
“Không có, bỏ đi, không thành vấn đề.” Giang Hiểu Nghi cắn môi, do dự một hồi rồi nói: “Lục Tam Phong, tiền sính lễ lúc đầu thật sự đã tiêu hết rồi, tôi không gạt anh, tối hôm nay tiền mua rau cũng không có, tôi phải đến xưởng làm việc mượn tiền người ta.”
Giang Hiểu Nghi nói xong, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt nhăn lại một cục, sẵn sàng đón lấy cú đánh như vũ bão của anh, nhưng cuối cùng chẳng có gì xảy ra cả.
“Vậy cứ mượn tạm trước đi, dù sao cũng phải ăn cơm, Như Lan cũng đang tuổi lớn, buổi chiều em có đi làm chứ.” Lục Tam Phong nhìn Như Lan mỉm cười: “Để Như Lan ở nhà với tôi đi.”
Khuôn mặt Giang Hiểu Nghi giãn ra, ánh mắt tỏ vẻ khó tin, cô thật sự không biết Lục Tam Phong muốn làm gì, nếu như nói anh biến thành người tốt, cô cũng không dám đi. Đối với Lục Tam Phong, Giang Hiểu Nghi không phải thất vọng, mà là tuyệt vọng, cô không dám ôm hi vọng dù chỉ một chút, nếu không giây sau có khả năng cô sẽ bị đánh rơi xuống mười tám tầng địa ngục.
Giang Hiểu Nghi nhìn Như Lan, như nghĩ đến chuyện gì đó liền sợ hãi kéo Như Lan vào lòng, nói lớn với Lục Tam Phong: “Anh muốn làm gì? Anh điên rồi sao?”
“Hả?”
Lục Tam Phong chỉ muốn giúp cô trông đứa bé, đứa nhỏ này thật sự rất đáng yêu, không hiểu sao cô lại phản ứng dữ dội như vậy.
“Nếu anh dám bán Như Lan, tôi sẽ gọi cảnh sát, tôi chết cũng phải lôi anh cùng xuống địa ngục!” Giang Hiểu Nghi lần đầu tiên dám nói với Lục Tam Phong, ánh mắt đầy kiên quyết, dường như muốn nói với Lục Tam Phong, cô nói được làm được, sau đó quay sang vuốt ve cái đầu bé nhỏ của Như Lan, dịu dàng nói: “Mẹ đi thay quần áo, lát nữa đến nhà máy.”
Giang Hiểu Nghi đi tới chiếc tủ đổ nát, mở cửa lấy ra chiếc áo khoác làm việc của nhà máy điện tử, đây là bộ quần áo đẹp nhất của cô, phần còn lại đều là lúc cô mua khi kết hôn.
Ánh mắt Như Lan chớp chớp nhìn Lục Tam Phong, cẩn thận bước tới gần, hỏi: “Có phải ông biến thành người tốt rồi không?”
Lục Tam Phong gật đầu nói nhỏ: “Phải!”
“Vậy thì sau này ông sẽ không đánh mẹ nữa chứ?”
“Ừ, chắc chắn không đánh nữa.”
Một nụ cười nở trên gương mặt cô bé, cô vẫy tay ra hiệu, nói: “Ông lại đây.”
Lục Tam Phong cúi xuống kề sát tai vào, cô bé thì thâm nói nhỏ bên tai: “Ba, chỉ cần ông không đánh mẹ nữa, tôi sẽ gọi ông là ba.’ Giang Hiểu Nghi mặc áo khoác vào, nhìn thấy Như Lan đang khe khẽ bên tai Lục Tam Phong, liền nói: “Như Lan, đi thôi, đến muộn sẽ bị mắng đấy.”
Nói rồi cô liên bế Như Lan lên bước ra khỏi nhà.
Lục Tam Phong vẫn giữ trạng thái khom người, sững sờ hơn mười giây, khóe miệng hiện lên một nụ cười đắc ý.
Anh lớn như vậy rồi, chưa được người khác gọi mình là ba bao giờ, cái giọng sữa dễ thương đó quả thật rất hay.
Giang Hiểu Nghi mỗi ngày trời chưa sáng đã đi, đến tám chín giờ tối mới trở về, trong nhà có hơi bừa bộn, Lục Tam Phong đứng dậy bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, cọ rửa sạch sẽ bàn ghế, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện quay vê.
Anh đem mọi cách có thể nghĩ ra được đều sắp xếp gọn gàng ở trong đầu, nếu đã có thể đến đây, thì chứng tỏ cũng có thể trở về, đáng sợ nhất là, bản thân bị nhận định là do uống rượu mà đột tử, sau khi bác sĩ thông báo tử vong liền bị đem đi hỏa táng.
“Nếu như bị thiêu thành tro thế thì coi như xong rồi.”
Lục Tam Phong chỉ mong bác sĩ đừng bỏ rơi mình, suốt cả một buổi chiều, ngoại trừ dọn dẹp nhà cửa, Lục Tam Phong còn tìm được hai sợi dây điện, cắm vào ổ điện rồi dẫn vào chậu nước.
Ban đêm, bên ngoài tối đen như mực, thậm chí không có lấy một ngọn đèn đường, chỉ có thể nhìn thấy những vì sao phía chân trời, trong phòng ánh đèn khí màu vàng mờ ảo khiến người ta có chút hụt hãng.
Ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa, khi cửa mở ra, Giang Hiểu Nghi có chút sững sờ nhìn căn nhà ngăn nắp, cô ôm Như Lan trên tay, lấy áo khoác trùm lên, dường như là đang ngủ.
“Là anh làm sao?” Giang Hiểu Nghi nhìn Lục Tam Phong hỏi, giọng nói có chút vui mừng.