Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Về vấn đề giám sát, nếu hợp tác cung cấp hàng nhất định sẽ có người đục nước béo cò.
Đây là những vấn đề Bộ Thương mại chịu trách nhiệm đàm phán.
Bộ Thương mại không đứng lên bác bỏ hoặc phản hồi lại những tôn tin sai lệch mà các trang báo đưa ra để cố tình bôi nhọ nhà máy của chúng ta, khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
Tôi hy vọng về sau những chuyện như vậy không còn xảy ra nữa.
Phải thành lập đội kiểm tra chất lượng, thử nghiệm ngẫu nhiên với các loại sản phẩm của bên mua hàng.
Nếu không đạt đến tỉ lệ chuẩn đã quy định thì các anh hãy tự nghĩ cách đi.”
“Bo mạch chủ của TV dù tốt và có công nghệ tiên tiến thế nào đi chăng nữa nhưng loa bị hỏng thì người ta cũng gọi nó là rác rưởi.
Không có loa thì sẽ không có âm thanh, vậy thì chỉ xem hình không thôi à? Nếu dây điện cháy thì càng tệ hại hơn.
Chuyện mua sắm linh kiện ở các tỉnh, các anh có quyền lợi nhiều bao nhiêu thì sẽ phải chịu giám sát nhiều bấy nhiêu, thậm chí là gấp đôi.
“Tôi biết, rất nhiều cán bộ quản lý của chúng ta xuất thân từ các doanh nghiệp nhà nước.
Ưu điểm là có kinh nghiệm quản lý, nhưng nhược điểm là dễ lôi thái độ khệnh khạng ra.
Nhưng đây là doanh nghiệp tư nhân.
Trong chiến trường này, không phải lương càng cao là có quyền lực càng lớn, có thể chỉ huy nhiều người hơn.
Mà lương cao có nghĩa là có trách nhiệm lớn hơn, nếu không hoàn thành nhiệm vụ chỉ có nước cuốn xéo.
Hơn nữa, cũng không có chuyện được hưởng lợi lộc gì từ đó đâu.”
“Đừng thấy tôi trẻ tuổi mà coi thường.
Các anh đều hơn tuổi, thấy tôi mới hơn tuổi mà nghĩ rằng tôi không hiểu gì.
Đường đi nước bước bên trong đó thế nào tôi còn hiểu rõ hơn các anh nhiều.
Năm nay là năm quyết định xem chúng ta có thể phá được vòng vây và tồn tại tiếp hay không.
Trong năm nay, tôi sẽ quản lý tất cả các mặt nghiên cứu, sản xuất và thị trường.
Bên ngoài có biết bao nhiêu nhà máy sản xuất TV, đến ba mươi bốn mười nhà máy, mục tiêu của chúng ta là phải tồn tại và phải có lãi.”
Cuộc họp kéo dài năm tiếng đồng hồ.
Lục Tam Phong đứng bên trên nói không ngừng nghỉ, từ quản lý nội bộ nghiên cứu, tỷ lệ sản phẩm đạt chuẩn, cạnh tranh trên thị trường, tiếp thị, quảng cáo đến định vị sản phẩm.
Tất cả những gì có thể nói được anh đều nói hết, nói hết những suy nghĩ lo lắng của anh trong kỳ nghỉ Tết vừa qua ra ngoài.
Nhiều người còn không viết kịp ra sổ, những người có mặt ở đó kinh ngạc nhìn cậu thanh niên đang phát biểu.
Đầu óc của cậu ta được làm bằng gì vậy, trình bày mọi thứ quá kỹ càng rồi phải không?
Đây cũng là lần đầu tiên Trương Phượng Tiên cảm nhận được sự đáng sợ của Lục Tam Phong.
Người này có những cách hiểu khác nhau về giá trị của từng bộ phận trong công ty.
Giống như những gì Cao Chí Dũng đã nói chuyện với cô trong điện thoại, nếu muốn học cách quản lý thực sự thì phải nhìn giám đốc Lục mà học hỏi.
Lúc đó Trương Phượng Tiên còn xì một tiếng chế nhạo khinh thường, anh ta hiểu thế nào là quản lý chứ?
Bây giờ cô ta mới hiểu Lục Tam Phong giao cho Cao Chí Dũng làm công việc quản lý là vì tương lai của Thực phẩm Phong Giai cần anh ta, sắp xếp đúng người vào đúng vị trí đã là một loại quản lý, đó là biết cách dùng người.
Sắc trời bên ngoài đã tối hẳn, đèn đường bên trong nhà máy được bật sáng, một nhóm người đi từ phòng họp ra.
Những người lớn tuổi cùng đồng loạt vặn eo, không ít người đang xì xào bàn tán.
Lục Tam Phong dặn dò Trương Phượng Tiên một số chuyện rồi chuẩn bị quay lại khách sạn.
“Tới căng tin ăn đã rồi hãy đi!”
“Tôi về rồi ăn, mấy hôm nay, Như Lan bắt đầu than phiền về chuyện tôi không ăn cơm với nó rồi.
Những gì cần chuẩn bị cũng đã chuẩn bị xong.
Tôi hoàn thiện xong phương án thiết kế sẽ bắt đầu sản xuất chính thức, cần đăng ký bằng sáng chế thì cũng đăng ký đi.” Lục Tam Phong nói xong lại nghĩ ra chuyện gì nữa nên nói: “Cô đi đăng ký một công ty bán hàng, rồi đặt mạng lưới bán hàng dưới tên của công ty này.
Như vậy cũng tiện cho việc liên kết các sổ sách, nếu không nhiều tài khoản quá dễ gây ra vấn đề”
“Được, tôi biết rồi, vậy anh về ăn cơm trước đi.”
Lúc Lục Tam Phong về đến khách sạn đã là gần tám giờ.
Gia đình ba người cùng ăn tối trong nhà hàng của khách sạn.
Như Lan biết chuyện ngày mai sẽ được về nhà mới, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Nhất là khi con bé biết mở cửa ra là có thể nhìn thấy biển thì lại càng ầm ĩ đòi ra biển chơi.
Mười giờ tối, Chu Hoài Đông vì bất đồng ý kiến mà chính thức rút lui khỏi Lenovo, chuyện này trở nên vô cùng ầm ĩ trong giới.
Tất cả mọi người đều trở tay không kịp, có những người từng âm thầm lôi muốn lôi kéo Chu Hoài Đông vội vàng gọi điện thoại đến, đề xuất mức lương rất cao.
Nhưng Chu Hoài Đông từ chối tất cả, sau khi trả lời một vài cuộc điện thoại, anh ta mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Đối với anh ta mà nói, đây là một sự kết thúc, khi mặt trời ngày mai mọc lên thì đó sẽ là một khởi đầu mới.
Đêm nay, toàn bộ mọi người ở làng Trung Quan đều gọi điện hỏi hạn về chuyện này.
Ai xuất sắc đến mức có thể khiến Chu Hoài Đông phải bỏ đi vậy.
Vẫn chưa có nhiều tin tức lắm nhưng mọi người vẫn bàn tán rất nhiệt tình.
Sáng hôm sau khi Lục Tam Phong tỉnh dậy, anh nhận được điện thoại của Chu Hoài Đông.
Lục Tam Phong vui mừng: “Anh nói cái gì? Anh từ chức rồi sao? Ha ha ha...."
“Người anh em, những gì đã hứa với anh, tôi nhất định sẽ làm được.
Tôi cũng tin tưởng tương lai của Điện tử Thủy Hoàn nhất định sẽ rất huy hoàng.
Tôi bận xử lý công việc ở đây, có lẽ phải mất hai ba ngày, xong việc tôi sẽ qua đó.”
“Được, được, được.
Tôi nhân tiện mấy ngày này đến Thành Minh để hoàn thiện phương án thiết kế.
Hôm nay tôi sẽ đi.
Đến lúc đó anh cứ liên hệ với giám đốc Trương, lúc trước tôi đã đưa số điện thoại của anh cho cô ấy rồi.
Anh cứ yên tâm, đây là sản nghiệp của chúng ta, của tôi cũng như của anh.
Có anh em ở đây thì làm chuyện gì cũng dễ."
Lục Tam Phong nói một tràng mấy câu an ủi rồi cúp máy, sắc mặt anh vô cùng vui mừng.
Chuyện này đúng là nằm ngoài dự liệu của anh, không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy, lúc đầu anh còn tưởng sẽ phải mất đâu đó khoảng nửa năm.
Lục Tam Phong ngồi dậy gọi điện cho Trương Phượng Tiên dặn cô ta phải tận tình chu đáo với Chu Hoài Đông, đồ ăn uống đi lại gì cũng phải là thứ tốt nhất, Chu Hoài Đông muốn làm gì thì cứ để anh ta làm.
“Mới sáng sớm mà đã có chuyện gì vậy? Anh lại còn vui mừng như vậy?” Giang Hiểu Nghi cột tóc đi vào, nói: “Anh mau dậy đi, sắp không có cả thời gian ăn sáng nữa rồi.”
“Mấy ngày hôm nay mọi chuyện đều thuận lợi.” Lục Tam Phong lấy quần mặc vào rồi nói: “Việc tốt cứ liên tục xuất hiện, cần nhân tài là có nhân tài ngay.
Lục Tam Phong thu dọn đồ đạc, trả phòng khách sạn, chín giờ máy bay cất cánh, hơn mười giờ anh đến Thành Minh.
Đoàn người đến đón không chỉ có Liễu Ngoạn, tổng giám đốc Hồng, bọn họ còn bày vẽ tìm ra bảy tám chiếc xe thành cả một đoàn xe.
Bây giờ Lục Tam Phong chính là Thần Tài của ông ta, lúc đầu ông ta bán căn biệt thự kia đúng là một quyết định sáng suốt.
Hôm nay trang trí xong, bàn giao nhà, ông ta lại có cơ hội lập công.
Những gì ông ta muốn cũng chỉ là ký được hợp đồng với Điện tử Thủy Hoàn.
Ông ta có sản xuất không?
Trong tay ông ta chỉ có một nhà máy sản xuất dây điện, những công việc khác đều là làm trung gian, nói trắng ra là ông ta muốn qua tay mình để kiếm được chút lợi lộc.
Nhưng thị trường của Lục Tam Phong ở các tỉnh đều đã có phương án rõ ràng, món lợi lộc để lại cho giám đốc Hồng cũng không đáng bao nhiêu.
Lục Tam Phong vừa đi ra đã thấy một tấm biển được giơ ngang: “Nhiệt liệt chào mừng anh Lục Tam Phong Chủ tịch Hội đồng quản trị Công ty Điện tử Thủy Hoàn đến tham quan hướng dẫn."
“Vỗ tay!” Giám đốc Hồng vừa đưa tay lên, cái bụng bia khổng lồ của ông ta cũng rung lên theo.
Những người đó vỗ tay ầm ĩ khiến nhưng người qua lại cũng chú ý nhìn sang.
Liễu Ngoạn chỉnh sửa lại quần áo của mình một chút rồi cúi đầu.
Anh ta cảm thấy hơi mất mặt.
Giám đốc Hồng đã lớn tuổi như vậy mà vẫn phải ra sức nịnh bợ Lục Tam Phong.
Nguyên nhân là gì thì anh ta là người rõ hơn ai hết.
“Tặng hoa! Tặng hoa!”
Mấy cô gái trẻ trang điểm xinh đẹp, tay cầm hoa đi về phía trước.
Lục Tam Phong và Giang Hiểu Nghi mỗi người cầm một bỏ, Như Lan cũng ngơ ngác cầm một bỏ.
“Đây là chị dâu của em tôi sao? Ôi đẹp quá, chào chị, tôi họ Hồng!”
“Anh năm nay bao nhiêu tuổi? Gọi tôi là chị dâu có vẻ không thích hợp lắm nhỉ?” Giang Hiểu Nghi xấu hổ bắt tay.
“Không sao đâu.
Tôi và giám đốc Lục là anh em, chúng ta đều là người một nhà.
Mọi người mau lên xe đi, nhà đã được trang trí lại xong rồi.
Đích thân tôi là người giám sát, nguyên liệu đều là đồ của nước ngoài, vô cùng sang trọng.
Anh em làm việc với nhau đương nhiên phải đàng hoàng rồi.
Đứng thấy tôi là người miền Nam mà lăn tăn, tổ tiên tôi cũng là người miền Bắc đấy, nói không chừng năm trước chúng ta còn là một nhà.”
Mấy tháng không gặp Lục Tam Phong rất bất ngờ trước sự thay đổi quá lớn của giám đốc Hồng ngờ, nhất là cái câu anh em kia anh không khỏi run lên.
Bởi vì sáng nay, anh vừa nói chuyện với một người rất thân nên mới là anh em.
“Gần đây nhóm nghiên cứu và phát triển có bao nhiêu người?” Lục Tam Phong hỏi Liễu Ngoạn.
“Nhóm công trình chính có người hạt nhân, tôi vừa tuyển thêm được một cậu em, cũng đứng hàng đầu trong ngành thiết kế mạch trong nước.
Chúng tôi vẫn đang liên tục tuyển người, vấn đề là có tiền nhưng không có người.” Liễu Ngoạn nhớ đến chuyện gì đó lại nói thêm: “Tiền cũng không còn nhiều nữa, chỉ còn khoảng hơn tỷ.
“Chuyện tiền bạc anh không cần phải lo lắng, tiền lập tức sẽ về thôi.
Thí nghiệm tiến hành đến đâu rồi?” Lục Tam Phong hỏi: “Tính ổn định thế nào?”
“Chúng tôi không làm bo mạch mới mà thiết kế lại, nếu muốn xong trong một thời gian ngắn thì rất khó.
ít nhất thì cũng phải cần đến nửa năm, nhất là điện áp đầu ra, đầu vào, chất lượng hình ảnh, độ ổn định của súng bắn điện tử, kết hợp, phân tích tín hiệu..."
“Dừng, dừng, dừng.
Đừng nói với tôi những thứ chuyện môn như vậy.
Thứ tôi cần là sự ổn định, không cần phải có kỹ thuật mới nhất.
Phải giảm chi phí xuống mức thấp nhất, không phải tôi đã nói với anh rồi sao, chi phí phải dưới mức triệu thậm chí chỉ được khoảng , triệu thôi.”
“Chúng ta về rồi bàn tiếp.
Mọi người lên xe đi xem nhà trước.” Giám
.