Lục Tam Phong không biết nói gì mà nhìn cô ta, nói: “Tôi là ông chủ, không phải cô, hiểu chứ?” “Sao nào? Ông chủ thì không cười với tôi một chút được hay sao?”
Lục Tam Phong cả đầu đầy dấu chấm hỏi, không hổ danh là con nhà cán bộ, đi làm cho người ta mà ngang ngược vậy hả?
Trương Phượng Tiên bị lườm cho có chút ngại, cười hề hề nói: “Hiện tại tôi không nói chuyện với anh với thân phận quản lý cấp cao, mà là với thân phận bạn của chị Hiểu Nghi “Bạn thân của ai mà lại đi chọc ghẹo chồng của người ta?” Lục Tam Phong không khách khí nói.
Câu này làm Trương Phượng Tiên biến sắc, lỏng ngóng không biết làm sao, đứng dậy nói: “Không muốn cười thì thôi, tôi đi sắp xếp cuộc họp.
Lục Tam Phong nhìn cô ta rời đi, lắc lắc đầu lầm bầm một câu: “Đồ lưu manh.”
Đây là lần đầu tiên Lục Tam Phong chủ trì cuộc họp sáng, đã đưa ra những sắp xếp cụ thể cho những công việc tiếp theo, đồng thời giao việc mở rộng thị trường ngoại tỉnh cho Chu Hoài Đông giải quyết, yêu cầu phải đưa sản phẩm ra thị trường ở ba tỉnh trở lên trước tháng .
Ba dây chuyền sản xuất đều đã bắt đầu vận hành, phải nhanh chóng tuyển dụng nhân công tiến hành đào tạo đưa vào vị trí, nguyên liệu đồng giao cho bộ phận thu mua, trước khi sử dụng hết lô hàng này phải tìm được bên cung cấp có giá cả và chất lượng tương tự, ưu tiên bên Tổng giám đốc Hồng, giá phải ép xuống, không cần phải nể mặt.
Đồng thời trong hai đến ba tháng phải đưa ra hai mẫu tivi mới, một mẫu inch, một mẫu inch, nhằm vào từng thị trường riêng, kế hoạch quảng cáo không chỉ dừng lại ở các kênh địa phương, phải có kế hoạch quảng cáo ở kênh trung ương, giá cả không thành vấn đề, có tiền là phải tiêu
Những tường quảng cáo ở nông thôn phải tiếp tục gỡ xuống, trong vài năm tới cũng sẽ tiếp tục làm, về phần nguyên vật liệu cần phải ổn định, phương diện này không thể phát sinh biến động quá lớn, đồng thời tách ra thu mua, tránh trường hợp bị một công ty bóp cổ.
Một cuộc họp buổi diễn ra trong suốt hơn hai giờ đồng hồ, tiến hành sắp xếp trên tất cả các phương diện, Lục Tam Phong muốn nắm chắc khâu nguyên liệu quan trong, còn chuỗi xí nghiệp quan trọng được tiến hành nhập cổ phần hoặc tự đầu tư.
Nguyên xưởng sản xuất bắt đầu sản xuất không ngừng, hàng loạt xe hàng chạy ra, vận chuyển hàng đến điểm tiêu thụ.
Giới thương nghiệp địa phương rất kích động với chuyện giữa Công ty đồng Diệc Thần và Công nghệ Điện tử Thủy Hoàn, không ít người âm thầm quan sát, trong đó có Hoàng Hữu Danh.
Buổi sáng, trong văn phòng rộng lớn của toà nhà hành chính, Thái Kim Minh gõ cửa văn phòng, thò cái mặt đầy vẻ nịnh nọt vào, nói: “Tổng giám đốc Lý, người tôi dẫn đến cho ông rồi đây, có cần gặp luôn bây giờ không?”
Lý Quang Khải vẫy tay ra hiệu cho anh ta đi vào, cửa phòng mở ra, bảy tám cô gái bước vào, vóc dáng toàn là ngực nở mông cong, cao như người mẫu, ăn mặc trang điểm lẳng lơ lạ trường, đứng thành một hàng.
Có thể nhìn ra, mấy cô gái này đều được huấn luyện hết rồi, trên người không có quá nhiều khí chất phong trần, trong sự đoan trang nho nhã toát ra một chút lãng lơ, sự kết hợp này đủ để hút hồn người khác.
Lý Quang Khải lướt mắt qua một lượt, vẻ âm trầm trên mặt liền biến mất, nở một nụ cười, vui vẻ nói: “Không tồi, chọn một cô ra làm mồi nhử, mấy cô còn lại cùng tôi ăn cơm chút nào, cứ yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi mọi người đầu” “Cảm ơn Tổng giám đốc Lý!” Mấy cô gái ngọt ngào “Vậy chọn ai đây?” Thái Kim Minh rụt rè hỏi.
nói.
Lý Quang Khải nhìn qua một lượt, ánh mắt dừng lại trên người một cô gái mặc váy liền màu đỏ, cao một mét bảy, khuôn mặt trái xoan, tóc buộc gọn, hai mắt to tròn hơi chớp, làm người ta có một cảm giác muốn bao bọc khó tả, ánh nhìn hàm chứa một tín hiệu nào đó, làm cho người ta miệng lưỡi khô khốc.
“Cô ấy tên là Diệp Chi, tôi thấy cổ vô cùng hợp với Tổng giám đốc Lý!” Thái Kim Minh rất biết cách đoán sắc mặt, liền vội vàng kéo cô gái bước lên một bước.
Lý Quang Khải hơi lắc đầu nói: “Không, để cô ta đi, bắt đầu từ bây giờ, cô là chủ tịch của Công nghiệp đồng Tử Kim, hiểu chưa?”
Cô gái tên Diệp Chi không hề nghĩ sẽ đến làm việc này, bỗng dưng bị hỏi có chút bất ngờ, không biết làm sao cho phải.
“Được rồi, các cô đi nghỉ ngơi đi, Diệp Chi, cô ra ngoài cùng thư ký Trương Thái Kim Minh phân phó.
Khi các cô gái đã đi khỏi, Thái Kim Minh nói: “Tổng giám đốc Lý, Diệp Chi là đứa hấp dẫn nhất đó, đưa cho Lục Tam Phong thì lợi cho anh ta quá nhỉ? Mấy đứa khác cũng không tồi, tôi thấy để cô ta phục vụ ngài thì hơn.” “Tiếc miếng mồi ngon thì không bắt được cá lớn, hơn nữa, một đứa con gái mà thôi, thế giới này không thiếu nam, không thiếu nữ, càng không thiếu người đẹp, sắp xếp cho ổn thoả vào, tôi phải tự tay bẻ gãy chân anh ta!” Lý Quang Khải sắc mặt u ám nói.
“Ngài cứ yên tâm, đảm bảo thoả đáng, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tôi có nghe ngóng rồi, vợ anh ta ở Thành Minh, cả xưởng đang đồn ầm cả lên anh ta đang mập mờ với Trương Phượng Tiên, cô ta chẳng qua là đồ bỏ đi mà thôi.” Thái Kim Minh chửi ầm lên.
Lý Quang Khải đen mặt lại, đột nhiên giơ tay tát một cái mạnh lên mặt anh ta, Thái Kim Minh bị đánh xoay xẩm mặt mày, lí nhí hỏi: “Tôi không có nói sai.
“Thứ tôi chưa chơi được, thì không phải là đồ bỏ đi, hiểu không? Cái tôi muốn chơi không phải là thân xác cô ta, mà là cái thân phận chủ tịch kia, hiểu chứ?"
Thái Kim Minh sao mà hiểu được, chỉ có dân chơi lão làng như Lý Quang Khải đây mới có cái khẩu vị này, nhưng anh ta vẫn phải vội vàng gật đầu, chỉ sợ lại ăn một cái bạt tai.
“Mấy đứa kia có ý gì?” Lý Quang Khải chầm chầm rót cho mình một tách trà.
Thái Kim Minh vội vàng bước lên châm trà, ngoan ngoãn nói: “Mấy người cậu chủ Trịnh, cậu chủ Thẩm vẫn rất quan tâm ngài, đều là bạn bè với nhau cả, gọi điện cho tôi nói, hai người tranh chấp thì được, nhưng nếu có ai dám bắt nạt ngài, họ sẽ không đồng ý, đến lúc đó họ cũng sẽ ra mặt, đảm bảo chấn động toàn tỉnh.
Lý Quang Khải cười nhẹ một tiếng: “Mấy cái đứa này vậy mà đánh xong thành người một nhà với tôi rồi hả?" “Trong giới của ngài, mọi người đấu đá lẫn nhau, nhưng trong mắt người ngoài, các ngài đây là Thất Hổ ở Bình Châu đó.” “Ai đặt tên vậy? Nghe ngầu đó!”
Thái Kim Minh thầm nghĩ, ai mà không biết bảy người các anh hại đời biết bao nhiêu cô gái, ai cũng nói bảy người y như hổ, hễ gặp là hoạ.” “Vậy cậu đi sắp xếp đi!” Lý Quang Khải đứng dậy vươn vai một cái, nói: “Tôi đi tâm sự với mấy cô gái kia một lát.
“Vâng vâng vâng, cuộc đời của mấy cổ trải qua nhiều sóng gió bấp bênh, ngài cứ từ từ tâm sự”
Tiền trợ cấp nhân công trong nhà máy đã bị yêu cầu cắt giảm, nhưng không hề ảnh hưởng đến sức mua ngoài thị trường, riêng buổi trưa đã bán được sáu trăm chiếc, dự kiến doanh số hôm nay là một nghìn hai trăm chiếc.
Dựa theo số liệu dự kiến này, bảy ngày sau lượng tiêu thụ sẽ đạt khoảng tám nghìn chiếc, dựa theo số liệu lượng tiêu thụ tivi màu hàng tháng hiện nay, tỷ lệ đã đạt đến gần %.
Mấy ngày tới dự sẽ là thời khắc huy hoàng của tivi Waypod, thị trường trong một thành phố mà lại có thể đạt đến lượng tiêu thụ cao đến vậy, đã tạo nên kỳ tích tiêu thụ của thị trường đơn nhất.
Cả một ngày trời Lục Tam Phong chỉ ngồi nhìn lượng tiêu thụ, lúc hai giờ chiều, bên đại lý gọi điện thoại đến, chiếc tivi Waypod thứ ba nghìn đã được bán đi.
“Ba nghìn chiếc rồi!” Chu Hoài Đông vô cùng kích động la lên.
“Tốn bao nhiêu thời gian?” Lục Tam Phong hỏi người của bộ phận thị trường.
“Tính từ lúc bán được chiếc đầu tiên, vừa đúng ba mươi giờ đồng hồ, mỗi giờ bán được một trăm chiếc.
"Wow!"
Tất cả mọi người đều sửng sốt, tốc độ tiêu thụ này trước nay chưa từng có, một số nhân viên từng làm việc trong xí nghiệp quốc doanh vô cùng bất ngờ, tốc độ này có thể so với thời kỳ bao cấp luôn rồi.
Đám đông tập trung hết ánh nhìn vào Lục Tam Phong, ánh mắt đã sớm thay đổi, những nghi ngại lúc trước giờ không còn chút gì, chỉ còn lại sự sùng bái, ngay cả Chu Hoài Đông lúc này cũng không thể không phục, trong lòng chỉ còn lại một ý nghĩ, Lục Tam Phong van tue! “Tổng giám đốc Lục có ở đây không?” Một cô gái chạy vào nhìn quanh hỏi.
Lục Tam Phong quay đầu lại hỏi: “Có chuyện gì?” “Tôi bên bộ phận thu mua, có người bên cung cấp nguyên liệu đồng muốn gặp ngài nói chuyện, sếp Trương nghe máy thì người ta không chịu nói gì hết, chỉ đích danh ngài ra nói chuyện!” “Là nhà cung cấp ở địa phương à?” “Vâng ạ!”
Tim Lục Tam Phong bỗng đập thình thịch, Công ty đồng Diệc Thần là bên cung cấp nguyên liệu đồng lớn nhất tại địa phương này, còn đang đứng đầu hiệp hội ngành đồng, có thể nói là chỉ cần anh ta hô một tiếng xem ai dám làm trái? “Lát nữa tôi qua.” Lục Tam Phong quay sang Chu Hoài Đông phân phó: “Làm một băng rôn in lượng tiêu thụ hôm nay treo ra ngoài, đồng thời cũng phải làm một cái quảng cáo đưa tin này lên.
“Vâng, bây giờ tôi làm ngay.
Lục Tam Phong ra khỏi phòng đi thẳng về phía phòng bộ thu mua, bước vào văn phòng, Trương Phượng Tiên đã ngồi đó rồi, điện thoại vẫn đang được kết nối.
“Sao rồi?” Lục Tam Phong đặt tay lên vai Trương Phượng Tiên hỏi.
“Người ta bảo quản lý cấp cao như tôi không đủ tư cách, muốn nói chuyện với anh.” Trương Phượng Tiên nói vào điện thoại: “Người đến rồi đây, cô nói đi.
“Xin chào, Tổng giám đốc Lục!” đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói mỹ miều: “Trước tiên xin được chúc mừng ngài, tivi Waypod đã thành công chiếm được thị trường thành phố này “Xin cảm ơn, cô là?” “Tôi là chủ tịch Công nghiệp đồng Tử Kim, họ Diệp, muốn bàn chuyện làm ăn với ngài, lượng tiêu thụ tivi cao đến vậy, tôi dám chắc rằng lượng dây đồng bên quý công ty đang tiêu hao rất nhanh phải không? “Đúng là như vậy, nhưng tôi có chút thắc mắc, bên cô là doanh nghiệp địa phương, hiệp hội ngành đồng đã liệt chúng tôi vào danh sách đen đó!” “Tôi thì lại không có gia nhập cái hiệp hội ngành đồng gì đó, ngài có thể tìm hiểu thêm về xí nghiệp chúng tôi, tuy quy mô không bằng được Công nghiệp đồng Diệc Thần, nhưng chất lượng đảm bảo thuộc hàng top trên thị trường, độ tinh của đồng thậm chí còn cao hơn một bậc so với Diệc Thần, chúng tôi còn có thành phẩm như dây điện, ống đồng, có thể cung cấp trực tiếp, tất nhiên, tôi biết bên ngài hoàn toàn có thể gia công đường ống theo tiêu chuẩn của bản thân.
Những lời trên có thể nói là rất thành khẩn, rất có thành ý bàn chuyện hợp tác làm ăn, nếu có thể tìm được xí nghiệp bản địa thì tốt quá, nếu không lại phải vận chuyển đường thuỷ từ Thành Minh, Ninh Giang sang, tổn thêm một khoản vào đó.
Trương Phượng Tiên lấy tay che miệng, nhỏ giọng nói: “Có thể đi xem thử, không lẽ Công nghiệp đồng Diệc Thần lại một tay che trời được à, theo tiến độ sản xuất hiện tại, số nguyên liệu dự trữ của chúng ta nhiều nhất mười ngày nữa là dùng hết.
Lục Tam Phong gật đầu nói: “Vậy được, sáng mai đi, tôi sang công ty cô hay cô đến đây?” “Tôi nghe nói Tổng giám đốc Lục tuổi còn trẻ lắm mà, sao lúc bàn chuyện hợp tác làm ăn lại truyền thống quá vậy, chúng ta lần đầu gặp mặt, tối nay gặp nhau ở Karaoke Kim Đỉnh, chúng ta vừa hát vừa bàn chuyện, lỡ đầu hợp tác thành công không biết chừng?"
Trương Phương Tiên nhăn mày, trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, sao đầu bên kia lại tràn ngập mùi lẳng lơ vậy?
.