Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Tam Phong đứng một bên nghe thấy cũng không nói gì, tranh cãi với loại người như vậy anh cũng thấy xấu hồ.
"Nghe thấy không? Đừng tưởng tuổi hơi lớn, ra xã hội được vài năm thì ông đây sẽ sợ mày, nói cho mày biết, ông đây cũng là dân xã hội nhé, có trường hợp nào mà tạo chưa thấy qua?" Lang Cẩu nhìn về phía Mã Vy Thanh nói: "Cô tìm ở đâu ra cái thứ bỏ đi này mà cũng đòi chống cự tôi?"
Mã Vy Thanh nhìn thoáng qua phía đối diện có hơn chục người đang đứng, khí thế cường hãn, ngược lại Lục Tam Phong ở bên này chỉ có bốn năm người, bao gồm cả Tần Thiên Thạch và Hà Thanh Du.
Tóc Xanh thấy Lục Tam Phong không nói lời nào thì trên mặt nở nụ cười, nói: "Tôi khuyên anh vẫn nên thôi đi, trước mặt Mã Vy Thanh vẫn còn muốn giả bộ anh hùng, nhưng có là anh hùng thì cũng phải quỳ ở đây, đây là địa bàn dưới uy của anh Lang Cẩu, giờ cút đi còn kịp đấy."
Lục Tam Phong liếc mắt nhìn Tóc Xanh, mở miệng nói: "Nếu còn đứng đây khua môi múa mép thì thôi đi, đừng đám rắm nữa, có người thì gọi đến, bao nhiêu người tôi cũng tiếp."
"Gọi người?" Anh Lang Cẩu khinh thường nở nụ cười.
"Vài người chúng mày mà cũng xứng cho tao gọi người à?"
Tần Thiên Thạch đứng ở bên cạnh vội vàng rũ bỏ quan hệ nói: "Không liên quan đến chúng tôi, chúng tôi không tham gia "
"Thấy không, người của mày đang túng quẫn đấy!"
"Có tin ông đánh gãy chân mày không?"
"Đến đây, khoa tay múa chân với tao làm gì, mày đứng ra đây, là đàn ông thì đứng ra, trong quần mày có súng không vậy?"
Súng sao?
Lục Tam Phong suy nghĩ một hồi mới phản ứng kịp, nói đùa: “Có hai quả lựu đạn!"
"Mẹ mày đừng ba hoa, ông đây cho mày cơ hội, gọi người đi!"
"Tôi không gọi người, các người gọi đi, hôm nay mấy người gọi đến bao nhiêu tôi tiếp bấy nhiêu." Lục Tam Phong nhìn anh Lang Cẩu lạnh nhạt nói.
"Ôi con mẹ mày, hôm nay bố mày cho mày mở tầm mắt nhé, đừng nói là tạo chưa cho mày cơ hội." Anh Lang Cẩu nói với một thằng nhóc bên cạnh: "Gọi người lại đây cho anh, khu chiếu phim, khu bi-a, bên ngoài có đứa nào gọi hết vào cho anh, biểu hiện chút mặt mũi của anh Lang Cẩu nào!"
Mấy thằng bé chạy vội ra ngoài, cả đảm trai gái đứng đó đã xúm hết lại đây, không còn ai chơi nữa, tất cả đều đứng bên cạnh nhìn, có mấy cô bé thấy anh Lang Cẩu khí phách như thế trong ánh mắt đã bắt đầu có một đống sao trời.
"Anh Lang Cẩu đẹp trai quá!"
“Đúng vậy, tên đầu tóc sặc sỡ kia đúng là đang tìm chết, vậy mà dám khiêu khích anh ấy!"
"Tôi nói cậu nghe, lát nữa anh ta có muốn quỳ cũng không kịp, lần trước anh Kỳ của trường Bát Trung là đại ca lẫy lừng khắp mấy khối học chọc tới anh Lang Cẩu mà kết quả cậu đoán thử xem thế nào?”
“Thế nào?"
"Anh Lang Cẩu mang người đến đó, buổi tối trèo tường vào kéo anh ta vào trong nhà vệ sinh, đánh anh anh ta đến mức phải quỳ gối tè ra quần khóc gọi ông nội đấy."
"Thật là lợi hại!"
"Vậy đã là gì, nghe nói tối hôm đó chủ nhiệm của Bát Trung đi đến nhà vệ sinh nhìn thấy anh Lang Cẩu, lúc ấy anh Lang Cẩu trực tiếp quát bảo ông ta cút đi, không muốn chết thì cút xa một chút, ông thầy chủ nhiệm sợ tới mức nước tiểu còn chẳng ra được cơ."
"Anh Lang Cẩu quá trâu bò!"
Tóc Xanh nghe những người này líu ra líu ríu nói về chiến tích hiển hách của Lang Cẩu thì nhìn chằm chằm Lục Tam Phong với vẻ mặt khinh thường, giống như ngay sau đó Lục Tam Phong sẽ phải quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, cậu ta cũng có thể bước lên đá một cú, tiện thể thể hiện trước mặt Mã Vy Thanh một chút.
Mấy phút sau từ ngoài cửa có một đám rầm rộ đi vào, trên mặt chúng đều lộ vẻ ngây ngô, có mấy kẻ ngông nghênh hút thuốc, biểu cảm người này so với người kia càng hung hăng hống hách hơn, cứ như là việc chúng đang làm bây giờ là một việc cực kỳ vinh quang trong cuộc đời vậy.
Anh Lang Cẩu nhìn thấy có nhiều người như vậy thì nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, trên mặt đầy vẻ trêu tức, Mã Vy Thanh cũng không ngờ rằng lại có nhiều người nể mặt Lang Cẩu như vậy, cũng bắt đầu hoảng hốt.
Vẻ mặt Tần Thiên Thạch nghiêm túc, có nằm mơ anh ta cũng chưa nghĩ đến một đám trẻ đánh nhau lại có thể lôi ra nhiều người như vậy, trong sân trượt băng đông nghịt người, liếc mắt nhìn quanh một vòng toàn là đầu người.
"Anh Lang Cẩu!"
"Ai trêu vào anh Lang Cẩu!"
Có người dẫn đầu hô to âm thanh lập tức vang lên như sấm, trong sân còn dội lại âm thanh nên tiếng vang càng chấn động hơn.
Tóc Xanh sợ hãi hai chân phát run, vội vàng nhích vào trong đám người, Mã Vy Thanh thì sợ sệt mặt mày trắng bệch.
Anh Lang Cẩu quay đầu nhìn thử cũng phải sửng sốt, ngày mai là Chủ nhật nên hôm nay chỗ này gần như chật ních người, cậu ta quay đầu lại nhìn Lục Tam Phong nói: "Tao đây có đến mấy trăm người, mày có gì để chống cự lại? Quỳ xuống cho ông!" "Quỳ xuống!" Đám đông hồ ầm lên.
"Làm sao bây giờ?" Mã Vy Thanh bối rối nói.
Lục Tam Phong khẽ cười một tiếng, không thèm quan tâm, nói với Mã Vy Thanh: "Mang túi da của tôi lại đây!"
"Chúng tao gặp thần giết thần, thừa sức chinh phục toàn bộ thế giới, từ giờ khắc này không ai có thể địch lại chúng tao!"
"Không ai có thể địch lại chúng tao!"
"Không phải mày nói là chúng tao kiêu căng à, giờ tao kiêu căng cho mày xem, mày lấy cái gì đấu lại được tao?"
"Xưng bá trường Lục Trung, đại ca của chúng tôi, anh Lang Cẩu mang khí phách của một ông vua.”
"Thề sống chết nguyện trung thành với anh Lang Cẩu!"
Các loại ngôn ngữ tuổi dậy thì không ngừng được hô lên, rất có cảm giác nhiệt huyết thanh xuân.
Mã Vy Thanh lấy túi da tới giao cho Lục Tam Phong, nói: "Cái gì vậy a? Sao mà nặng thế!"
Anh Lang Cầu thấy Lục Tam Phong thờ ơ với mình thì phát cáu, chưa kịp nói thì một đứa nhóc bên cạnh đã không kìm được bước đến trước mặt Lục Tam Phong chuẩn bị đưa tay ra đẩy anh, chửi rủa: "Con mẹ nó mày đứng ngơ ra đây làm gì? Bảo mày quỳ cơ mà!”
“Đừng động tay, tôi không đứng
vững được, còn đang giảm trên giày patin mà.” Lục Tam Phong cười nhẹ với cậu ta, lớn tiếng nói: "Mọi người im lặng, nghe tôi nói."
"Hai Quỷ, quay về đi, cho nó nói hết đã, cứ thong thả rồi thu phục nó." Anh Lang Cẩu hồ lên.
Hai Quỷ nhăn lông mày trừng mắt nhìn Lục Tam Phong, vẻ mặt hung ác như muốn ăn thịt người ngay tại chỗ, sau đó lui lại mấy bước, cậu ta là trợ thủ đắc lực của anh Lang Cẩu, là một trong bốn chiến tướng hàng đầu trong truyền thuyết, không cần biết đang học trường nào chỉ cần nghe thấy tên Hai Quỷ thì đều phải kính trọng ba phần.
Mà thuộc hạ của anh Lang Cẩu còn có bốn chiến tướng hàng đầu và tám Đại Kim Cương các kiểu nữa.
“Yên lặng đi, hôm nay tôi không đưa ai tới đây, bây giờ tôi sẽ chọn lựa, ai đứng sau lưng tôi thì tôi sẽ cho người đó ba trăm!” Lục Tam Phong nói chuyện hết sức đơn giản thô bạo.
Ba...
ba trăm?
Đây là một khoản tiền lớn đó!
Những người có mặt tại chỗ đều im lặng ngay lập tức, mọi người nhìn nhau, đều cảm thấy Lục Tam Phong không nói thật.
Một người ba trăm rưỡi, ở đây nhiều người như vậy thì phải mất bao nhiêu tiền?
Anh Lang Cẩu nhận thấy các anh em đứng sau có vẻ khác thường, không khí không được đúng cho lắm thì giận giữ hét lên: "Đánh nó cho ông, Hai Quỷ, xông lên!"
Mặt Hai Quỷ tràn đầy tức giận bước tới, ra vẻ trâu bò cuộn chặt nắm tay, không đợi cậu ta kịp ra tay Lục Tam Phong đã lấy ra ba trăm rưỡi đưa đến trước mặt.
Nắm tay của Hai Quỷ cứng lại, gắt gao nhìn chằm chằm chỗ tiền kia.
"Cầm đi, đừng ngại, cho cậu đấy, cứ cầm đi!"
Gương mặt dữ tợn của cậu ta bắt đầu giãn ra, có vẻ hơi ngượng, giơ tay ra sờ nắn chỗ tiền rồi nằm ở trong tay, trên mặt lộ vẻ tươi cười, nhỏ giọng khách sáo nói: "Cám ơn!"
"Chúng ta đều là anh em, khách khí làm gì, đứng ra phía sau tôi đi!"
Anh Lang Cẩu tận mắt nhìn thấy cảnh này, cả người đều choáng váng, vừa rồi người kêu to nhất nguyện trung thành với mình chính là cậu ta đó, chỉ mới ba trăm rưỡi đã phản bội mình.
Những người khác kinh ngạc kêu ra tiếng, đúng là đưa ba trăm rưỡi kìa?
Lục Tam Phong nhìn chằm chằm một cậu trai khác đứng bên cạnh anh Lang Cẩu, vẫy tay nói: "Cậu lại đây!" "Tôi?" Cậu ta có vẻ hơi cậu nệ chậm rãi bước qua.
Lục Tam Phong lấy ra một đồng tiền đưa qua.
"Cám ơn anh!" Cậu ta cầm tiền xong liền đứng ra sau Lục Tam Phong.
Đã có người thứ nhất, liền có người thứ hai, người thứ ba chủ động chạy tới, chỉ vào phút sau đã có một đám đông người đứng sau lưng Lục Tam Phong, trái lại phía anh Lang Cẩu bên này chỉ còn lại mình cậu ta.
Không đúng!
Còn có Tóc Xanh đứng bên cạnh, cậu ta sửng sốt, cả người như hóa đá, ngây người liếc Lục Tam Phong rồi bước qua bên kia.
"Cậu đừng lại đây, tôi không cho cậu tiền, cậu đứng bên kia đi."
Tóc Xanh đứng ngẩn ngơ tại chỗ.
"Cũng không có mấy trăm người, mới có một trăm sáu mươi bảy người thôi." Lục Tam Phong nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Những người có mặt nghe số lượng đều sửng sốt, nhiều người như vậy, mỗi người ba trăm thì tổng cộng tổn bao nhiêu tiền?
Mặc dù đều là học sinh cấp ba nhưng chúng đều không hiểu môn toán, trong giờ học đều ngủ gật cả đám.
Có người tính toán sơ sơ rồi hét lên: " triệu!”
Lục Tam Phong nghe đáp án đó thì kinh ngạc, quay đầu lại nhìn cậu học sinh nam kia nói: "Toán học của cậu...
khá phết nhỉ!"
Tất cả mọi người đều nhìn theo Lục Tam Phong, chờ đợi động tác tiếp theo của anh, nếu không có hành động gì thì họ lại quay về chơi tiếp.
Lục Tam Phong quét mắt liếc qua tất cả mọi người, bàn tay to vung lên nói: "Vừa rồi hô lên thế nào giờ hô lại cho tôi!"
Trong nháy mắt cả đám người quay sang rống lên với Lang Cẩu.
"Lang Cẩu, mày thì tính là cái dạng gì?"
"Mày đấu với chúng tao như thế nào?"
"Xưng bá trường Lục Trung, Bát Trung, anh Lục chính là đại ca của chúng ta!”
"Anh Lục mang khí phách của một ông vua!"
"Thề sống chết nguyện trung thành với anh Lục!"
"Anh Lục là vua, anh Lục là thần, không ai có thể ngăn cản anh, Lang Cẩu lại càng không xứng!"
Lang Cẩu nghe thấy âm thanh đau tai nhức óc đó thì cả người cũng sắp khóc, đứng tại chỗ hết sức đáng thương.
Mã Vy Thanh ngơ ngác đứng đó, giờ khắc này trong đầu cô ta hoàn toàn trống rỗng, nhìn người kia tuy rằng chân không dẫm lên mây ngũ sắc nhưng trên đầu anh ngập tràn màu sắc, giờ khắc này dáng người anh bỗng cao lớn đến
.