Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Tam Phong đứng ở cửa nhìn người phụ nữ đã hơn bốn mươi tuổi kia, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, mà cô ta mất hết sự hăng hái và tinh thần phấn khởi, chỉ còn lại vẻ mặt chán nån.
Quản lý Mã thở dài, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lục Tam Phong nói: “Tổng giám đốc Hồ đã nói với tôi, trong trận đầu này những người bình thường như tôi chỉ có thể nhìn thấy phần nổi của tảng băng, khi đó tôi đã cảm nhận được mọi chuyện đã thực sự kết thúc rồi.”
“Tôi cũng chỉ là một người bình thường thôi, trong thời đại phát triển này, ai mà không phải là một người bình thường cơ chứ?” Lục Tam Phong nói.
“Cậu không cần phải tự nói bản thân mình như vậy, tôi thật sự chỉ là một người bình thường.
Tổng giám đốc Hồ nói cậu là thương nhân, tôi có chút không tin.
Không ngờ cậu lại có thể huy động một lượng lớn sức lực như vậy.
Cậu có năng lực như vậy, tại sao cậu phải tốn sức lực như thế để làm bản ghi âm đó chứ?”
“Muốn có được ngọn lửa cao ngất trời thì cần phải có một tia lửa nhỏ để thắp sáng.
Nếu không có đoạn ghi âm đó, sau này sẽ không có cách nào để ra tay, tôi cũng không nghĩ nhiều đến như vậy.”
“Là cây bút trên bàn cà phê, đúng không?” Quản lý Mã cười nhạt nói: “Tôi sống hơn bốn mươi năm rồi, hiểu biết còn quá ít, số mệnh cũng không tốt, tự làm hại chính con gái mình”
“Vy Thanh, là chị đã làm hại cô ấy, chứ bản chất của cô ấy không hề xấu, chị rời đi như vậy cũng tốt, thời gian có thể giúp cô ấy thay đổi.
Tôi cảm thấy, có tiền hay không không quan trọng, nếu như chị không có thời gian ở bên những người thân của mình, thì cần tiền để làm gì cơ chứ?” Lục Tam Phong nhìn cô ta nói: “Để sau này đốt cho mình hay sao?”
“Cậu là người chiến thắng, cậu nói thế nào thì là như vậy, không cần phải nói đạo lý với tôi, cậu cũng chưa từng đi khắp thế giới cơ mà?” Quản lý Mã đứng lên, đồ đạc của cô ta đã được đóng gói, nhìn Lý Thiên Na nói: “Tôi từ bỏ bảy phần trăm quyền cổ phần của mình, để đổi lấy những thứ của riêng mình rồi bước ra khỏi đây, từ nay về sau không gặp lại nữa.”
Lý Thiên Na nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đã làm việc chăm chỉ cho công ty hơn mười năm kia, nói: “Tôi chỉ hỏi chị một câu.
Tai nạn xe hơi đó thật sự là chuyện ngoài ý muốn sao?”
"Đúng!”
“Tại sao hôm đó chị đột nhiên không đi nữa mà xuống xe?”
“Có vài vấn đề trong việc chuyển khoản ngân hàng, một người phụ trách cần phải đến ngân hàng để ký tên.
Bây giờ, tôi cũng không có gì phải giấu giếm nữa.
Cuối năm ngoái, tổng giám đốc Điền và Hồ Hải Long đã vay tiền.
Hồ Hải Long muốn thành lập cục muốn nhà máy phải đóng cửa, nhưng mà chưa đến nửa năm sau không phải tổng giám đốc Điền đã không đến bữa tiệc đó hay sao?”
Quản lý Mã nói rất bình tĩnh, như thể đang kể chuyện của người khác vậy.
“Khai thác mỏ là một ngành công nghiệp sử dụng nhiều dầu và nước.
Các mỏ đồng thậm chí còn bị lũng đoạn.
Trong ngành cũng có rất nhiều bí mật.
Muốn lớn mạnh hơn nữa thì không phải do thị trường quyết định mà do các nhân vật tại to mặt lớn quyết định.
Tổng giám đốc Điền đã bắt được cơ hội rồi, có được những đơn đặt hàng rất lớn, hứa là sẽ không cung cấp hàng hóa cho điện tử Thủy Hoàn.”
“Hồ Hải Long muốn ra tay, thì cũng phải có gan dám mở rộng phát triển hơn nữa.
Anh ta hẹn sau đó một tháng.
Ai ngờ tai nạn đến sớm hơn dự định.
Vậy đấy, những gì tôi nên nói đều đã nói cả rồi.”
Lý Thiên Na nghe xong những lời này, trên mặt đã tràn đầy nước mắt, cô ta ngã quỵ xuống đất, đau khổ như một đứa trẻ.
Lục Tam Phong thở dài, cạnh tranh thương mại cấp trên đã khốc liệt lắm rồi, hiện tại cạnh tranh kinh doanh cấp dưới còn khốc liệt hơn nhiều, rất nhiều doanh nhân đều đã âm thầm làm quen với các ông lớn, nếu cạnh tranh buôn bán bình thường không đạt được mục đích, thì sẽ bắt đầu ra tay.
Chiếm đoạt doanh nghiệp, đâm thuê chém mướn, gian lận hợp đồng, trắng đen không rõ ràng khắp nơi, Lục Tam Phong chỉ là vừa mới nhanh chóng vượt qua thương mại cấp thấp, anh sẽ còn gặp nhiều khó khăn hơn nữa.
“Tôi có thể đi được rồi chứ?” Quản lý Mã bình tĩnh nhìn Lý Thiên Na đang ngồi trên mặt đất: “Tôi đã hỏi luật sư rồi, những chuyện tôi đã làm, nhiều nhất cũng phải ngồi một hai năm.
Trao đổi cổ phần cũng coi như trao đổi bình đẳng."
Lý Thiên Na là một người rất đơn giản, từ khi gả cho nhà họ Điền, hầu như đều ở nhà giúp đỡ chồng con, vì mỗi ngày đều ở nhà, nên cô ta đã quen với thế giới mà Điền Văn Nam tạo ra cho mình, cô ta không ngờ ở thế giới bên ngoài ai cũng đeo mặt nạ giả dối như vậy.
Cô ta thực sự không thể ngờ tới!
Quản lý Mã lấy ra một tập văn kiện đặt trên bàn, ôm chiếc hộp đi về phía cửa, khi đi ngang qua Lý Thiên Na, cô ta không hề do dự mà lướt qua.
Hai người quen nhau đã gần mười năm, Lý Thiên Na luôn cảm thấy mình là quản lý Mã là một người chị lớn đáng tin cậy, đến lúc này cô ta mới nhận ra có rất nhiều thứ chỉ là tự mình cho mình là đúng mà thôi.
Lục Tam Phong muốn an ủi Lý Thiên Na nhưng không biết phải nói gì, bước đến bàn nhìn thấy một tờ báo, tiêu đề là hình ảnh thật sự của Hồ Hải Long.
Vốn dĩ thành phố này có một băng nhóm thế lực xấu do Hồ Hải Long cầm đầu, hy vọng người dân có thể tích cực trình báo!
Tình tiết vụ án gây chấn động, tính toán ban đầu số tiền liên quan đến vụ án lên tới gần mười tỷ, đối tượng này nuôi những tên côn đồ, độc chiếm vận chuyển khai thác, tội Các tày trời!
Thu thập manh mối từ toàn xã hội, tố cáo sẽ được khen thưởng, bảo mật thông tin cá nhân, hãy dũng cảm tố cáo!
Ba tiêu đề này đều đang thu thập manh mối, sau khi nhìn qua, chủ yếu là xoay quanh vấn đề chiếm giữ một tuyến đường vận chuyển khai thác.
Hơn nữa bây giờ đã thẩm vấn ra có ba người thiệt mạng, nhiều người bị thương, có người bị đánh cho tàn phế.
Lục Tam Phong đặt tờ báo xuống, bây giờ thì anh đã tin những gì Hồ Hải Long nói, đây là địa bàn của anh ta, điều đó làm anh ta khó chịu, cho nên chuyện giết người cũng không phải là không thể.
“Người chết không thể sống lại, cô phải sống cho thật tốt, mấy ngày nữa tôi sẽ bảo người tới liên lạc với cô, cô cho tôi biết số tài khoản ngân hàng, công ty sẽ chuyển tiền qua tài khoản cho cô.
”Lục Tam Phong nhìn cô ta, nói.
Lý Thiên Na đứng dậy, không nói gì, loạng choạng bước ra ngoài.
Lục Tam Phong thấy tinh thần cô ta có hơi không ổn định, vội vàng chạy đến hỏi: “Cô đi đâu vậy?”
“Tôi không sao, tôi đi đón con của tôi, đừng lo lắng, tôi sẽ sống sót, nhà máy đành phải giao lại cho anh rồi.” Lý Thiên Na đứng ở cuối hành lang nhìn Lục Tam Phong, cầu xin: “Đừng đổi tên, được chứ?”
“Đương nhiên là được, Công nghiệp đồng Văn Nam nghe cũng rất hay!"
“Cảm ơn anh!”
Lục Tam Phong nhìn cô ta xuống tầng, trở lại văn phòng sắp xếp vài hợp đồng, anh đi loanh quanh trong nhà máy, cả nhà máy đều vô cùng yên tĩnh.
Tất cả mọi người trong văn phòng đều không muốn làm việc, họ đều đang nhìn xung quanh hoặc thì thầm với nhau, khi nhìn thấy Lục Tam Phong thì không nói nữa.
Hiện tại, trong nhà máy mọi người đang hoảng loạn, mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, vừa rồi Lý Thiên Na lại lảo đảo đi ra ngoài, rất nhiều người đều nói cô ta bị điên rồi.
Lục Tam Phong đi tới văn phòng bộ phận tiếp thị, gõ cửa, hỏi: “Ai là người phụ trách ở đây?”
“Tôi!” Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đứng lên, nhìn Lục Tam Phong có chút bối rối, không biết hiện tại nhà máy đang trong tình trạng gì, nên nghe lời ai.
“Anh có gửi hàng cho Điện tử Thủy Hoàn chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Tại sao lại không gửi hàng?”
“Quản lý Mã nói đợi thêm vài ngày nữa!”
“Hôm nay xe tải vận chuyển hàng sẽ tới.
Quản lý Mã đã nghỉ việc rồi.
Bây giờ tôi chính là người phụ trách nhà máy này.
Hãy đổi tên nhà máy lại cho tôi.”
“Chuyện này...
Anh ta cũng rất khó xử, Lục Tam Phong tự nhiên nói mình là người phụ trách, bây giờ cục diện vẫn rất hỗn loạn, tổng giám đốc Hồ thì bị bắt còn quản lý Mã thì nghỉ việc, mọi người đều lo lắng có thể sẽ không được nhận lương.
“Này cái gì?” Lục Tam Phong nghiêm nghị nói: “Bây giờ tôi chính thức thông báo cho các người biết, Công nghiệp đồng Văn Nam sẽ thuộc sở hữu của công ty mẹ điện tử Thủy Hoàn, vài ngày nữa sẽ có một số quản lý sẽ đến phụ trách, mọi việc sẽ lại như bình thường!”
“Vậy thì phải giao hàng trước đã!” Người phụ trách kia thầm nghĩ, dù sao quản lý Mã cũng đã nghỉ việc, thời gian cuối cùng theo thỏa thuận trong hợp đồng là ba ngày nữa, sớm hơn mấy ngày chắc cũng không có vấn đề gì.
Nhà máy cũng không quá lớn, đi vòng quanh một tiếng, Lục Tam Phong cảm thấy mình phải mau chóng quay về tìm người tiếp nhận, nếu không đầu óc mọi người sẽ thật sự hoảng loạn.
Khoảng bốn giờ chiều, Lục Tam Phong lái xe trở về, gần sáu giờ anh mới về tới nơi.
Bên ngoài xưởng sản xuất có hai mươi thanh niên trẻ tuổi, trước mặt là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, râu quai nón, tay cầm tập tài liệu, có khí chất của một nhà lãnh đạo của một đội công nhân nhỏ.
“Tất cả dừng lại được rồi!” Người đàn ông hét lên.
Hai mươi thanh niên kia đứng thẳng dậy, trong đám đông vẫn có tiếng xì xào bàn tán.
“Biết gì không, buổi chiều đội chúng ta bị người kiểm tra chất lượng mắng sau đó bị phạt hai mươi tờ đấy.”
“Đó không phải là lỗi của chúng ta, tại sao lại gọi chúng ta ra ngoài đứng ở đây làm gì chứ?”
“Ai cơ?”
“Còn có thể là ai được chứ, người mới vài ngày trước mới tới đó, tay chân thì vụng về, tất cả các đèn hai cực lắp trên dây chuyền lắp ráp đều lắp sai hết, một trong số chúng đã bốc cháy khi nó được đóng điện thử nghiệm đấy.”
“Lắp đèn hai cực sai mà cũng bốc cháy được sao?”
“Mẹ nó, chắc chắn là cố ý làm sai rồi!”
“Nói cái gì vậy? Trò chuyện sôi nổi quá nhỉ, đến đây, đứng ở bên cạnh tôi mà nói.” Người đàn ông cầm tập tài liệu màu xanh lam trên tay chỉ vào đám người nói: “Im lặng hết cho tôi, đứng lên, mẹ nó, cũng có phải là chó đâu, một ngày không bị mắng là ngứa ngáy hả? Có cần cục xương không?”
.