Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

chương 371: quầy hàng bị đập phá

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước khi đi Giang Hiểu Nghi còn mong Lục Tam Phong cùng về với mình, dù sao trong nhà có rất nhiều người muốn gặp anh nhưng Lục Tam Phong lại không muốn, trải qua một lần là đã quá đủ rồi.

Giang Hiểu Nghi hiểu chỗ khó xử của anh nên không ép, vì thế cô trở về một mình.

Ngụy Nhiễm Đan cũng đã hoàn thành nhiệm vụ và quay về công ty một cách tốt đẹp.

Một mình ở nhà xem tivi, đọc báo, cuộc sống của anh trở nên khá đơn điệu.

Đột nhiên Waypod vùng dậy, đây như một bước đột phá với nhãn hiệu trong nước và khiêu chiến với nhãn hiệu nước ngoài.

Sự khiêu chiến này không chỉ đến từ Thủy Hoàn mà còn được mang lại từ sự phát triển không ngừng của kỹ thuật nội địa.

Ở chặng cuối thị trường, hai bên đang tiếp cận với tốc độ nhanh chóng, vì vấn đề thuế quan nên giá tiền đã trở thành gánh nặng cho nhà đầu tư nước ngoài.

Những nhà đầu tư hùng mạnh về mảng TV như Samsung, Sony, Sharp và cả những nhãn hiệu TV loại hai như Philips, Motorola cũng gặp phải vấn đề này vì sức cạnh tranh chưa đủ.

Những người phụ trách nhãn hiệu

đó ở khu vực Trung Quốc đại lục đã báo cáo hết tình hình khu vực trong nửa năm đầu, tạo nên một bản báo cáo chiến lược được đệ trình lên trên.

Hầu như mỗi một bản báo cáo đều đề cập đến công ty Thủy Hoàn, năm ngoái chính họ cũng đã nhận ra ngành TV ở đại lục bắt đầu quật khởi, đánh giá thị trường ban đầu là các sản phẩm có vốn đầu tư nước ngoài trong khoảng năm năm gần đây.

Bỗng nhiên Điện tử Thủy Hoàn xuất hiện như để đẩy nhanh tốc độ của việc này.

Nếu Lục Tam Phong đọc xong những báo cáo chiến lược trên, anh sẽ đặt một từ “hờn” rõ mồn một trên đỉnh đầu, mình là cái thá gì chứ, sống trong thời đại rộng lớn ầm ầm sóng dậy thế này thì khó có thể làm rung chuyển được thứ gì lắm.

Dù không có anh thì bản đánh giá năm năm này cũng là một sai lầm ngoại hạng, những doanh nghiệp họ rất xem thường khách hàng, đặc biệt là doanh nhân tư nhân trong nước.

Lục Tam Phong nghĩ thời đại được thời đại tạo nên chứ không phải do ta đắp nặn nên thời đại, anh không có năng lực đó, một thương nhân khó có thể hoặc không dám tạo nên bối cảnh của thời đại lớn này!

Những doanh nghiệp này cảm thấy hơi căng thẳng vì họ hiểu sự cạnh tranh giữa các doanh nghiệp sẽ sản sinh ra điều gì, sẽ đẩy nhanh năng lực nghiên cứu phát triển doanh nghiệp, đề cao chất lượng sản phẩm và kỹ thuật cốt lõi.

Trong vòng một hoặc hai tháng đã có không ít doanh nghiệp thăm dò tình hình của Điện tử Thủy Hoàn, có hai con đường trước mặt họ, một là nhập cổ phần để mở rộng kinh doanh, tự giúp mình về mặt sản xuất nội địa, thoát khỏi thuế xuất nhập khẩu và gia tăng sức cạnh tranh thị trường.

Không những phải cạnh tranh với sản phẩm TV trong nước mà còn phải giành giật với đám đầu tư nước ngoài kia nữa!

Cách còn lại là thu mua, mua hết toàn bộ doanh nghiệp để trợ giúp bản thân đồng thời phát triển nhãn hiệu Waypod này, thế nhưng thu mua sẽ tổn chi phí, chắc chắn đối phương sẽ rao giá trên trời.

Lần lữa mãi cũng sẽ mất một hai năm, đến lúc đó cũng đã quá muộn rồi.

Phương án tốt nhất là nhập cổ phần, những doanh nghiệp này đều không muốn chi quá nhiều tiền nên theo kết quả là cách đây vài ngày, bảy tổ chức tài chính trong và ngoài nước đã cùng nhau đánh giá giá trị của Điện tử Thủy Hoàn.

Khi Trương Phượng Tiên nghe được thông tin này thì rất buồn bực, sao lại có nhiều cơ quan tài chính đột nhiên cảm thấy hứng thú với Điện tử Thủy Hoàn vậy chứ, phải biết rằng bây giờ Điện tử Thủy Hoàn quá lắm chỉ được xem là doanh nghiệp có tiếng trong tỉnh, chẳng qua chỉ đang nhảy nhót khá thoải mái trong ngành công nghiệp này từ khi Hoàng Hữu Danh lấy được cái tiếng doanh nghiệp đầu rồng của thành phố Bình Châu.

Những doanh nghiệp hàng đầu của thành phố không đáng bao nhiêu tiền cả!

........!

Bọt son môi càng dễ dàng được tạo thành bao nhiêu thì càng dễ bị đâm thủng bấy nhiêu, chỉ hai ngày ngắn ngủi doanh số son môi đã ngừng lại, không có thị trường, giá bán lẻ hàng chục, hàng trăm tệ lập tức mèo vẫn hoàn mèo.

Vì không có nguồn tiêu thụ nên không ít người lên án mỹ phẩm Hoa Sa, thậm chí còn có người đến đập quầy, muốn đòi trả lại hàng.

Các cô gái ở quầy bán hàng chưa từng trải qua chuyện này nên nhanh chóng rời đi trước trong sự bảo vệ của an ninh và cảnh sát.

“Mau gọi điện thoại cho ông chủ của cô đi.”

“Bảo anh ta giải quyết chuyện này.”

Triệu Yên Nhiên có vẻ vô cùng kích động, xách một cái ghế đẩu, gõ bàn hồ to: "Đây chính là lừa gạt, chính là lừa gạt đấy, chúng tôi phải báo cảnh sát.”

“Đúng đấy, nhất định phải trả hàng lại!!”

“Tôi sẽ gọi điện thoại cho ông chủ của chúng tôi, tôi chỉ là người bán hàng thôi, nói với tôi cũng vô ích.” Một cô gái khá lớn tuổi nom có vẻ bình tĩnh, vội vàng đến buồng điện thoại ở lầu dưới để gọi điện.

Lục Tam Phong nằm trên ghế sofa đọc báo, đang suy nghĩ xem thị trường điện gia dụng lớn hay thị trường giải trí điện tử lớn hơn thì điện thoại chợt vang lên.

“Sao thế? Mai em về à?” Lục Tam Phong vừa bắt máy thì hỏi ngay, vì anh cứ tưởng đó là Giang Hiểu Nghi.

“Ông chủ, anh mau tới đây đi, quầy của mình bị người ta đập phá tan tành rồi, có rất nhiều người la hét đòi trả lại hàng kìa, suýt nữa bọn em đã bị người ta đánh rồi, nếu cứ thế này thì anh chốt tiền lương cho bọn em đi, bọn em không làm nữa đâu.”

“Vậy trước tiên mọi người cứ tan việc đi, nói cho họ biết chúng ta sẽ không trả hàng, vậy nhé.” Lục Tam Phong trả lời, anh đã dự liệu được tình hình này từ lâu rồi.

Lúc mua thì dễ, trả hàng cũng được nhưng tìm đến Nam Cực mà đòi đi.

“Bây giờ các cô ấy bị đám người đó vây xung quanh, có cả một đống an ninh và cảnh sát nữa, nếu anh không đến thì bọn em không đi được.” Giọng của cô gái đang nói bắt đầu run rẩy, nghe Lục Tam Phong không muốn đến thì hoảng sợ bật khóc.

Cô chỉ ra ngoài làm công thôi mà giờ bị người đánh túi bụi không biết phải làm sao nữa.

Lục Tam Phong không muốn lo đến nhưng nghĩ lại những người đó cứ mãi làm khó mấy nhân viên bán hàng thì thở dài nói: “Được rồi, lát nữa tôi qua."

Sau nửa tiếng, anh lái xe đến dưới tòa nhà thành phố mỹ phẩm, còn chưa lên lầu đã có người vừa thì thầm vừa nhìn Lục Tam Phong.

“Vợ anh ta không tới hả?”

“Cô không biết tình hình lầu ba à, chắc chắn những người đó sẽ ăn tươi nuốt sống vợ của anh ta luôn đấy

“Đúng đó, hôm bữa bán ba triệu, ngân hàng còn cử xe tới đón, gã đó ghê gớm nom cỡ nào chứ!”

“Hừ, mới mấy ngày thôi, hết ghê gớm nổi rồi.”

Lục Tam Phong dừng bước liếc nhìn mấy người đó làm họ lập tức im bặt.

Lục Tam Phong không muốn quản nhiều nên cất bước thẳng lên lầu, đối diện bậc thang lầu ba chính là quầy mỹ phẩm Hoa Sa, người ta đã vây kín cả trong lẫn ngoài, đồ đạc rơi vãi đầy đất, dưới đất còn có son môi bị người ta đạp nát, dính vào để giày dây ra khắp noi.

Chúng rối loạn đến mức không có nơi để đặt chân.

“Ông chủ đến rồi, người chịu trách nhiệm đến rồi, mọi người nhường đường đi.”

Đám người chừa ra một con đường, Lục Tam Phong thấy cả hành lang chật kín người, không ai buôn bán, trái lại có vài bà già ngồi gần đó cắn hạt dưa.

“Anh là ông chủ của quầy hàng này?” Một anh cảnh sát hỏi.

"Đúng, là tôi!” Lục Tam Phong gật đầu đáo.

“Trả hàng!”

“Tôi cho cậu biết, mau trả hàng cho tôi, đồ lừa đảo!”

“Trả hàng đi, bán không được gì cả.”

Quần chúng ở hiện trường xúc động, tuy nhiên Lục Tam Phong có vẻ rất bình tĩnh.

Lục Tam Phong nhìn quanh một vòng rồi hỏi: “Cho tôi lý do các người đòi trả hàng”

“Bán không được!” Một gã hấp tấp hét lên.

“Bản không được?” Lục Tam Phong nhướng mày, đây chính là lý do mà ông ta đưa ra.

Anh cười lạnh rồi hỏi: “Bán không được thì trả lại hàng? Vậy nếu bán được rồi thì sao? Có chia phân nửa tiền lời cho tôi không? Đều làm ăn cả nên đừng nói chuyện vô lý vậy chứ.”

Lục Tam Phong dứt lời, gã vừa bảo bán không được kia bị mọi người trừng mắt, vì thế gã vội vàng lủi vào trong đám người.

Triệu Yên Nhiên nhìn Lục Tam Phong và nói: “Trước đó cậu nói đây là son Dior được vớt từ biển lên, cậu bán hàng giả nên chúng tôi yêu cầu trả lại hàng”

Viện cớ này vô cùng thích hợp, chỉ cần xác nhận thì đành phải chịu trả hàng thôi.

“Đúng, nghe quảng cáo là Dior nên chúng tôi mới bị mắc lừa.”

“Chúng tôi bị lừa!”

“Mẹ kiếp! Trả hàng!”

Lục Tam Phong mỉm cười nhìn Triệu Yên Nhiên rồi nói: “Tổng giám đốc Triệu, lại gặp nhau rồi!”

“Đúng vậy, lại gặp rồi, không ngờ cậu thủ đoạn thế đấy, còn trẻ mà bụng dạ quá xấu xa” Triệu Yên Nhiên ác độc đáp trả.

“Như nhau cả mà, trả lễ lại thôi, tôi nhớ nhà tôi đã bán lô hàng này cho chị nhỉ, chị tìm tôi đòi trả hàng gì cơ? Hay phải nói rằng chị tiếp tay cho bọn bán hàng tay hai hay tay ba rồi tìm tôi đòi trả hàng? Còn về việc hàng giả?” Lục Tam Phong dừng lại một lát: “Chúng tôi bán đi ba triệu kiện hàng, bây giờ tôi muốn xin phép kiểm tra niêm phong hết chỗ mỹ phẩm này, nếu điều tra được ở đây có hơn một cây son không phải Dior được vớt ra từ biển do tôi sản xuất vậy chị có chứng minh được tôi đã làm giả nó không?”

"Cậu!”

“Tôi bán ba triệu lô hàng, chị trả lại cho tôi ba trăm nghìn lỗ, vậy tôi phải tìm ai đòi lại công bằng hả, tiếp đó chị còn nói tôi làm giả ư?” Lục Tam Phong cười xùy, thấp giọng nói: “Chị nhận ra rõ được sự khách biệt không? Nếu chị nhận ra được thì tôi cho chị trả hàng!”

Cảnh sát nghe vậy thì hiểu ngay, tranh cãi thế này thường được âm thầm giải quyết, Lục Tam Phong liên tục lặp lại rằng chị có chứng minh được tôi đã làm giả không?

Trong thị trường mỹ phẩm này đầy rẫy các loại hàng giả giống hệt anh, người ta đã sớm không phân biệt nổi rồi, có quá nhiều thủ thuật để mua đồ chất lượng và sau đó đòi trả lại hàng dỏm kém chất....!

Mọi người đều yên lặng vì họ không

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio