Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một ly rượu champagne cứ như vậy bị rót toàn bộ xuống hết, cô gái kia triệt để dùng nó để rửa mặt, cũng không uống được mấy ngụm, bên cạnh, tất cả mọi người đều vui vẻ thét lên ầm ĩ.
Dưới bầu trời đêm, một màn này trên bờ biển thật sự là vô cùng phóng đãng, tục tĩu!
Sắc mặt của Đường Đình Nhân hơi vặn vẹo, lộ ra khuôn mặt cực kỳ hưng phấn, từ bên cạnh vươn tay ra, thư ký lập tức đưa lên một xấp tiền mặt, nhìn thoáng qua có lẽ khoảng hơn ba triệu, tiện tay ném vào bên cạnh cô gái.
“Cảm ơn Tổng giám đốc Đường ạ!” Cô gái đứng thẳng người lên liên tục cúi đâu.
Phùng Chính Anh nhìn tất cả trước mặt thì trong lòng đã khó chịu cực kỳ, anh ta đối với loại trường hợp này vô cùng phản cảm, nếu như không vì nhìn Lục Tam Phong bị giở trò mèo này thì anh ta đã rời đi từ sớm rồi.
Nhưng Lục Tam Phong bị nhục nhã như vậy thì anh ta cũng cảm thấy có hơi quá mức.
“Tổng giám đốc Lục, cũng đừng nói là tôi không cho anh cơ hội, cô ấy một bình, ba triệu, anh, một bình tôi ném ba tỷ đồng!” Đường Đình Nhân cầm lấy thêm một bình rượu Champagne lên đưa về phía Lục Tam Phong rồi nói:
“Đừng nói là năm ba trăm triệu, dù có là ba tỷ thì chúng tôi cũng mỗi người góp một chút được, anh quỳ xuống đi!”
“Tổng giám đốc Đường, tôi tới với! “Tôi cũng được, hai triệu tư là được rồi!”
“Tổng giám đốc Đường, tôi! Tôi nha!
Tôi nữa nha!”
Có một nhóm các cô gái tranh nhau chen lấn thể hiện.
Ngồi ở một bên, chị Ngô nhìn bầu không khí bắt đầu trở nên không đúng lắm thì vội vàng bưng lên một ly rượu đi tới, đứng ra nói: “Tổng giám đốc Đường, mọi người ra chơi là vì muốn vui vẻ, không cần thiết như vậy, tôi thay Tổng giám đốc Lục uống một lỵ, ở chỗ này tôi cũng có chút thể diện vì tất cả mọi người đều gọi tôi một tiếng chị Ngô, tôi uống trước rồi nói.”
Chị Ngô nói xong còn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, vừa mới chuẩn bị nói chút gì đó để hòa hoãn bầu không khí thì bên cạnh có một người kéo tay chị ta sang bên khác.
“Bên trong giới này không có chuyện của cô.” Người kia thao thao bất tuyệt phun ra một ngụm.
Đứng ở bên kia xem kịch, Phùng Chính Anh nói với Lục Tam Phong:
“Tổng giám đốc Lục không phải thần thông quảng đại nha, đến đi, biểu diễn cho mọi người xem một cái nào!”
Đường Đình Nhân thấy Phùng Chính Anh nói giúp cho mình thì cả người lập tức sung sướng càng nhiều, đi lên phía trước vỗ vai anh ta nói: “Chính Anh, tôi là một người bên ngoài, có lẽ cũng chỉ có người bên ngoài mới hiểu, sau này đi lại nhiều...!
“Anh lấy tay ra coi!” Phùng Chính Anh nhìn thoáng qua bàn tay khoác lên vai mình, trong ánh mắt tràn đầy khó chịu nói.
Đường Đình Nhân lấy tay xuống, quát về phía Lục Tam Phong: “Mẹ nhà anh, còn ngơ ngẩn cái gì? Uống đi, tôi nói cho anh biết, nơi này có mười ba người, phía sau là mười ba công ty cỡ lớn, nếu chúng tôi không ném cho anh thì ở chỗ này anh sẽ không được nhận một đồng tiền đầu tư nào đâu!”
Đường Đình Nhân nói chuyện xong thì nhìn về phía Phùng Chính Anh hỏi: “Ngài Phùng chuẩn bị ném cho anh ta sao?”
Phùng Chính Anh lắc đầu liên tục nói: “Chỉ là ba tôi có trò chuyện về một vài chuyện ở nhà với anh ta mà thôi.”
Mọi người nghe như vậy thì càng thêm yên tâm, Lục Tam Phong tạo nên bầu không khí khiến cho tất cả mọi người muốn ném tiền đều vỡ tung.
“Một cái công ty rác rưởi không ai ném tiền vào, anh còn lựa chọn gì nữa?” Đường Đình Nhân cười càng thêm đắc ý, dùng tay chỉ vào Lục Tam Phong nói: “Chỉ là một tên từ đại lục tới để lừa đảo, mánh khóe thấp kém khiến cho người ta buồn nôn.”
“Tôi lừa đảo sao?” Lục Tam Phong nở nụ cười, vừa mới chuẩn bị nói chuyện thì một chiếc xe dừng lại ở phía xa, phanh lại vang lên một tiếng chói tai, tất cả ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn nhìn qua.
Cửa xe mở ra, đi xuống là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, mặc âu phục và giày da, dường như không có chút thích hợp với không khí nơi này, người kia nhìn về phía bên này, vẫy vẫy tay.
Chị Ngô kịp phản ứng lại, vội vàng nói: “Tôi đi đón người một chút, không có chuyện gì hết.”
Tổng giám đốc Đỗ và Đường Đình Nhân cũng không tính là quá lạ lẫm, dù sao anh ta làm việc bên truyền hình điện ảnh mà Đường Đình Nhân lại là loại công tử đào hoa, tiếp xúc với không ít ngôi sao nữ.
“Tổng giám đốc Đường, đã lâu không gặp!” Tổng giám đốc Đỗ đi tới, ý cười tràn đầy gương mặt nói: “Tới quá vội vàng, không kịp đổi quần áo nên hy vọng đừng để ý, không quấy rầy các người vui chơi chứ?”
Tổng giám đốc Đỗ nói chuyện, phát hiện bầu không khí không đúng lắm, trước kia loại tiệc tổ chức ngoài trời như này đều là vui chơi dữ dội, nhưng ngược lại hôm nay bầu không khí lãnh đạm không ít, các cậu ấm cô chiêu đều vây quanh Lục Tam Phong, các cô gái cũng đứng bên cạnh, cũng có người cúi đầu nhìn xuống mặt đất, cũng có người dứt khoát ngồi ở bên cạnh, hai tay ôm trước ngực.
“Tổng giám đốc Đỗ, sao ông lại tới đây? Hình như tôi không có mời ông thì phải?”
“Không mời mà tới, đây không phải là nói tiệc nhà giàu ở đại lục hay sao, cho nên mới tới đây nhìn thôi.” Tổng giám đốc Đỗ nhìn về phía Lục Tam Phong đưa tay ra nói:
“Trên báo tôi có thấy qua cậu, không nghĩ tới cậu lại còn trẻ như vậy, chào cậu chào cậu, truyền thông tinh không Đỗ Tuấn Hà.”
Lục Tam Phong vươn tay bắt tay với ông ta, cũng không có nói nhiều thêm câu nào, Tổng giám đốc Đỗ đứng ở bên cạnh cảm thấy có hơi xấu hổ, ánh mắt dừng lại trên người Phùng Chính Anh đánh giá một chút, trong lòng lẩm bẩm, suy nghĩ đây có phải là cậu chủ nhỏ vừa về nước của nhà họ Phùng không nhỉ?
Ánh mắt của Đường Đình Nhân trở lại trên người Lục Tam Phong, sau đó nói: “Bây giờ anh không còn lựa chọn nào khác, quỳ xuống uống rượu chính là lựa chọn duy nhất của anh.”
“Ai nói tôi không có lựa chọn nào khác? Không phải anh nói không ai ném tiền thì sẽ không có người thật” Lục Tam Phong tiện tay bưng lên một ly cocktail, uống một ngụm nói:
“Điện tử Thủy Hoàn phát triển vô cùng tốt, không thiếu người đầu tư, rượu này của anh tôi không uống!”
“Anh nói tốt quá ha? Hôm nay không uống cũng phải uống!” Đường Đình Nhân lộ ra sự không kiên nhẫn, hôm nay anh ta là muốn cho Lục Tam Phong xấu mặt, để anh ta uống mấy ngụm nước biển thì lập tức biết được đây là địa bàn của ai.
“Không phải tôi nói mà là thị trường nói.” Lục Tam Phong nhìn thoáng qua Phùng Chính Anh khoe khoang nói:
"Không phải cậu nói tôi lừa đảo sao, dựa vào những lời từ bộ tài chính trong miệng ba cậu, cậu cũng nói mình là trời sinh tài cao, như vậy hôm nay tôi sẽ nói chút phát triển của doanh nghiệp."
“Anh nói chuyện về phát triển doanh nghiệp sao?” Phùng Chính Anh cười khinh thường, rồi nói: “Sợ là anh ngay cả doanh nghiệp còn chưa từng được quản lý thì có.”
Lục Tam Phong nhìn anh ta khinh thị mình như vậy thì cũng không nóng giận, mở miệng nói: “Tương lai của điện tử Thủy Hoàn vô cùng tốt, đại lục có nhân khẩu đông đúc, mà TV, radio, băng nhạc cũng là sản phẩm thuộc nhu cầu tràn đầy của thị trường, số liệu cụ thể tôi tin chắc là các người đều đã nhìn qua, cũng không được nói là quá nhiều.”
“Mặc dù doanh nghiệp ở đại lục không ít, nhưng sức cạnh tranh của chúng tôi đầy đủ, thời gian thành lập một năm nhưng đã đứng vững bước chân, mà đường dây tiêu thụ của chúng tôi cũng vô cùng mạnh mẽ, sau đó các loại đồ điện gia dụng trên thị trường chúng tôi đều độc chiếm vị trí dẫn đầu về thị phần, lý do tôi đầu tư chính vào thị trường đại lục là do nó vô cùng khổng lồ, cảnh tượng sau này có khả năng phát triển vô hạn.
“Thị trường lớn như vậy, anh từng cạnh tranh với các doanh nghiệp khác chưa? Cạnh tranh qua với những doanh nghiệp nhà nước hay doanh nghiệp đầu tư nước ngoài chưa?” Phùng Chính Anh dường như đã nhìn thấu tất cả, khinh thường nói: “Căn bản là anh không hiểu cái gì là chiến tranh trong thương nghiệp”
Chiến tranh thương nghiệp sao?
Lục Tam Phong vẫn là lần đầu tiên nghe được hai cụm từ này đặt chung một chỗ.
“Cậu chủ Phùng ạ, chúng tôi đi sách lược giá thấp, định vị thị trường và sản phẩm đều vô cùng gần gũi với dân, có được cảnh tượng thị trường vô cùng rộng mở, về phần các doanh nghiệp đầu tư bên ngoài đều có rào cản về thuế hàng hóa, so với chúng tôi thì không cùng một đẳng cấp đối thủ cạnh tranh, về phần các doanh nghiệp nhà nước trong đại lục, tôi có thể nên một lần, thì sẽ nện họ một lần!”
Lục Tam Phong trầm giọng nói.
Đối với lý do thoái thác này của Lục Tam Phong, Phùng Chính Anh căn bản là không thèm nghe, trong lòng của anh ta có sự giải thích riêng về thương trường, cụ thể nó ra sao anh ta cũng không rõ ràng lắm.
Dù sao không phải đơn giản như Lục Tam Phong nói, nhiều năm anh ta học như vậy cũng hiểu rõ được trên sách vở, cái gì là cuộc chiến tiền tệ, cái gì gọi là vốn liếng vận hành, cản bản không có thấy cái nào như Lục Tam Phong nói.
Đường Đình Nhân không muốn nghe Lục Tam Phong nói mò, mở miệng nói: “Đừng kéo dài nữa, hôm nay chỉ cần làm một chuyện, quỳ gối xuống uống rượu, muốn chúng tôi bỏ bao nhiêu vốn đầu tư thì phải xem anh uống bao nhiêu, nếu anh không uống rượu này thì chính là không nể mặt tôi.”
Tổng giám đốc Đỗ vẫn đứng bên cạnh nhìn, đối với tình huống bây giờ cũng đã hiểu thêm được chút ít, tự nhận mình cũng là người có mặt mũi ở Sông Hương, dự định đứng ra là một người hòa giải, cũng muốn biểu hiện thật tốt trước mặt của mọi người.
Lục Tam Phong là người bên ngoài, đương nhiên muốn giẫm lên anh ta rồi nâng Tổng giám đốc Đường và cậu chủ nhỏ nhà họ Phùng, Tổng giám đốc Đỗ cảm thấy, loại cảnh tượng này Lục Tam Phong có thể mất chút mặt mũi mà mọi chuyện có thể giải quyết thì ông ta cũng vui mừng.
“Tổng giám đốc Đường, được rồi, cho tôi chút mặt mũi đi, Tổng giám đốc Lục, anh nhìn chuyện anh làm đi, muốn tôi nói cậu không đúng thì vậy đi, ngay cả ba ly cũng xem như bồi tội rồi, Tổng giám đốc Đường cũng không tệ, mọi chuyện cũng coi như qua.”
Tổng giám đốc Đỗ đứng ra bắt đầu quấy bùn loãng ra.
“Đúng vậy, tất cả mọi người đều là người làm ăn, hòa khí sẽ sinh tài nha.” Chị Ngô cũng thừa dịp này đứng ra nói.
“Có hai người nói gì vậy?”
Đường Đình Nhân còn chưa lên tiếng, Lục Tam Phong đã mở miệng nói trước.
Chị Ngô nằm mơ cũng không ngờ, chị ta và Tổng giám đốc Đỗ là giúp Lục Tam Phong nói chuyện như anh lại còn không vui, nên nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Lục, không sai biệt lắm thì có thể, người ta là đầu xà, hơn nữa muốn đầu tư bỏ vốn thì không thể đắc tội với người ta, trên phương diện thể diện thì cũng không được trở ngại cho người ta.”
Lục Tam Phong căn bản không thèm nghe, nói với Phùng Chính Anh bên cạnh: “Không phải cậu muốn nhìn chiến tranh thương trường sao? Hôm nay tôi sẽ để cậu xem một chút, cái gì mới gọi là chiến tranh thương trường!
Đường Đình Nhân nở nụ cười, chưa nghệ nói còn có thể biểu thị chiến tranh thương trường tại hiện trường.
Lục Tam Phong nói xong thì đi tới bên phía Đường Đình Nhân, sắc mặt âm u, cách anh ta khoảng năm sáu mét thì đột nhiên xông lên, đập xuống một nắm đấm lên phía mặt bàn.
Tất cả đều quá đột ngột, tất cả mọi
.