Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi hàn huyện được vài câu, Lục Tam Phong mời anh ta ra ngoài, mới vừa đi tới cửa, Liễu Ngoạn nhịn không được nói: “Giám đốc Lục, lương một năm gần cả trăm triệu, như thế này cũng hơi...!
“Làm sao mà anh có thể không sẵn sàng xài tiền được chứ?” Lục Tam Phong nhìn chăm chú về phía anh nói: “Tôi hy vọng anh có thể bỏ được cái tật xấu là keo kiệt, nhất là cái ý nghĩ không muốn tiêu xài, chỉ dựa vào cái miệng của mình để nói về những ước mơ, rồi đi lừa người khác như trong sách, toàn bộ đều bỏ đi, anh cần phải tự đào tạo mình thành một người có tính cách tiêu xài hoang phí đi, hiểu chưa?"
Liễu Ngoạn toàn bị người ta lừa gạt, một năm nay dự toán bốn tỷ năm trăm triệu đồng, bây giờ chỉ còn lại nhiều nhất chín trăm triệu mà thôi, không thể không nói rằng, anh ta quả thật là một người ăn bữa nay lo bữa mai mà.
“Ngoài ra những bộ phận khác ở cùng công ty, nếu có thể thắt lưng buộc bụng thì đều đã làm rồi, bộ phận Nghiên cứu và phát triển chính là nơi đưa nguồn tiền xuống để mở rộng phát triển, nếu anh không đưa cho họ thì biết đưa cho ai đây?” Lục Tam Phong lấy tay gõ bàn nói: “Những người nhân tài mới của công ty chúng ta, chẳng những không cần thiết phải đào tạo thêm, mà có thể trực tiếp làm việc cùng họ luôn, cũng giống như việc đi theo đuổi một người con gái vậy, tại một thời điểm, anh muốn lấy cô ấy về làm vợ, chắc chắn rằng người ta cũng sẽ bàn bạc với anh về chuyện tiền bạc, nếu như anh giàu, không cần phải nói gì hết, thì người ta cũng sẽ tự động nói chuyện tình yêu với anh thôi.”
“Đây đều là những quy luật giống nhau, thời điểm ở công ty anh không có tiền, cùng với bao người nhân viên khác nuôi giấc mộng, chắc chắn người ta sẽ bàn bạc với anh về chuyện tiền bạc, nếu như anh đã có đủ tiền rồi, thì anh sẽ thấy rằng tất cả những người đó đầu óc toàn là mơ mộng hão huyền
Cảnh tượng chỉ cần nghĩ thôi cũng đã phải bật cười rồi, thế nhưng nếu như cân nhắc kĩ lại một chút, những lời Lục Tam Phong nói đều là sự thật.
“Ở phương diện này của bộ phận Nghiên cứu và phát triển, dù sao thì cũng không phải là sợ tiêu tiền, anh chính là chủ chốt trong công ty, cần phải được đào tạo.” Lục Tam Phong nhìn về phía Liễu Ngoạn nói: “Anh hiểu chứ?"
“Giám đốc Lục, tôi đã hiểu, chắc chắn tôi sẽ làm thật tốt."
Lục Tam Phong nhìn về phía Chu Hoài Đông hỏi: “Bên phía thị trường như thế nào rồi?”
"Tầng lớp thấp nhất của thị trường rất hoàn hảo, các xí nghiệp đó không có mở con đường tiêu thụ tại những thị trấn, doanh số tiêu thụ bên trong những thành phố lớn thì đang giảm, trước mắt thì con đường của Ninh Châu đã được làm thông thoáng rồi, kế hoạch phát triển đang được lập ở bên phía của Giang Tôn, trong suy nghĩ của tôi, một số nơi có GDP thấp, thì không cần phải lập kế hoạch ở những nơi đó.”
Lục Tam Phong gật đầu đồng ý:
“Như thế này đi, sang năm các anh hãy khẩn trương mở một cuộc họp tài chính đi, chi phí đi qua từng tỉnh phải được giảm bớt, có thể trả tiền cho những đại lý nhiều hơn một chút, nghe nói phải chuẩn bị một cuộc hội nghị cho các đại lý nữa.
“Đối với những nơi tiêu thụ trượt, thị trường không có triển vọng, đã có nhiều đại lý đẩy hàng đi nhiều lắm, bắt đầu gây ồn ào, tôi cũng chỉ có thể tạm thời giữ cho họ bình tĩnh một chút, sang năm nếu như tình hình thị trường không tốt, chắc chắn rằng họ sẽ quậy nhiều hơn” Chu Hoài Đông rầu rĩ nói.
“Chuẩn bị hội nghị thật tốt, triệu tập tất cả mọi người lại đây, tôi sẽ nói chuyện với bọn họ một chút, nói một chút về những mơ ước của họ và cùng bàn bạc lại một chút về tương lai." Trong lòng Lục Tam Phong đã có những suy nghĩ nói.
Tất cả mọi người đều hiểu được rằng Lục Tam Phong đang nói về những ước mơ những tương lai gì, trên cơ bản thì toàn là nói xạo, chẳng qua là mọi người đều tin tưởng anh có thể làm được việc này.
“Bên phía sản phẩm mới, các sản phẩm ưu đãi dành cho rạp chiếu phim cho gia đình, tôi định rằng sẽ cho vào một ít bộ phim điện ảnh, trong thời gian tới tôi sẽ cùng hợp tác với một số công ty, giám đốc Liễu, bên bộ phận nghiên cứu và phát triển của các anh có một số băng ghi hình đặc biệt mà chỉ có thể sử dụng chung với máy bên chúng tôi, chúng ta có thể lấy việc này để hấp dẫn người tiêu dùng.” Lục Tam Phong dặn dò nói.
“Phim điện ảnh của Sông Hương quả thật rất được hoan nghênh, thế nhưng vi phạm bản quyền cũng rất nhiều, sợ rằng quyết định này cũng không có tác dụng đấy?” Trương Phượng Tiên nghi ngờ nói.
“Vi phạm bản quyền chính là đã nói lên chất lượng của sản phẩm không tốt, còn chất lượng sản phẩm của chúng ta thì rất tốt, hơn nữa, cũng không phải tất cả đều là điện ảnh chính quy đúng không?” Lục Tam Phong nhíu mày nhìn Trương Phượng Tiên nói: “Cũng có thể quay chụp vài bộ phim ảnh nóng một tý.
Trượng Phượng Tiên bị những lời này của anh nói cho đỏ mặt, cúi đầu không nói, tất cả mọi người ở đó cũng đều họ khan, chẳng qua đối với trong lòng Lục Tam Phong mà nói hai con đường ấy thật giống nhau.
Hiện giờ người đến rạp chiếu phim để mua băng ghi hình, đại đa số cũng là vì những băng ghi hình không đứng đắn.
Tất cả vấn đề của những bộ phận đều được đem ra bàn bạc, Lục Tam Phong ngồi trong phòng họp nói không ngừng nghỉ hai tiếng liền, đối với anh, những vấn đề này trên cơ bản đều rất dễ giải quyết.
Giống như trong lòng anh đã sớm suy nghĩ rất cẩn thận rồi, đối với sự phát triển của công ty và những quy hoạch đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Phùng Chính Anh ngồi bên cạnh nhìn thấy, cho dù là anh, đối với Lục Tam Phong tại thời điểm này cũng là khâm phục khẩu phục, theo doanh số tiêu thụ, quản lý, quảng cáo, thị trường, sản phẩm và các phương diện khác, đều có những cách nhìn và giải thích không giống nhau.
Nếu Lục Tam Phong là một người buôn bán hai mươi ba mươi năm, đối với một người có kinh nghiệm lão luyện thì cũng không có vấn đề gì, thế nhưng anh ta vẫn còn trẻ tuổi như vậy, như thế nào mà có thể làm cho người ta líu lưỡi không nói được gì?
Thứ nhất anh ta rất thận trọng, đối mặt với những người lớn tuổi trong ngành, anh ta có vẻ như không áp đặt những suy nghĩ lên họ, trên người anh cũng toát ra khí chất trầm ổn và lão luyện, đây là điều mà Phùng Chính Anh còn thiếu.
Trong vòng hai tiếng hội nghị bàn luận được rất nhiều, bên ngoài trời đã bắt đầu tối, Lục Tam Phong nói một câu tan họp, đứng lên và chuẩn bị đi ra ngoài, bỗng nhiên dừng bước lại hỏi: “Ngày mai sẽ diễn ra hội nghị điện tử phải không? Là sao?”
“Đúng vậy, buổi chiều ngày mai sẽ chính thức khai mạc, chúng ta cũng đã báo cho họ danh sách rồi ạ!” Trương Phượng Tiên trả lời.
“Thế này đi, giám đốc Trương, giám đốc Chu, vài người bên các anh đi theo tôi ăn cơm vào tối nay đi, tổ chức lễ mừng năm mới thôi.” Lục Tam Phong hướng về phía mấy người cười nói: “Coi như là phúc lợi của công ty đi.”
Một vài người nở nụ cười, gật đầu đồng ý rồi đi xuống, các công ty khác cuối năm đều là chia tiền hoa hồng, còn đây là đãi bọn họ bữa cơm.
“Anh về nhà cùng với chị Hiểu Nghi sao?” Trương Phượng Tiên hỏi.
“Tôi chỉ mới bảo rằng sẽ trở về trong hai ngày, cũng chưa nói thời gian cụ thể, để tôi ra gọi cho cô ấy một cuộc điện thoại” Lục Tam Phong nói chuyện xong, chuẩn bị đi ra ngoài lập tức nhớ đến Phùng Chính Anh, quay lại: “Buổi tối anh cũng đến ăn cơm đi, sẵn tôi giới thiệu vợ tôi luôn”
“Tôi không đi đâu, trong khoảng thời gian này tôi sẽ đi du lịch ở Đại lục, sau đó mới trở về.
“Du lịch?” Lục Tam Phong nở nụ cười nhìn anh, lấy tay vỗ vai anh nói: “Hiện giờ khoảng cách từ đây đến lễ mừng năm mới cũng chỉ còn chưa đến một tháng, anh ở Sông Hương đợi mòn mỏi chưa đủ à, một tháng này ngay cả Ninh Châu mà anh còn đi bộ chưa xong, muốn làm gì cũng được, nhưng hãy nghe theo sự sắp xếp đi.”
Ra khỏi phòng họp, Lục Tam Phong đi đến phòng nghỉ, những người đi bên cạnh dần ít đi, Trương Phượng Tiên đi cạnh mặt mày hớn hở, một tay ôm lấy cánh tay của Lục Tam Phong.
“Anh gầy đi rồi, càng đẹp trai hơn.” Cô cười nói.
“Đừng kéo nữa, người ta nhìn vào không hay đâu.” Lục Tam Phong vội vàng gạt tay cô ra.
“Làm sao vậy? Nếu như có ở trước mặt chị Hiểu Nghi, tôi cũng dám làm như thế này, có phải là tôi với anh có gian tình gì đâu, chỉ đơn giản là tôi thấy nhớ anh thôi, cũng không được sao?” Cô dừng bước chất vấn hỏi.
“Không đúng!” Lục Tam Phong đối mặt với cô, thật sự có chút đau đầu mở miệng nói: “Cô có việc gì thì đi trước đi, lát nữa rồi cùng đi ăn com."
“Đã không được gặp nhau trong thời gian dài như vậy, anh nói xem anh có nhớ tôi không?” Mặt cô căng thẳng, giống như một đứa trẻ đang bước vào tuổi trưởng thành, muốn tìm cho mình một đáp án.
“Tôi...!Tôi..." Lục Tam Phong lắp bắp không nói nên lời.
“Nhớ tôi rồi, đúng không?” Trương Phượng Tiên cười nói: “Chịu không nổi nữa rồi đúng không?”
“Chủ yếu là vì công việc thôi, cô là một cô gái tốt, theo tôi nên kiếm một người để kết hôn.”
“Anh nghĩ cái gì vậy? Tôi thật sự muốn theo đuổi anh, anh cho rằng tôi chỉ là đàn em cuẩ anh thôi à? Chỉ là đơn giản như nhớ một bạn thôi sao, không ngờ rằng anh thật suy nghĩ như vậy.” Trương Phượng Tiên nói chuyện một cách vui vẻ: "Tôi là bạn của chị Hiểu Nghi, anh có suy nghĩ không đúng, thật không biết xấu hổ, tôi đi thay quần áo, để lát nữa còn đi ăn cơm nữa.”
Lục Tam Phong nhìn thấy bóng dáng vui mừng của cô, thở dài, miệng thầm chửi một câu nghiệp chướng, tình cảm của cô ta, sợ rằng chính cô ta còn không biết rõ ràng nữa.
Tới phòng nghỉ, Lục Tam Phong cầm lấy điện thoại gọi về nhà, chuông điện thoại reng, bên kia truyện đến một giọng nói non nớt.
“Alo, ai vậy a?”
“Ba đây, ba của con, mẹ con đâu?” Lục Tam Phong hỏi.
.