Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Tam Phong trở về chuẩn bị kỹ càng rồi đến văn phòng để ngủ, Tạ Thành Kiên chạy tới, nhỏ giọng nói với anh:
“Anh rể, chị nói anh gọi điện thoại lại, chị hơi lo lắng cho anh.”
“Giờ này mà chị em vẫn chưa ngủ à?” Lục Tam Phong vừa nói vừa đi về phía phòng làm việc.
Đến phòng làm việc, anh gọi điện thoại về nhà, trước tiên là ba của Lục Tam Phong nhận điện thoại, sau đó nói hai câu rồi gọi Giang Hiểu Nghi đến nghe máy.
“Bao giờ anh về? Cuối năm rồi, đừng đi hai hôm nay nữa.”
Giang Hiểu Nghi nói: “Anh làm xong việc thì về nhà nhé, có nhiều người đến muốn thăm anh lắm đấy.
Em nghe ba anh nói là bạn học chung với anh dự định họp lớp.
Bữa tối ban nãy cũng có một bạn học của anh đến.”
“Anh không có việc gì, cả nhà cứ ăn Tết đi.
Trước đêm ba mươi Tết, chắc chắn anh sẽ hết bận.
Còn họp lớp với bạn bè gì kia thì em từ chối giúp anh nhé.
Còn nữa, nếu ba mẹ anh nói em sinh con này nọ, em đừng để ý là được.
Nếu em không thoải mái thì cứ về nhà ngoại”
“Sao lại làm vậy được, em không sao đâu.” Giang Hiểu Nghi nhìn thoáng qua ba mẹ Lục Tam Phong ở bên cạnh.
Cô nói: “Anh nhớ ăn cơm đầy đủ, nghỉ ngơi tốt.”
“Anh biết rồi, cúp máy nha!” Lục Tam Phong chào tạm biệt rồi cúp máy.
Ở đầu dây điện thoại bên kia, mẹ Lục Tam Phong vội nói: “Mẹ muốn nói vài câu, sao lại bận rộn như vậy, cuối năm cũng không được bình yên”
“Anh ấy nói xong liền cúp máy rồi.” Giang Hiểu Nghi đặt điện thoại xuống, nói với mẹ Lục.
“Thằng nhóc này, người nhà đều lo lắng nhưng nó sống rất phóng khoáng”
Mẹ Lục Tam Phong thở dài, nói với Giang Hiểu Nghi: “Ở nhà cũng không có ai chăm sóc, cấp dưới của nó nhiều như vậy, chẳng phải nó chỉ đạo vài câu là được rồi à?”
“Hay là con đến chăm sóc anh ấy nhé?"
Giang Hiểu Nghi chủ động đề nghị.
“Con đi cũng được, dù sao nó cũng là chồng con.
Nó ra ngoài làm việc bận rộn, con thương chồng cũng phải..."
“Ôi, được rồi, được rồi.
Cuối năm Tam Phong làm ông chủ ở đó, đâu phải làm ô sin đâu, về ngủ thôi.” Ba Lục Tam Phong kéo vợ về phòng.
Sao Giang Hiểu Nghi không hiểu bà đang lo lắng cho con trai chứ.
Con trai của bà đi làm không quản ngày đêm, còn mình thì ở nhà hưởng thụ.
Chẳng qua Giang Hiểu Nghi cảm thấy bản thân rất oan ức.
Tống Tuyết Ly nói hai câu với cô, đó là bà ta làm mẹ, cho dù nổi giận thì một lát sau cũng không để trong bụng.
Mẹ vẫn là mẹ, nhưng cho dù bà ta chỉ nói với cô hai câu thì cô vẫn cảm thấy rất oan ức.
Hít sâu một hơi, Giang Hiểu Nghi đưa tay lau nước mắt.
Giang Hiểu Nghi lấy vải bố che lên trên chiếc điện thoại bàn, sau đó về phòng ngủ của mình.
Giờ đã là đêm khuya, trong phòng ngủ của ba mẹ Lục, hai người nằm nhưng khó ngủ bèn thầm thì giữa đêm tối.
“Tôi phải nói với Tam Phong, nếu hai đứa thực sự không được thì nên ly dị.
Cũng không thiếu gì một người phụ nữ, nếu không có em bé thì làm trò cười cho người khác."
“Bà bớt tranh cãi một tí đi, trước mặt Tam Phong cũng dịu tính nết lại.
Hiện tại người ta là sếp lớn, bà không thấy con không muốn ở nhà hả? Nhân viên dưới trướng con mình nhiều như vậy, không cần bà dạy dỗ.”
“Tôi cảm thấy bà nên mặc kệ mọi việc một ngày xem, chiều nãy Tống Tuyết Ly còn khoác lác với tôi, rằng Giang Hiểu Nghi cũng là trụ cột, cũng biết kiếm tiền”
“Con mình mở nhà máy cũng là để kiếm tiền mà!”
“Vậy cũng là con trai tôi có tiền, còn cô ta có cái đếch gì, ngay cả em bé cũng không sinh được thì làm gì?”
“Mấy lời này của bà không được nói trước mặt Tam Phong, con mình có suy nghĩ của riêng nó.
Bà làm mẹ hiền là được rồi, tôi cũng sốt ruột như bà vậy, nhưng mà tôi sốt ruột thì có tác dụng gì?"
“Tôi cũng chẳng muốn nói đâu nhưng lần trước đi chợ mua quần áo, tình cờ gặp nhà họ Lưu, bọn họ nói chuyện làm tôi chua xót trong lòng lắm.
Họ nói rằng nhà ta nhiều tiền hơn nữa thì cũng chẳng tác dụng gì, vẫn chưa có con nối dõi mà? Tôi giận, giờ nghĩ lại chỉ muốn xé nát miệng bà ta.”
Hai người thầm thì to nhỏ.
Ở trong lòng bọn họ, Lục Tam Phong đã có năng lực ưu việt, đồng thời làm hai người cảm thấy kiêu ngạo vì con trai của mình.
đương nhiên cũng nghĩ rằng bên cạnh con trai có phụ nữ khác là tốt.
Bọn họ chưa từng giàu, hầu hết cuộc đời đều phải cực nhọc kiếm miếng cơm.
Bây giờ bọn họ thích thú việc mặc sức tưởng tượng về lối sống khi có tiền, nhưng mà trừ ăn uống hàng ngày và mua nhà to ra, thì bọn họ không biết ăn chơi như thế nào.
Khi tiền bạc đã vượt qua phạm vi mơ ước của một người thì người đó sẽ xảy ra thay đổi to lớn, thậm chí cả tính cách của người đó cũng có thể thay đổi chỉ trong một đêm.
Có thể nhận xét như sau, bây giờ trừ Lục Tam Phong không kiêu ngạo ra thì tất cả những người bên cạnh anh đều ngạo mạn quá mức
Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức lúc bảy giờ hơn, Lục Tam Phong tỉnh giấc trên giường ngủ, sau đó anh rửa mặt đơn giản rồi đi canteen.
Hôm nay công nhân vẫn chưa được nghỉ lễ Tết, không ít người oán trách nhưng khá vui mừng khi chủ tịch Lục gửi phong bao lì xì trị giá ba trăm nghìn đồng.
Trong phòng ăn, tiếng chào hỏi vang lên liên tục, ba trăm nghìn quả thật có thể mua được thiện cảm của rất nhiều người xa lạ.
Bảy giờ rưỡi, phòng họp đã được quét dọn sạch sẽ.
Gần tám giờ, mọi người mới lục tục vào trong, phó tổng giám đốc Đinh trực tiếp ngáp ngủ trên ghế, xưởng trưởng Lý ngồi bên cạnh nhỏ giọng hỏi: "Tổng giám đốc Đinh, anh nghĩ sản phẩm này có thể thành công nhanh chóng không?”
“Cậu đừng nghe lời xàm bậy của cậu ta.
Đấy chỉ là làm mò vớ vẩn mà thôi, nếu không thì sản phẩm cần lên kế hoạch mất vài tháng làm gì, một mình cậu ta xử lý là được rồi, bao nhiêu bộ phận trong công ty để làm cảnh à?”
“Vậy chuyện này tôi..."
“Bị hành lên bờ xuống ruộng chứ gì nữa, ngược lại tôi muốn nhìn xem cậu ta hành lãnh đạo cấp cao mệt như chó rồi ăn nói thế nào với các cổ đông” Phó tổng giám đốc Đinh khoanh hai tay trước ngực, nheo mắt nói.
Cao Chí Dũng bước vào, trên tay cầm tài liệu họp của hai người.
Anh ta liếc mắt nhìn thoáng qua hội trường, phát hiện cơ bản mọi người đều đến đông đủ rồi, ngồi tại chỗ rất trật tự.
Lục Tam Phong ăn cơm xong, đi theo một nhân viên văn phòng đến phòng họp.
Anh vừa vào cửa thì thấy Cao Chí Dũng lập tức đứng dậy.
Những người còn lại trong phòng họp hơi ngạc nhiên, nhìn nhau rồi đồng loạt đứng dậy.
“Được rồi!” Lục Tam Phong khiêm tổn vẫy tay xuống, nói: “Không cần màu mè, nhưng mà tổng giám đốc Cao tương đối tuân thủ quy củ đấy.”
“Thói quen thôi!” Cao Chí Dũng mỉm cười.
Anh ta ở cạnh Lục Tam Phong vài ngày nay, những lúc khác thì tùy tiện nhưng khi họp, Lục Tam Phong đến thì anh ta nhất định phải đứng dậy lập tức, đây là tôn trọng ông chủ.
Không quy củ thì sao thành công, cũng không phải Lục Tam Phong để ý mấy người khiêm tốn như này, nhưng đứng dậy chào hỏi lập tức đại diện cho thái độ chuyên nghiệp, sau một thời gian sẽ chuyển sang trạng thái nỗ lực phục tùng sếp, chỉ có nỗ lực đủ nhiều thì mới hành động chấp hành tốt nhất.
Lục Tam Phong ngồi xuống, nói: “Đối với sản phẩm tối hôm qua, tôi ở đây để chắc chắn việc thay đổi cách điều chế đó, đồng thời tôi cũng nói về việc xác định vị trí và marketing sản phẩm xảy ra vấn đề gì.”
“Đầu tiên, bốn trăm hai mươi gram mà một trăm năm mươi đồng là quá đắt, cạnh tranh về giá cả vĩnh viễn là thủ đoạn hiệu quả nhất, muốn hơn đối thủ thì tôi đề nghị thêm số lượng nhưng không đổi giá.
Đồng thời trực tiếp viết điều này trên bao bì đóng gói, để khi người sử dụng lựa chọn sản phẩm, sẽ phải nhìn đồ của chúng ta thêm một chút, vậy là chúng ta đã thành công rồi.”
“Điều đầu tiên đúng đấy, các vị đừng nghĩ đến chuyện sản xuất đồ ăn cao cấp, đặc biệt là phương diện giá cả, giả tiêu thụ cố định không được cao quá.
Chúng ta làm thực phẩm dành cho trẻ em, trong tay trẻ em có được mấy đồng tiền chứ?”
“Các vị phải thấu hiểu trẻ em, chúng rất kém tự chủ, trong tay có ba trăm đồng hay năm trăm đồng thì cũng sẽ tiêu sạch.
Khoản tiền này các vị muốn lấy được hay không? Vì thế giá bán không thể cao, hơn nữa số lượng cũng không thể quá nhiều.
Tại khi đứa bé được ăn no trong một lần thì sẽ không muốn ăn tiếp, bởi vì trong lòng chúng đã thỏa mãn.
“Các vị phải làm là khiến bọn nhóc thèm ăn mì, không còn lại tiếp tục mua.
Không thể làm trẻ chán ăn.
Ví dụ đơn giản nhất như mứt vỏ hồng, xé ngâm đường, bốn, năm đứa trẻ chỉ được mỗi đứa một cái thì trẻ sẽ ăn rất ngon.”
“Nếu các vị mua mười cái, một lần cho trẻ ăn ngán rồi thì sau này chúng còn mua tiếp không? Đây là câu hỏi tâm lý đơn giản nhất, để chúng ta biết luôn phải khống chế trạng thái thèm ăn và chưa thỏa mãn của người sử dụng.”
Cao Chí Dũng nhanh chóng ghi chép vào sổ, những lời này là lần đầu tiên anh ta nghe Lục Tam Phong nói ra, ngay cả phó tổng giám đốc Đinh vốn dĩ nhắm mắt tĩnh tâm cũng phải mở mắt, nhìn về phía anh đầy ngạc nhiên.
Ông ta chợt có cảm giác, người trẻ tuổi này có sự nghiệp rất rộng mở.
“Giả cả của sản phẩm tối qua đã tính toán xong chưa?”
Lục Tam Phong hỏi Cao Chí Dũng.
“Đã tính toán xong, một trăm gram thành phẩm khoảng chừng hai mươi bốn đồng”
“Chỉ tính sợi mì là vậy, còn nếu thêm vào chi phí bao bì đóng gói, vận chuyển, chênh lệch giữa bên tiêu thụ thì giá gốc chừng một trăm năm mươi đồng, lãi gấp đôi!”
Cao Chí Dũng trả lời.
“Vậy thì quyết định giá bán lẻ là sáu trăm đồng đi, khối lượng mì chín mươi gram làm quy mô ban đầu, sản phẩm
.