Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Smith cũng biết chút chuyện trong nước, ông ta rất ngạc nhiên.
Lục Tam Phong lại dám không nể mặt lãnh đạo, dựa vào sự hiểu biết của ông ta với đất nước này thì lãnh đạo chính là trời, ai thấy cũng phải sợ.
Nếu Lục Tam Phong có sản nghiệp hoặc nhà máy ở chỗ này thì chắc chắn sẽ phải cung kính với thị trưởng Vương.
Anh ở đây ngay cả cọng lông cũng không có, nào nể mặt ông ta chứ?
Trong lòng Lục Tam Phong thì thị trưởng Vương còn chẳng bằng Chủ tịch huyện ở quê.
Ở vùng quê kia, ba mẹ anh và người nhà của Giang Hiểu Nghi đều đang ở đó, đương nhiên phải khách sáo với người ta một chút.
Lãnh đạo cao cấp không bằng người trực tiếp quản lý, mắng người nước ngoài thì không sao cả nhưng trêu chọc trưởng thôn thì chân không bị đánh gãy mới lạ.
Người khó chịu nhất là tổng giám đốc Khương, anh ta là người ở đây, hơn nữa còn đang đảm nhiệm sở trưởng nghiên cứu.
Đối mặt với áp lực mà thị trưởng tạo ra, anh ta cảm thấy cực áp lực.
Nhất là vừa rồi Lục Tam Phong định quơ đĩa đánh người, Khương Trung Kỳ bị dọa sợ gần chết.
“Nơi này của chúng tôi có nền tảng rất vững chắc, nhân tài trong lịch sử rất đông đúc.
Chỉ tùy tiện nhắc một cái tên là Bao Chửng, Bao Thanh Thiên là mọi người đều giơ ngón cái lên nói ông là quan thanh liêm, làm người chính trực." Thị Trưởng Vương nhấn mạnh hai chữ “chính trực”.
Sau đó ông ta nhìn về phía Lục Tam Phong và nói: “Vì thế trong lòng người Thủy Phi đều mang theo một tinh thần trọng nghĩa trời sinh.”
Smith gật đầu liên tục, mắt thì lại nhìn chằm chằm Lục Tam Phong.
“Cậu ta không phải người ở đây.” Thị trưởng Vương vội vàng rũ sạch quan hệ.
“Chính quyền thành phố chúng tôi cực kỳ coi trọng lần này, cũng chân thành cho rằng đầu tư thì nhất định sẽ thành, trở thành con nước đầu nguồn, tia nước nhỏ cuối cùng sẽ thành đại dương lớn, thiết lập một ví dụ điển hình về đầu tư vốn nước ngoài.”
Hiển nhiên, Smith rất thích cách nói chuyện như vậy, ông ta mỉm cười nói: “Chúng tôi cũng có niềm tin vững chắc là dưới sự thúc đẩy của hai bên, lần hợp tác này sẽ thành công mỹ mãn.
Hơn nữa, chúng tôi cũng rất tin tưởng vào công nghệ VCD, nhất là có lãnh đạo ưu tú như thị trưởng Vương dẫn đầu thì chúng ta sẽ tạo ra được một Thung lũng Silicon tiếp theo.
"Ha ha ha ha ha."
Thị trưởng Vương nở nụ cười, chắc hẳn ông ta đang rất hưởng thụ.
Bản thân mà tạo ra được cái Thung lũng Silicon kia thì sẽ làm rạng rỡ tổ tông.
Có thể nói đơn giản là tổ tông được mở mày mở mặt, vui tới bốc khói xanh trên đầu.
“Chúng ta sẽ trọng dụng người tài ưu tú như sở trưởng Khương, tiếp tục nghiên cứu công nghệ mới.” Thị trưởng Vương nhìn về phía Khương Trung Kỳ và nói.
“Trung Kỳ, năm nay đúng là năm cậu được mở mặt mở mày.
Cậu không hiểu hợp tác thương mại thì có thể tìm người bản địa ở đây, không cần phải làm phiền Tổng giám đốc Lục, người ta làm ăn lớn nên vô cùng bận bịu.”
“Tôi rất rảnh rồi!” Lục Tam Phong bỏ đũa xuống và nói.
“Năm nay tôi cực kỳ nhàn, tôi lại là anh em tốt của tổng giám đốc Khương nên giúp một chút chuyện cũng chẳng có gì.
“Tôi nghe nói, công ty cậu gặp khó khăn, năm trước tôi đọc báo khoa học kỹ thuật thấy tin công ty của cậu sắp phải đóng cửa, mau về làm chuyện của mình đi.” Thị trưởng Vương khuyên nhủ.
“Đúng vậy, công ty của tôi sắp đóng cửa rồi, có bận rộn thì cũng phí công thôi nên tôi mới giúp anh ấy chút chuyện.” Lục Tam Phong nhìn ông ta và tủm tỉm cười.
“Sau khi giúp Trung Kỳ xong chuyện này tôi sẽ đi, tôi muốn nói với ông một vấn đề.
Nói từ góc độ đầu tư quốc tế thì bọn họ thật sự không bỏ quá nhiều tiền, vất vả lắm mới nghiên cứu ra thứ nào, sao có thể bán đổ bản thảo đi được?”
“Chúng tôi không hề bán đổ bán tháo, tôi cảm thấy lời to rồi.”
“Ông cảm thấy? Ông hiểu chuyện làm ăn à?” Lục Tam Phong hỏi.
“Trước kia tôi là thư ký của xí nghiệp quốc doanh, cậu cảm thấy tôi có hiểu rõ không? Thị trưởng Vương nhìn chằm chằm anh và nói.
Lục Tam Phong giơ tay lên gãi đầu nghĩ bản thân đã đụng vào họng súng rồi.
Sau nghĩ một hồi thấy cũng đúng, bây giờ đang đặt trọng điểm là đề bạt lãnh đạo hiểu kinh tế.
Chẳng phải Hoàng Hữu Danh thăng tiến là nhờ đụng phải dịp này sao?
“Nhưng ông cũng không hiểu rõ bằng tôi.
Tôi phụ trách chuyện này sẽ chỉ mang lại lợi ích cho thành phố của chúng ta.”
“Đừng có nói chúng ta, chúng ta ở đây.
Tổng giám đốc Lục, tôi sợ cậu lắm.
Thị trưởng Vương chắp tay sau lưng rồi phẩy phẩy tay, nhỏ giọng nói: “Đừng có xen vào chuyện này.
Trong này không có mỡ đầu, cậu về làm việc của mình đi.
Tôi hiểu rất rõ cậu.
Nếu như là Tô Châu, Đông Lưu, Thành Minh cử cậu tới thì càng đừng suy nghĩ.
Chọc vào tôi, tôi sẽ báo cáo lên trên.”
Lục Tam Phong nhướng mày nói: “Có nước hay không có nước thì đàn ông vẫn như vậy.
Về phần ông nói gì tôi không hiểu lắm.”
Thị trưởng Vương có nằm mơ cũng không ngờ bản thân nói chuyện nghiêm túc với anh nhưng Lục Tam Phong lại nói câu này với mình.
Ông ta là người đứng đắn, ghét nhất người nói chuyện không nghiêm chỉnh.
Mặt thị trưởng Vương biến sắc, ông ta đập vào lưng Lục Tam Phong một cái rồi quát: “Cậu nói chuyện hẳn hoi cho tôi.”
“Ông đòi đánh tôi à?” Anh tỏ ra tủi thân nhìn ông ta và nói.
“Ông là một lãnh đạo mà lại đòi đánh tôi?”
“Mồm miệng cậu ăn nói không nghiêm chỉnh, tôi cũng không hề đánh cậu mà chỉ vỗ vào lưng cậu một cái thôi.”
“Đó không phải đánh sao? Ông đập một cái mà xương sống lưng của tôi đau nhức rồi.
Ông có tin tôi nằm xuống cho ông xem không? Ông còn định đi báo cáo? Tôi phải tìm truyền thông nói ông liên kết với bọn nước ngoài đánh người.
Tôi cũng sẽ đi báo cáo, ông nghĩ tôi không làm được gì à?” Lục Tam Phong tỏ ra vô hại nói với ông ta.
Thị trưởng Vương tức muốn vỡ ngực, một cục tức nghẹn ở ngực khiến ông ta khó chịu muốn chết.
Nhưng thị trưởng Vương lại chẳng làm gì được Lục Tam Phong, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi nói: “Lục Tam Phong, nếu cậu xen vào chuyện này thì sớm muộn gì cũng sẽ có người tính sổ với cậu”
“Ông muốn tính sổ với tôi? Tôi là con người như thế này đấy, ông tìm người đánh tôi? Họ đánh tôi xong thì tôi sẽ tính sổ với ông.
Nơi này, ông có thể quyết định nhưng còn rất nhiều thị trưởng khác.
Có người vẫn ngày đêm mong ông gặp chuyện đấy.” Lục Tam Phong thẳng thắn nói.
Thị trưởng Vương luôn dặn lòng không so đo với tên vô lại này, anh chính là người thích chơi xỏ lá.
Quả thật hiện tại có rất nhiều nơi muốn ông ta xảy ra chuyện.
Thị trưởng Vương vừa xảy ra chuyện bất trắc thì những hạng mục đầu tư kia sẽ đổ sông đổ bể, bản thân lại mang thanh danh xấu.
Một khi thành phố này bỏ lỡ thời kỳ quan trọng thì cũng đồng nghĩa với việc bỏ lỡ cơ hội phát triển.
“Sở trưởng Khương, ngày mai...!“Chờ một chút.
Bây giờ, tôi là người đại diện của anh ấy.
Có lời gì thì ông cứ nói với tôi.” Lục Tam Phong nói với thị trưởng Vương.
“Hiện tại, tôi có toàn quyền xử lý.
“Tôi trao đổi với Trung Kỳ vài chuyện nhà cậu ấy, cậu cũng muốn làm người đại diện à?” Thị trưởng Vương nổi giận.
Lục Tam Phong cũng không hề phản đối.
Trên bàn ăn, mọi người trao đổi rất nhiều về quy hoạch kinh doanh, làm công việc có quy mô lớn.
Từ đó đủ để thấy quyết tâm của chính quyền thành phố, họ muốn nhân cơ hội này khắc phục khó khăn.
Nếu không có Lục Tam Phong, trong hai năm và , thành phố này sẽ khắc phục được khó khăn, được người ta gọi là một khu vực mới của ngành công nghiệp điện tử.
Nhưng quả thực kiếp trước, vì thiếu tầm nhìn trong kinh doanh nên Công ty Vạn Yến mới bị đồ lậu và đồ giá rẻ gây ảnh hưởng lớn, nhất là những xí nghiệp làm đồ lậu tầm trung.
Họ lợi dụng giá thấp và đĩa màu để tiến hành công kích khiến Vạn Yến không còn không gian để sinh tồn nữa.
Không nên xem thường đĩa màu, chín mươi phần trăm người dùng mua đĩa VCD đều là do muốn xem thứ này.
Chỉ khi con người thỏa mãn được dục vọng thấp nhất thì họ mới tính tới nhu cầu tầng cao của tinh thần.
Công ty Vạn Yến không hiểu rõ thị trường, không hiểu rõ đối thủ, lại càng chẳng hiểu nhu cầu của người sử dụng nên mới dẫn đến phá sản.
Dù hai, ba mươi năm sau, một số chương trình học về kinh doanh cũng sẽ lấy Vạn Yến là ví dụ minh họa.
Bởi vì nó là một ví dụ điển hình về việc thất bại trong sáng tạo, thị trường, kinh doanh.
Thị trưởng Vương và đội Smith nói khách sáo với nhau vài câu, nói gần nói xa với Khương Trung Kỳ, họ hy vọng Lục Tam Phong tránh đi để bọn họ nói chuyện.
“Ngại quá, tôi phải đi vệ sinh một chút, lát nữa nói chuyện sau.” Thị trưởng Vương đứng lên sau đó nhìn Khương Trung Kỳ, hằng giọng một cái rồi đi ra ngoài.
Chỉ một vài phút sau, tổng giám đốc Khương cũng đứng lên, ra hiệu rằng bản thân cũng phải đi vệ sinh.
Trong phòng chỉ còn Lục Tam Phong, đội của Smith và hai nhân viên đi cùng thị trưởng Vương.
“Tổng giám đốc Lục, đừng tưởng rằng thủ đoạn vô lại này của cậu có hiệu quả.
Tôi nói cho cậu biết, chuyện này rất quan trọng.
Tôi hy vọng cậu tự hiểu lấy.” Một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi lên tiếng nhắc nhở.
“Hôm nay, tôi tới đây cũng là vì tự mình hiểu lấy.
Tôi không biết chức vị của ông là gì, muốn làm việc thay lãnh đạo rất bình thường, nhưng đừng làm hỏng chuyện là được.” Lục Tam Phong gắp một miếng rau cải bó xôi đưa vào miệng, vừa nhai vừa nói.
“Tôi dám ngồi đây khiêu chiến thì đương nhiên tôi có năng lực đó.
Ông muốn ra mặt hay muốn cho cấp dưới ra mặt thì cứ tới.
Tôi mà xảy ra chuyện, nhưng ông vẫn còn ngồi yên được vị trí đó thì xem như tôi phí công lăn lộn kiếm sống.”
“Tuổi không lớn nhưng cũng to mồm thật.” Một người bên cạnh nói.
“Cậu hù dọa tôi à?”
“Tôi không hề hù dọa, cái gì cũng có nguyên do của nó.
Tôi cũng từng ra bắc vào nam, gặp nhiều nhân vật tại to mặt lớn.
Đám người khó chơi tôi cũng gặp qua rồi.
Người muốn trèo lên cao thì tôi càng gặp nhiều hơn.
Lục Tam Phong đặt đũa xuống, nhai và nuốt miếng rau rồi cười âm hiểm nói.
“Tôi gặp nhiều chuyện thế mà vẫn bình yên vô sự, anh nói có kỳ lạ không?"
Hai người kia cũng là người khôn ngoan, người nào dọa được, người nào không dọa được, trong lòng họ đều rõ.
Lục Tam Phong là người nhiều trò, nhưng người ta có tư cách này.
Nếu đổi thành người khác thì sẽ
.