Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đương nhiên tâm trạng của tổng giám đốc Khương không tốt lắm, anh ta vô cùng hy vọng vào Lục Tam Phong, nhưng đợi nhiều ngày như vậy lại chỉ nhận được đáp án như thế.
“Vậy cứ giao cho cậu làm đi, thứ này làm tôi mệt mỏi quá, tôi vẫn không hợp buôn bán, thích hợp cắm đầu vào làm thứ mình thích hơn." Tổng giám đốc Khương thở dài, lúc này bỗng trông hơi tiều tụy.
“Tôi không thể làm được, tôi cho anh thất bại, nhưng lại tụt quá mức tôi có thể tiếp nhận rồi, vậy tôi thành cái gì? Tôi cũng là người mà? Tổng giám đốc Khương, nhất định anh phải đăng kí được quyền độc quyền, anh có thể rao bán ủy quyền, tôi có thể đưa cho anh bản thảo cơ bản, mười năm tỷ đồng tiền đầu tư để sản xuất, còn anh không cần phải bỏ một đồng nào cả mà vẫn chiếm được năm mươi phần trăm cổ phần trên danh nghĩa, độc quyền vẫn còn nằm trên tay anh, đây là vốn khởi nguồn mà tôi cho anh.
Nếu có người trả cao hơn cái giá này, anh phải đàm phán với người kia, hiểu chưa?” Lục Tam Phong nhìn anh ta, chân thành nói.
“Không phải trước kia nói là bốn mươi lăm tỷ đồng ư, sao bây giờ lại thành mười năm tỷ đồng rồi?” Vợ tổng giám đốc Khương lên tiếng, oán giận nói: “Không phải các cậu là người làm ăn chuyên nghiệp à, giờ lại mất hai phần ba.”
“Em có hiểu chuyện làm ăn không? Đừng có nói mò.” Tổng giám đốc Khương nhìn về phía Lục Tam Phong, nói: “Tôi vẫn còn muốn cảm ơn cậu, đường làm ăn quanh co khúc khủy, nhiều cạm bẫy, nói thật lòng thì tôi cảm thấy khá sợ, tôi biết cậu không cố ý biến cục diện trở thành như bây giờ, cậu làm như vậy cũng là vì tôi.”
“Ngại quá! Ngại quá!” Lục Tam Phong than ngắn thở dài.
Lục Tam Phong an ủi anh ta một hồi lâu, vô cùng kiên định nói cho anh ta biết, để anh ta ra ngoài tiếp xúc với giá cả trong nước trước đã, nếu không được nữa thì lại tìm anh, cho dù là đền bù mười năm tỷ đồng thì cũng không liên quan gì đến anh ta, anh ta cũng nắm giữ độc quyền, có thể mang đi bán.
Sau khi Lục Tam Phong rời đi, vỢ tổng giám đốc Khương ngồi ở đó, sắc mặt âm trầm, mở miệng nói: “Em thấy tổng giám đốc Lục kia trẻ quá, không giống người tốt chút nào.”
“Em bớt lắm mồm đi, em chỉ là một giáo viên thì biết gì?” Tổng giám đốc Khương không khách khí nói.
“Trước kia là bốn mươi lăm tỷ đồng, cái giá cao bao nhiêu, thế mà đàm phán không thành, em nói cho anh biết, anh cứ đồng ý đi là được, tiền tới tay là xong rồi.”
“Vậy bốn mươi lăm tỷ đồng kia là cho em à? Người ta làm bên công ty đầu tư, anh chỉ chiếm cổ phần trong đó thôi, độc quyền cũng là của công ty, cũng có rủi ro, làm không cẩn thận thì không lấy được đồng nào, cho em bốn mươi lăm tỷ đồng mua độc quyền á nằm mơ à?” Tổng giám đốc Khương phản bác.
“Trực giác của phụ nữ nói cho em biết, Lục Tam Phong này cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.”
“Em lúc nào cũng chỉ dựa vào trực giác” Tổng giám đốc Khương đứng lên thu dọn đồ đạc nói: “Xuất viện đi!”
Hai người thu dọn đồ đạc, âm thầm quay trở về nhà, tùy thời mà rút lui khỏi đầu tư bên ngoài, tư bản trong nước và vài tên lừa đảo ùn ùn kéo tới, thậm chí có người chặn ở dưới nhà anh ta, tự xưng mình là công ty lợi hại gì đó, vừa mở miệng chỉnh là mấy chục tỷ đồng.
Khoảng thời gian này tổng giám đốc Khương cũng học được không ít thứ, anh ta vốn không hỏi đối phương là công ty gì, có bao nhiêu tiền, cứ mỗi cái thỏa thuận trao độc quyền mười năm thì cầm mấy chục tỷ đồng tới, một tay giao tiền một tay ký hợp đồng.
Đối phương nói chuyện hợp tác công ty, sản xuất hàng hóa trước, tổng giám đốc Khương đều mặc kệ, về phần hợp tác công ty cũng không phải không thể, bây giờ tiền đăng ký công ty tư bản đều là nhận biên bản giao nộp rồi bàn giao lại tiền nhận.
Chỉ qua hai ngày, các loại người há miệng chờ sung thay nhau ra trận, thời buổi này có rất nhiều kẻ lừa đảo, bọn họ cũng không quan tâm có thành công hay không, cứ theo tình trạng như vậy, không lèo nhèo được người này thì không chừng có thể lừa được người kia.
Tổng giám đốc Khương đàm phán đến mệt mỏi, đều là mấy tên lừa đảo hoặc công ty nhỏ, rất nhiều người cảm thấy hứng thú với VCD thật, chuẩn bị sản xuất thì lại không liên lạc với anh ta.
Người ta chỉ chực chờ tìm một kẻ ngu mua nó, sau đó sản xuất, rồi người ta sẽ mua sản phẩm này về phá ra, sau đó sản xuất đồ lậu là được rồi, xã hội chính là như thế, bắt lấy lòng người, đây cũng là lí do vì sao ở kiếp trước tổng giám đốc Khương rất thất vọng với độc quyền, đến cả đăng ký cũng không thèm.
Hai ngày nay Lục Tam Phong đều ở lại khách sạn, phần lớn thời gian đều gọi điện thoại cho Giang Hiểu Nghi, cũng hỏi tình hình tiêu thụ của công ty và tiến độ yền thông của công ty.
Truyền thông công ty đã đăng ký, đồng thời nhóm ngôi sao đầu tiên dẫn vào nội địa đã đạt được thỏa thuận, lập nhóm làm việc phối âm ở thành phố, hợp tác với nhà máy sản xuất để phối âm cho Hương Quyến, tốc độ bán bản quyền nhạc cũng đang tăng nhanh.
Phùng Chính Anh thấy hai hôm nay Lục Tam Phong không có động thái gì, gõ cửa rồi mở ra đi vào hỏi: “Anh Phong, anh không sợ bị người ta cướp mất à?”
"Cướp sao? Người thật sự muốn cướp thì đã sẵn sàng ra tay rồi.
Tuy nhiên lại không phải là bây giờ mà là sau khi sản xuất xong, khi vấn đề về bản quyền trong nước đã bị phá hủy.
Mà nếu như không có mười mấy năm tăng cường giám sát và gia tăng chính sách thì là chuyện không thể.
Hơn nữa, có thể nói, tôi không có sốt ruột mà hiện tại người đang cảm thấy sốt ruột chính là chính quyền thành phố.” Lục Tam Phong nói với giọng điệu hờ hững.
"Chính quyền thành phố sao?" Phùng Chính Anh lại tỏ ra có chút buồn bực.
Đúng là chính quyền thành phố.
Dù sao, bây giờ vốn nước ngoài đã rút lui, mà bọn họ nhất định phải tiếp tục chứng thực việc này trong năm nay.
Hơn nữa, khi các doanh nghiệp khác trong nước nhìn thấy vốn nước ngoài đã rút lui thì dĩ nhiên cũng sẽ không hành động vội vàng, tất cả bọn họ đều chờ đợi.
Giống như là một cô gái bị lùi kết hôn, cứ luôn cho rằng đám người kia vội đến cướp dâu.
Nhưng kết quả là lại ngồi xổm bên cạnh một đống chuyện vớ va vớ vẩn, không chỉ không có cưới hỏi mà còn muốn của hồi môn phải nhiều hơn nữa.
Nếu lấy chuyện này làm ví dụ thì dường như Lục Tam Phong rất thích hợp đóng vai trò người mai mối.
Thị trưởng Vương đã bí mật đàm phản xong với Lục Tam Phong.
Việc hiện tại cần làm chính là khuyên bảo tổng giám đốc Khương.
Mà thực ra tổng giám đốc Khương cũng muốn Lục Tam Phong tiếp nhận, nhưng Lục Tam Phong lại tỏ thái độ ba đẩy năm nhường.
Trong phòng làm việc, tổng giám đốc Khương đang ngồi ở phía đối diện, nhìn qua thì thấy tinh thần của anh ta có vẻ như đang ở trong trạng thái rất không tốt.
Còn Thị trưởng Vương thì ngồi ở phía đối diện, vừa hút thuốc vừa khuyên nhủ: "Vốn nước ngoài đã rút rồi, có một số chuyện cũng đã qua đi.
Hơn nữa, cậu cũng thấy tình hình trong nước rồi đấy, mà hai ngày nay cậu cũng đã tiếp xúc không ít với những người đều là kẻ lừa đảo.
Tôi cảm thấy Điện tử Thủy Hoàn cũng không tệ, cậu thấy sao?”
"Hôm đó tôi đã nói rồi, Tổng giám đốc Lục thấy chuyện đàm phán này không thành.
Cậu ấy không đồng ý, cậu ấy cảm thấy có lỗi với tôi." Tổng giám đốc Khương thở dài rồi cầm điếu thuốc trên mặt bàn lên.
Thị trưởng Vương nghe được lời này thì bị sặc thuốc mà họ khan.
Lục Tam Phong còn không muốn sao?
Người này thật sự là, vậy mà lại ngoài một kiểu trong lòng một kiểu khác.
Mặc dù ông ta cảm thấy rất tức giận, nhưng ông ta cũng không dám nói với Tổng giám đốc Khương.
Dù sao, ông ta cũng không thể nói ra chuyện hai người bọn họ đã bí mật đàm phán ổn thỏa chuyện bán đứng anh ta được.
"Con người của Tổng giám đốc Lục là một người tốt.
Mà cậu ta cũng vì muốn tốt cho cậu thôi nhưng lại không nghĩ tới, hạng mục này lại sụp đổ nhanh như vậy, hơn nữa, cũng không thể kéo lên được.
Cậu cũng hiểu rõ cậu ta rồi đấy, đây thật sự là đối tác rất tốt." Thị trưởng Vương khuyên nhủ.
"Tôi cũng đồng ý mà.
Nhưng ông ở đây khuyên tôi làm cái gì, ông nên đi khuyên cậu ấy thì hơn.
Tôi cũng bị chuyện này lăn qua lăn lại mà trong lòng cảm thấy rất mệt mỏi.
Ông hãy đi nói chuyện với Tổng giám đốc Lục đi.
Cậu ấy nhìn thấy tôi là sẽ lập tức cảm thấy mắc nợ, vì thế nếu mấy người chịu ra mặt thì có lẽ sẽ tốt hơn đó.” Tổng giám đốc Khương nói xong thì đứng dậy rồi nói: "Tôi trở về viện nghiên cứu đây.
Thị trưởng Vương nhìn theo bóng lưng của anh ta mà thở dài, anh ta thật là ngốc.
Nhưng thực ra, cũng không thể trách anh ta ngốc được, chỉ có thể nói con người Lục Tam Phong quá khôn khéo.
Từ đầu đến cuối, anh đều muốn bẫy Khương Trung Kỳ, nhưng ở trước mặt anh ta thì anh vẫn biểu hiện ra hình tượng liều mạng bảo vệ anh ta.
Thị trưởng Vương cầm lấy điện thoại trên bàn, gọi điện thoại cho Lục Tam Phong.
Lục Tam Phong nửa nằm trên ghế mây, nhận điện thoại nói: "Ai vậy?”
"Là tôi, Thị trưởng Vương đây.
Tổng giám đốc Khương đã đồng ý, cậu cứ tiếp tục giả vờ thêm một khoảng thời gian nữa đi.
Mấy ngày nữa mới ký hợp đồng hay là mai ký hợp đồng luôn đây?” Thị trưởng Vương hỏi.
"Ngày mai đi, đừng để cho đêm dài lại lắm mộng.
Đến lúc đó, hãy nói thật với Tổng giám đốc Khương đi.
Ông cứ nói rằng ông đã khuyên nhủ rất lâu, chúng ta làm lễ ký kết hợp đồng và mở một cuộc họp báo cho giới truyền thông biết.
Ông đi lên nói mấy câu, thì những thể diện nên có sẽ đều phải có hết." Lục Tam Phong nghĩ.
"Yên tâm đi, những chuyện này có người sắp xếp rồi."
Ngày hôm sau, bọn họ chính thức thông báo với bên ngoài chuyện cơ sở công nghiệp VCD đã thuộc về Điện tử Thủy Hoàn.
Chỉ trong nháy mắt, mọi gười đều là tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Những người thông minh cũng đã kịp thời phản ứng lại, tất cả đều là thủ đoạn mà Lục Tam Phong bày ra.
Hai người Hà Gia Nhạc và Phó thị trưởng Lưu đều tỏ ra vui vẻ không thôi.
Chỉ có một mình Hoàng Hữu Danh, sau khi đọc xong tờ báo ông ta đã nhét lại vào một góc.
Buổi chiều hôm đó, buổi lễ ký kết hợp đồng đã được tổ chức.
Thực ra trước đó, các loại sân khấu, tài liệu quảng cáo, địa điểm nền móng công nghiệp đều đã được sắp xếp, giống như một đám cưới, ngoại trừ chú rể ra, những thứ khác đều đã được sắp xếp xong.
Phông nền trên sân khấu là tên của các công ty nước ngoài.
Bởi vì thời gian có chút gấp gáp, nhân viên công tác đã thực hiện một bản vá để dán chữ Điện tử Thủy Hoàn lên đó.
Tại hội trường có đông đảo những người của giới truyền thông.
Lúc này, Lục Tam Phong ngồi ở hàng đầu tiên, bên cạnh là Tổng giám đốc Khương, hiện tại hai người bọn họ còn đang nhỏ giọng mà tán gẫu.
"Tổng giám đốc Lục, tôi thật sự cũng không am hiểu về loại kinh doanh này cho lắm mà tôi cũng không có thiên phủ kia.
Vì thế, chuyện trong công ty, tôi không nên hỏi nhiều thì hơn." Tổng giám đốc Khương nói cứ giống như quả cà tím bị nhiễm sương muối.
"Yên tâm đi, mỗi năm đều có thể chia hoa hồng cho anh.
Mà tổng giá trị sản lượng của công ty sẽ có một nửa là của anh.
Đã là anh em tốt thì sao có thể để anh chịu thiệt được chứ?” Lục Tam Phong vỗ vỗ vào bả vai của anh ta mà an ủi: "Tất cả mọi chuyện cứ giao cho tôi đi.”
Thị trưởng Vương đang đứng trên đài để giải thích rất nhiều chuyện lớn trước đó.
Đây cũng coi như là hành động đáp lại một chút, hơn nữa còn giải thích vì sao lại chọn Điện tử Thủy Hoàn.
Một giờ đồng hồ nói chuyện, anh ta đã nói đến mức nước bọt bay tứ tung.
Cuối cùng cũng đến lượt Lục Tam Phong bước lên sân khấu.
Khi đó, Lục Tam Phong nhìn mọi người rồi nói: "Đầu tiên, tôi muốn gửi lời chào đến các nhà nghiên cứu khoa học trên toàn quốc.
Tôi tin chắc rằng công nghệ này chỉ là điểm đột phá đầu tiên của chúng tôi.
Trong vài năm tới, chúng tôi sẽ khiến công nghệ này như trăm hoa nở rộ.
Và Điện tử Thủy Hoàn cũng cảm thấy vô cùng vinh dự khi có thể nhận được quyền độc quyền mà Tổng giám đốc Khương đã trao cho.
Điện tử Thủy Hoàn sẽ tiếp tục lấy chất lượng cao, giá cả thấp và thật tâm thật lòng phục vụ người dân và đặt họ lên hàng đầu.
Đồng thời, chúng tôi cũng sẽ đưa VCD trở thành thương hiệu của mọi nhà.”
Mặc dù chỉ là mấy lời xã giao, nhưng cũng đã tiết lộ một tin tức quan trọng.
Đó chính là giá cả mà Điện tử Thủy Hoàn sản xuất VCD sẽ không cao.
Bên cạnh đó, còn nói về những chuyện liên quan đến cơ sở công nghiệp nữa.
Sau khi bài phát biểu kết thúc, buổi
.