Tình hình thị trường trong nước vốn đã rất nghiêm trọng, một số tin tức vẫn tiếp tục được đăng tải ở nước ngoài, Tiêu Nhất Bính đã chú ý đến vấn đề này.
Anh ta xem báo sau đó trên khuôn mặt nở một nụ cười ranh mãnh, mọi chuyện đã đến nước này, Điện tử Thủy Hoàn nhất định sẽ phá sản, mà anh ta từ trước đến nay vẫn luôn tin rằng ngành VCD sẽ cực kỳ có triển vọng lớn.
"Không ngờ trong thời gian ngắn như vậy mình lại có cơ hội vùng dậy.
Trước tiên mình phải lên một bản kế hoạch đã.
Sau khi nhận được vốn đầu tư rồi trở về nước, thị trường đang rơi vào trạng thái bão hòa chờ đợi khởi sắc thì Tiêu Nhất Bính mình sẽ đứng lên một lần nữa!"
Vẻ mặt Tiêu Nhất Bính ngập tràn hi vọng.
Anh ta luôn cho rằng những thất bại trước đây của mình là do xui xẻo.
Với năng lực của mình thì nhất định sẽ bừng bừng khí thế quay trở lại một cách mạnh mẽ.
Mấy người như Chủ tịch Lý và sếp Trịnh cùng với Tổng giám đốc Hầu đều đã nhận được thư mời và sẽ tham dự tiệc trà vào tối mai.
Trong thư mời có nhắc tới rằng họ sẽ ngồi trò chuyện về những việc từ xưa đến nay với nhau, cùng lúc đó cũng trao đổi về xu hướng phát triển trong tương lai của ngành công nghiệp.
Nhưng mọi người đều biết rằng đây là chính sách hòa giải của Ủy ban nhân dân thành phố, Điện tử Thủy Hoàn thật sự không thể chống đỡ được nữa rồi.
Sếp Trịnh ngồi ở vị trí của mình vui vẻ giơ tay nhấc chân, trong miệng còn ngâm nga ca hát: "Mỗi người dân ngày nay đều thật sự rất hạnh phúc Mấy vị quản lý cấp cao nhìn thấy ông ta vui vẻ một đứa trẻ, trên khuôn mặt cũng nở nụ cười, thời cục đã định hết thảy mọi chuyện đều được an bài.
“Sếp Trịnh, ngài thật sự rất cao tay!” Một vị giám đốc điều hành mở miệng tâng bốc.
“Sếp Trịnh, hiện tại vẫn còn một chuyện phải lo lắng, nhớ đầu bên phía Trường Hồng không cho chúng ta vay tiền thì phải làm sao đây?" Một vị quản lý khác lo lắng.
“Đã có mồi còn lo thiếu nồi hay sao?” Sếp Trịnh hằng giọng sau đó nói: “Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi chỉ trông cậy vào một mình Lý Thành Kiên thôi sao, mọi người đều là cáo già ngàn năm, còn sợ bị che mắt hay sao? Gần đây tôi đã trao đổi với một số ngân hàng rồi, cũng không thiếu bao nhiêu, mà tôi cũng chẳng muốn thu mua tất cả, chỉ cần đủ để kiểm soát Điện tử Hoàn Thủy là được.
“Tôi chỉ cảm thấy tò mò, tại sao Ủy ban nhân dân thành phố Bình Châu lại ra mặt vậy? Hẳn là Đông Lưu bên kia phải lo lắng về vấn đề này mới đúng chứ?" "Cậu không hiểu thì tôi cũng giống vậy, đây là chính trị, trong đó còn không biết có bao nhiêu rối rắm đâu, khi cậu cho rằng chuyện này rất ngu ngốc, nhưng lại không ngờ được rằng các nhà lãnh đạo vẫn nhất quyết muốn làm như vậy, điều đó chứng tỏ rằng trong đó có rất nhiều điều mà cậu không biết.
Loại tình huống như thế này chính là giải pháp tốt nhất.
Sếp Trịnh cười tủm tỉm rồi nói.
“Chúng ta vẫn không thích hợp làm quan!” “Người làm quan đều là những tay lão luyện, người thấp kém hơn một chút mới lựa chọn làm kinh doanh, nếu không làm sao có thể quản nổi cậu chứ? ” Sếp Trịnh đứng lên, cả người tràn ngập năng lượng tinh thần sảng khoái, sau đó thở dài: "Tôi ước tính rằng thị trường này sẽ tiếp tục suy thoái.
Đến tháng sáu khoản nợ sáu trăm tỷ của Điện tủ Thủy Hoàn sẽ hết hạn, đó chính là thời điểm bắt đầu sự sụp đổ của tòa nhà này.
Hãy đặt vé đi chúng ta xuất phát đến Bình Châu
Doanh nhân từ khắp các nơi trên mọi miền đất nước đổ xô tới đây, Lục Tam Phong cũng nhận được thư mời, anh nhìn qua một chút rồi thờ ơ nói một câu rằng mình đã biết rồi.
Sản lượng của khu vực nhà máy mới bị sụt giảm, mà sản xuất của Waypod cũng đã giảm xuống, so với năm ngoái cũng có thể coi là tạm ngừng hoạt động, công nhân bắt đầu hoang mang, rất nhiều tin đồn thất thiệt đã lan truyền khắp nhà máy.
Trương Phượng Tiên hiểu rõ không thể để tình trạng này tiếp diễn được, vì thế mở họp nhắc nhở, yêu cầu không để công nhân nhàn rỗi, dọn dẹp ký túc xá của nhân viên, rồi tăng cường giám sát thời gian làm việc, cùng lúc đó triển khai học tập và tổ chức Hội thi tay nghề Waypod lần thứ nhất.
Công nhân bình thường dễ dàng quản lý, nhưng nếu không có một phần KPI từ sản phẩm, thu nhập nhất định sẽ có giảm mạnh, cho dù công nhân từ chức vẫn có thể tiếp tục tuyển dụng, hiện giờ thật sự không thiếu người.
Vấn đề nằm ở tầng lớp quản lý cấp trung và cấp thấp cũng đã bắt đầu dao động, hàng ngày báo chí đều đưa tin, người công nhân đi xí nghiệp khác thì họ vẫn chỉ làm công nhân, nhưng nếu như mấy người quản lý như họ rời khỏi nhà máy này thì chưa chắc đã có thể tiếp tục tìm được vị trí tương tự.
Sau bữa tối Lục Tam Phong nghe Trương Phượng Tiên báo cáo lại về tình hình nhà máy, anh không ngừng gật đầu, Phùng Chính Anh thì ngồi một bên vểnh tai lắng nghe, đây đều là kinh nghiệm quản lý đó.
"Khoảng thời gian gần đây có nhiều phóng viên âm thầm đến hỏi thăm và chụp ảnh.
cũng không biết họ muốn làm gì nữa.
Chúng ta vẫn nên tăng cường công tác an ninh trong giai đoạn sóng gió này" Trương Phượng Tiên đặt bát đĩa xuống rồi nói: "Anh mau qua đó đi.” “Đã bao lâu rồi?” Lục Tâm Phong đột nhiên mở miệng “Cái gì đã bao lâu rồi?” Trương Phượng Tiên cảm thấy khó hiểu hỏi lại.
“Lô VCD lậu đầu tiên đã có mặt trên thị trường được bao lâu rồi?” Lục Tam Phong nói thêm.
Trương Phượng Tiên nghĩ ngợi một lát rồi nói: "VCD của chúng ta được phát hành vào ngày mùng mười tháng ba, sau đó được niêm yết đầy đủ vào ngày mười năm tháng ba, tôi nhớ chúng ta mới niêm yết khoảng hai ba ngày gì đấy thì xuất hiện.
Số lượng hàng khá ít, mà hôm nay là ngày ba mươi tháng ba, đã hai tuần rồi." “Lại chờ thêm hai ngày nữa đi!” Lục Tam Phong nói xong lại cúi đầu dùng bữa.
Điện áp trong nước hiện nay rất không ổn định, một chiếc bóng đèn sợi vonfram lắp lên chưa dùng được mấy ngày đã bị cháy chỉ bởi điện áp không ổn định.
Người lớn trong nhà đều rất quý trọng các thiết bị điện.
Khi trời mưa chớp giật đều phải rút tất cả các phích cắm để tránh cho các thiết bị điện bị cháy.
Trên thực tế, các loại hàng fake vừa mới đưa ra thị trường ngày đầu tiên thì đã xảy ra tình trạng bản mạch chủ bị cháy hỏng rồi, chẳng qua không xảy ra trên diện rộng, theo tính toán của Liễu Ngoạn, khả năng chịu nhiệt của các đường dây điện không cao, nếu để các thiết bị chạy liên tục hơn ba giờ thì chỉ trong vòng nửa tháng sẽ có đến chín mươi phần trăm xác suất bị cháy hỏng.
Những sản phẩm này đang gần đạt tới giới hạn cuối cùng.
"Gần đây lòng người đang hoang mang, cô cũng nên nói rõ với những người bên dưới rằng tình hình tài chính của Điện tử Thủy Hoàn rất dồi dào.
Tình trạng hiện tại chỉ là tạm thời.
Ai muốn đi thì có thể từ chức.
Từ trước đến nay chỉ nghe nói mọi người tranh nhau đến vỡ đầu đổ máu để xin vào làm ở nhà máy của chúng ta, chứ chưa từng nghe nói đổ xô tranh giành rời đi." “Quản lý cấp trung và cấp thấp, nếu như không phải xin nghỉ việc với số lượng lớn thì thật ra cũng không có vấn đề gì.” Lục Tam Phong trực tiếp dặn dò Trương Phượng Tiên.
"Tôi đã biết, mấy ngày nay cũng đã nói như vậy, nhưng chủ yếu phụ thuộc vào sản xuất.
Tháng này tiền lương của công nhân về cơ bản đã giảm một nửa." Trương Phượng Tiên có chút lo lắng: "Khi nào thì TV sẽ được khôi phục lại vậy?" "Không cần phải lo lắng về chuyện này, nếu doanh số vẫn tiếp tục suy giảm, thì chúng ta sẽ sa thải nhân viên để giảm bớt chi phí.
Sản xuất TV là một chặng đường dài, nếu thị trường trong nước không tốt thì chúng ta phải tìm cách xuất khẩu sang thị trường nước ngoài." Lục Tam Phong vừa ăn cơm vừa nói: “Sức cạnh tranh về loại sản phẩm này của chúng ta ở thị trường trong nước không vẫn không đủ Không đủ, nếu như đặt ở một số nước công nghiệp hóa thì sẽ trở nên vô cùng khan hiếm.” “Nhưng thị trường nước ngoài không dễ làm!” Trương Phượng Tiên muốn nói rất khó để tấn công thị trường ở các nước khác nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
"Tôi biết, không phải tôi kêu cô trực tiếp xây dựng kênh bán hàng ở nước ngoài hay sao? Đừng tưởng rằng tôi không hiểu thị trường nước ngoài.
Nước mình vẫn chưa gây dựng được tầm ảnh hưởng trên thế giới, cho nên việc thiết lập kênh bán hàng ở nước ngoài cũng khó như lên trời vậy.
Những thể chế cùng với những quy định lộn xộn và cơ quan chính quyền đó có thể chơi đùa chúng ta dễ như trở bàn tay, nếu như họ muốn xử phạt, thì nhất định không màng tới bất cứ mối quan hệ nào." "Vì vậy việc chúng ta phải làm là bán buôn ở nước ngoài, trước tiên phải cố gắng giữ được nhà máy, giải quyết xong xuôi chuyện trước mắt rồi lại nói tiếp, thị trường trong nước cạnh tranh khốc liệt, muốn tồn tại cần phải tìm ra một lục địa mới, đây chính là con đường phía trước." Lục Tam Phong vừa nói vừa gặp một miếng tỏi ngâm bỏ vào trong miệng, sau đó nhai rồn rột.
“Đầu bếp Triệu, món tỏi ngâm này ướp ngon lắm!” Lục Tam Phong quay đầu sang khen ngợi người đầu bếp.
“Tổng giám đốc Lục, để tôi lại ngâm thêm một ít, đây là món tủ của tôi đấy!”
Lục Tam Phong nói xong một câu lại gắp thêm một miếng nữa, sau đó đứng dậy lau miệng, chuẩn bị trở về nấu cháo điện thoại với Giang Hiểu Nghi, Phùng Chính Anh vẫn đang ăn âm thầm liếc nhìn Trương Phượng Tiên sau đó nói: “Chị ơi, dường như anh Phong có vẻ am hiểu về việc kinh doanh thương mại quốc tế nhỉ?” “Có lẽ hiểu biết đi, chị cũng không biết nữa.” Trương Phượng Tiên sửng sốt mãi một lúc sau mới phản ứng lại, không đúng, sao anh có thể hiểu biết về việc kinh doanh thương mại quốc tế chứ?.
Google ngay trang ++ T r u m T r u y e n.
N ET ++
Anh xuất thân từ nông dân suốt ngày cắm mặt với đất đấy! "Anh Phong đã tốt nghiệp tiểu học.
Gần đây em phát hiện ra rằng anh ấy biết rất nhiều điều.
Những gì em không biết thì anh ấy đều hiểu hết.
Đúng rồi, anh ấy còn biết về các môn học thời em còn cắp sách đến trường" Phùng Chính Anh nói ra những lời đã nhịn ở trong lòng từ lâu.
Trương Phượng Tiên nhíu mày, trong lòng cô ta cũng cảm thấy khó hiểu, bắt đầu từ chuyện của nhà máy chế biến thực phẩm Phong Giai, cô ta đã bắt đầu đi theo Lục Tam Phong, nhưng mà cũng không thấy anh ta học hành gì, chẳng lẽ anh chàng này lén lút đăng ký học bổ túc ở sau lưng cô ta sao?
Thế nhưng ngầm lại một chút thì có lớp bổ túc nào lại siêu đẳng như vậy chứ? “Chị Tiên, chị nói thử xem liệu anh ấy có thể đang gạt chúng ta hay không, thật ra anh ấy là người vô cùng xuất sắc tài cao học rộng, nếu không thì khó mà giải thích được.” Phùng Chính Anh khó hiểu.
"Anh ấy vẫn làm việc rất chăm chỉ, con người sẽ luôn tiến bộ.
Hơn nữa anh ấy còn thường xuyên tiếp xúc với giới thượng lưu và quan chức cấp cao, có lẽ gần quan được ban lộc nên tự nhiên sẽ hiểu biết nhiều hơn.
" Trương Phượng Tiên chỉ có thể giải thích như vậy.
Mặc dù Phùng Chính Anh cho rằng lý do này rất gượng gạo, nhưng cũng không còn lời giải thích nào hợp lý hơn, sự nghi ngờ của Trương Phượng Tiên về vấn đề này đã không phải là ngày một ngày hai, cô ta có thể cảm giác được đây chính là bí mật lớn nhất của Lục Tam Phong.
Lục Tam Phong đang nằm trên chiếc ghế mây, Giang Hiểu Nghi vừa nghe điện thoại vừa dạy Như Lan làm bài tập.
“Em phải nghe lời mẹ đấy, đừng làm cho mẹ tức giận nữa, có biết không?” Lục Tam Phong nhẹ nhàng dạy dỗ.
"Sớm muộn gì em cũng khiến bà ấy tức chết!" Giang Hiểu Nghi thở dài nói: "Công ty anh sao rồi? Vừa rồi em đọc báo mà thấy tin tức choáng ngợp.
Ngay cả vị giám đốc kia của em cũng hỏi, liệu công ty của chồng cô có chống chọi được hay không?" "Có liên quan gì tới bà ta sao? Bà già này đúng là lắm miệng.
Em cũng ít kể với bà ta về chuyện của công ty Điện tử Thủy Hoàn đi, cứ yên tâm đi công ty anh vẫn ổn lắm." Lục Tam Phong an ủi nói: "Trở ngại nào anh chả gặp qua, một chút chuyện này chưa tính là gì cả?" "Chính là anh không chịu yên ổn một ngày nào cả, ngày tháng yên bình không được hai ngày.
Hai năm qua anh giày vò em đến mức không sức mà tức giận nữa.
Mấy năm trước buổi tối em đều mất ngủ.
Dù sao một người nhát gan như em chỉ có thể làm những việc nhỏ nhặt, anh sinh ra chính là để làm chuyện lớn, cho dù trời có sập chỉ cần ngã xuống gối là ngủ được rồi." Giang Hiểu Nghi mở miệng oán trách một chút.
"Lòng can đảm là do rèn luyện mà ra, như vậy em mới có thể làm cho xưởng sản xuất đồ trang ẩm ngày càng lớn mạnh hơn.
Em đã uống thuốc chưa?" "Uống rồi, hai ngày nay em cảm thấy cơ thể tràn đầy năng lượng, cũng gọi điện cho thầy thuốc Đông y rồi, ông ấy bảo tôi phải ăn bổ sung thêm rồi chạy bộ nhiều hơn một chút.
Sắp tới tháng tư rồi, chỉ phải lo lắng chờ đợi hai tháng nữa thôi." Trong giọng nói của Giang Hiếu Nghi lộ ra một chút mong chờ.
Lục Tam Phong nghe đến đây, trong lòng bắt đầu cảm thấy sợ hãi tháng sáu, anh khể ho khan một tiếng: "Em dạy con làm bài tập đi, anh đi năm một lát đây.
Ngày mai còn phải tham gia một buổi tiệc trà nữa, em nhớ nghỉ ngơi cho sớm nhé đừng nghĩ ngợi lung tung, anh cũng là con người chứ không phải là trâu bò.
Giang Hiểu Nghi nghe ra được ý của anh, cô bật cười khúc khích rồi nói: “Anh sợ gì chứ? Làm như em ăn thịt người không bằng.
Thôi anh mau nghỉ ngơi đi em cúp máy đây.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Lục Tam Phong hít sâu một hơi, tháng sáu anh cần phải đi nơi khác trốn tránh cô, nhiều lúc Giang Hiểu Nghi lăn lộn anh chỉ vì con cái..