Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi bước ra, phía sau có người kéo anh ta lại nhưng lại bị anh ta hất tay ra sau đó nói với Lục Tam Phong: "Tổng giám đốc Lục, tất cả mọi người đều là ông chủ lớn từ xa tới đây tham gia tiệc trà này, nếu như không phải là do Ủy ban thành phố tổ chức thì anh cho rằng ai sẽ đến chứ? Anh thật sự tưởng rằng mình có sức hấp dẫn như vậy trong ngành kinh doanh à? Tổng giám đốc Lương coi anh là thần tượng, anh ấy đã lớn tuổi như vậy, anh chẳng những không tôn trọng người ta một chút, mà còn đổ oan lên đầu anh ấy!
Lục Tam Phong nghiêng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông này, khuôn mặt vô cùng xa lạ, sau đó thản nhiên cười một tiếng rồi mở miệng hỏi: "Anh là ai vậy?” "Tôi là Dương Minh Chủ tịch Công ty Trách nhiệm hữu hạn Vật liệu Vạn Lực!" Người đó nghiêm mặt nói: "Chủ yếu là làm về nhựa cây, dây đồng, vật liệu phân tử cao "Ồ!" Lục Tam Phong kéo âm cuối thật dài, dáng vẻ tỏ ra đã hiểu nói: "Chúa sơn lâm một vùng à, anh cũng làm trong ngành công nghiệp có liên quan đến sản xuất VCD nhỉ?” "Anh quản được sao?" Dương Minh chỉ tay về phía Lục Tam Phong, vô cùng chính trực nói: "Anh cần phải xin lỗi
Tổng giám đốc Lương và cũng nên cảm thấy xấu hổ vì sự thô lỗ và vô lý vừa rồi của mình.”
Lời này vừa nói ra, đám người sếp Trịnh và Lý Thành Kiên đều cảm thấy xấu hổ, đúng là một cơ hội tốt, khi nào thì Lục Tam Phong biết xấu hổ chứ? "Nói cái gì mà tôi quản không được vậy? Một tên trộm như anh mà cũng có thể nói năng đầy chính trực như vậy à? " Lục Tam Phong tiến lên trước một bước hỏi: "Tôi thô lỗ và vô lý hả? Tôi mà đổ oan cho người khác thì anh thực hiện còn trôi chảy hơn tôi đấy!” "Anh còn ngậm máu phun người? Tại sao tôi lại trở thành kẻ trộm cắp rồi hả?" Dương Minh không phục nói.
"Anh vừa mới nói đó, anh chủ yếu sản xuất nguyên liệu làm bản mạch chủ, phải không? Hôm nay tất cả mọi người có mặt ở đây đều có liên quan đến ngành công nghiệp VCD, cũng chính là nói, anh là nhà cung cấp nguyên liệu cho các cơ sở làm giả VCD đầu tiên, Điện tử Thủy Hoàn sở hữu tất cả bản quyền về VCD, thế thì xin hỏi anh đã bán cho ai vậy? Dù sao tôi cũng không nhận được hàng của anh!" Lục Tam Phong nhìn chằm chằm vào anh ta rồi nhấn mạnh từng câu từng chữ mở miệng hỏi.
Dương Minh cứng đờ tại chỗ, hốt hoảng vội vàng xua tay rồi nói: "Tôi không làm VCD, tôi chính là sản xuất nguyên liệu thô, làm sao tôi biết được sau khi hoàn thành bản mạch chủ sẽ đưa đi lắp ráp thứ gì chứ?” "Vậy anh đứng đây làm gì?" Lục Tam Phong hỏi anh ta: "Anh không liên quan gì đến ngành công nghiệp VCD, làm sao lại được mời đến đây? Con mẹ nó hơn nữa còn nói tôi vô lý? Mẹ kiếp...!Hừ!...Phi!”
Lục Tam Phong nhổ một ngụm nước bọt về phía Dương Minh, dọa cho người đó sợ hãi tới mức liên tiếp lui lại vài bước, anh ta nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, tổng giám đốc của công ty lớn như Điện tử Thủy Hoàn lại nhổ nước bọt vào người khác? "Anh.
" "Tôi cái gì mà tôi? Anh kiếm tiền bằng cách dựa vào độc quyền và quảng cáo tiếp thị của ông đây còn dám đứng ra chỉ trích tôi à? Anh có còn là con người không? Mẹ kiếp, cái đồ ăn trong bát ngóng trong nồi, mặt người dạ thủ, mượn danh nghĩa của tôi để kiếm chác còn đứng ra mắng tôi, ai cho anh can đảm vậy?”
Dương Minh bị ăn chửi không chịu đựng được nữa vội vàng lùi lại về phía sau, gần đây anh ta thật sự là dựa vào sản xuất nguyên liệu làm VCD nên mới làm ăn phát đạt, có rất nhiều chuyện trong lòng mọi người đều biết rõ nhưng không nghĩ tới Lục Tam Phong lại nói huỵch toẹt ra như vậy.
Lục Tam Phong liếc quanh hội trường một lượt sau đó trầm giọng nói: "Những người đang có mặt ở đây, đến một người thì tính một người.
Các người đã làm biết bao nhiêu chuyện vô liêm sỉ, trong lòng mọi người đều rõ ràng nhất.
Đừng tưởng rằng thành lập một công ty ma sau đó treo đầu dê bán thịt chó mở xưởng ở đó thì không ai phát hiện, còn nói rằng tôi không biết xấu hổ, các người có thể vén quần lên trước được hay không?"
Hoàng Hữu Danh thấy Lục Tam Phong đã chửi mắng đủ rồi, bèn đứng dậy hằng giọng: "Hôm nay chúng tôi tập hợp mọi người từ nam ra bắc đến đây là để giải quyết vấn đề, trút giận cũng không giải quyết được vấn đề, có thể nghe tôi nói một chút được không?”
Hoàng Hữu Danh nhìn về phía Lục Tam Phong, anh xoay người đi về phía bàn sâm panh bên cạnh rồi cầm một ly lên uống cạn, sau đó lấy một đĩa thức ăn bắt đầu thưởng thức.
"Hiện nay thị trường VCD đã trở nên hỗn loạn, trộm cắp bản quyền tràn lan hơn nữa thị trường có quá nhiều hàng tồn kho dẫn đến lạm phát bị đình trệ.
Vì vậy việc bảo vệ bản quyền sáng chế hoàn toàn vô ích, điều này làm tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của công ty Điện tử Thủy Hoàn, mà công ty này đã gửi đơn kiện hơn hai mươi công ty lên tòa án rồi." "Cục quản lý và giám sát thị trường cùng với các bộ ngành có liên quan đã ban hành chỉ đạo hướng dẫn.
Mong rằng sẽ không còn phải chứng kiến tình trạng hỗn loạn tiếp tục diễn ra.
Theo như phán quyết của tòa án thì sẽ khiến một số công ty phải phá sản, đây không phải là kết quả mà chúng tôi muốn thấy.
Chúng ta phải tìm ra một kết quả mà đôi bên cùng có lợi, tạo sự cạnh tranh lành mạnh, đây mới là kết quả mọi người cùng vui."
Hoàng Hữu Danh nói mấy câu quan liêu không đau không ngứa, ý tứ rõ ràng là muốn họ sẽ nói chuyện tử tế với Lục Tam Phong, nếu thật sự không được thì bồi thường một chút tổn thất cho Điện tử Thủy Hoàn một chút, đừng làm to chuyện này mà giải quyết riêng tư.
Sau đó, mọi người tự thể hiện bản lĩnh của mình trên thương trường.
Mọi người vừa mới nghe thấy câu này, ai còn đồng ý chi ra chứ, họ nóng lòng mong ngóng ngày mai Điện tử Thủy Hoàn lập tức phá sản, không ai chịu thừa nhận mình là kẻ trộm, mọi người đều tìm đủ mọi lý do quanh co lòng vòng.
Phùng Chính Anh thấy Lục Tam Phong dựa vào bàn ăn, anh ta bước tới nói: "Anh Phong, vừa rồi anh mắng quá hay.
Nếu như em có được mồm mép như của anh thì chắc chắn lăn lộn cũng không tồi." "Chọc tôi nổi giận tôi còn có thể ra tay đánh người cơ Cậu cũng thấy rồi đấy chuyện ngày hôm nay muốn giải quyết ngay cũng khó mà thực hiện được." Lục Tam Phong vừa ăn vừa nói.
Trương Phượng Tiên gật đầu cho rằng anh nói rất đúng, chuyện này không có cách nào giải quyết được, nhưng nếu như Ủy ban thành phố không xử lý thì Lục Tam Phong nhất định sẽ không vui cho nên chỉ có thể làm bộ một chút.
Một đám người không ngừng lải nhải kể ra khó khăn của mình, cái gì mà quản lý cấp cao âm thầm tự mở công ty riêng ở bên ngoài sau lưng họ, khi trở về nhất định sẽ sa thải anh ta, mà không hề liên quan gì đến công ty của mình.
Sếp Trịnh thậm chí còn lỗi vợ mình ra rồi nói rằng nhà máy này hoàn toàn không liên quan đến mình đều là do vợ ông ta thực hiện, ông ta đã chửi mắng bà ta một trận, còn phân rõ ranh giới với người đàn bà độc ác này.
Sếp Trịnh quả thật rất cao tay, không những tách mình ra khỏi sự việc vi phạm bản quyền mà nhân cơ hội đó thoát khỏi bà vợ, sau đó đã có thể tìm bà hai rồi.
Lục Tam Phong ăn uống no nê rồi lại uống thêm một ly rượu vang đỏ, sếp Trịnh bước tới nói với anh: "Người anh em, cậu hãy tin tưởng tôi, làm sao tôi có thể làm ra loại chuyện đó được chứ? Hôm qua nhận được thông báo tôi cũng ngày người." "Tôi tin ông thì mẹ kiếp vợ ông bị thằng mù chơi mới sinh ra con trai cũng chẳng liên quan gì với ông cả, ông có con trai không?" Lục Tam Phong lên tiếng hỏi.
"Có!" "Vậy thì tốt!" Anh vỗ vai ông ta rồi bước tới phía trước.
“Người anh em, cậu xem câu hỏi này...” Vẻ mặt sếp Trịnh tràn đầy bất đắc dĩ sau đó lên tiếng: “Tôi trở về sẽ lập tức ly hôn với vợ, nếu không nhảy xuống sông Hoàng Giang cũng không thể chứng minh mình trong sạch được.
Lục Tam Phong đứng ở vị trí bắt mắt nhất và nhìn về phía Hoàng Hữu Danh sau đó nói: "Tôi có thể nói thêm vài lời nữa không?" "Nói đi!" Hoàng Hữu Danh ngồi xuống, chuyện hôm nay cứ như thế đi, ông ta cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Dù sao thì cũng không có kết quả, tốt hơn là để cho Lục Phong mắng mỏ và trút hết giận đi.
"Tôi nói đơn giản hơn một chút, cần phải chú trọng đến việc bảo vệ quyền sáng chế, nếu không sẽ không có ai mua bằng sáng chế.
Hôm nay anh ăn cắp bản quyền của tôi thì ngày mai sẽ có người ăn cắp lại của anh.
Bây giờ đã gây ra tình trạng ra sao rồi? Một doanh nghiệp mắc lỗi thì – có tòa án giải quyết nhưng nếu như cả một đám đều vi phạm thì ai là người quản bọn họ đây, cái này có khác gì ăn cướp đâu?" "Pháp luật không xử phạt nổi hành vi của đám đông mà cho nên các người mới cùng nhau cướp giật, ăn cắp ăn trộm, thật không biết xấu hổ, tòa án không dám động đến các người đúng không, hơn nữa chủ nghĩa bảo vệ địa phương đang phổ biến.
Chúng tôi đã lần lượt gửi đơn kiện hơn hai mươi công ty lên tòa án, nhưng lại có gần một nửa trong số họ đã nộp đơn yêu cầu kháng cáo.
Các người muốn làm gì chứ?" "Liệu ngày mai các người có muốn kiện tôi và yêu cầu vượt tỉnh bắt giữ hay không? Có một số thứ cần phải thay đổi, nếu như không thay đổi thì chắc chắn sẽ cản trở sự phát triển trong tương lai.
Hôm nay Điện tử Thủy Hoàn bị mọi người chơi một vố nhưng còn ngày mai thì sao? Đừng để quy tắc thị trường trở thành luật rừng chứ!” "Đến cuối cùng tất cả mọi người đều gặp nguy hiểm.
Một số người nên ngẫm nghĩ lại từ sự việc của Điện tử Thủy Hoàn, chắc hẳn sẽ rút ra bài học, không dám làm thế này cũng không dám động cái kia, giả bộ nâng búa lên nhưng khi đập xuống lại không dám dùng lực!”
Sắc mặt Hoàng Nhã Danh trở nên tái mét không nói gì, còn biểu cảm của những người có mặt tại đây phần lớn đều là thở phào nhẹ nhõm, Lục Phong nói ra những lời này chứng tỏ anh đã không còn có cách gì khác nữa.
"Nói thật, hiện tại ngoại trừ tuyệt vọng ra tôi không biện pháp nào nữa, tôi có thể làm gì với các người bây giờ? Trừ bỏ chờ phá sản rồi lại gây dựng sự nghiệp một lần nữa, các người lại giống như đảm ve chai xông lên cướp đoạt!"
Lục Tam Phong cười khổ một tiếng: "Tôi chửi mệt rồi, da mặt mọi người quá dày nên mắng chửi cũng không hề nhúc nhích, nhưng chẳng qua tôi vẫn còn mộ chuyện cuối cùng, đó là mọi người có mặt ở đây ngày hôm nay cần phải ký vào một bản thỏa thuận miễn trách nhiệm, bất kể là nhà máy hay công xưởng, công ty sản xuất vỏ,...dưới quyền quản lý của mọi người có sản xuất các bản sao lậu đĩa VCD Golden Leopard của Điện tử Thủy Hoàn hay không, đều phải ký vào bản thỏa thuận miễn trách nhiệm này, sau khi mọi người ký kết xong tôi sẽ rút lại đơn kiện!”
Mọi người có mặt tại đó đều cảm thấy kinh ngạc, đặc biệt là những người quen biết Lục Tam Phong, anh thật sự có thể từ bỏ sao?
Sếp Trịnh sửng sốt sau đó nhỏ giọng nói: "Chuyện này không đúng lắm!" "Sao vậy, Hoàng Hữu Danh đã không giúp đỡ anh ta nữa thì anh ta còn có năng lực gì? Dù sao anh ta cũng chỉ là một người trẻ tuổi, như sao băng vụt qua bầu trời, ngoại trừ khoảnh khắc tỏa sáng sẽ không còn ai nhớ tới nữa." Lý Thành Kiên liếc nhìn sếp Trịnh rồi lên tiếng với giọng điệu ẩn chứa vẻ giễu cợt: "Chúng ta mới là mãi mãi!"
Sếp Trịnh lặng lẽ gật đầu.
Lục Tam Phong tóm tắt lại nội dung các điều khoản ở bên trong một cách ngắn gọn.
Bất kể là đĩa VCD Golden Leopard có ngừng sản xuất hay không, sau này các sản phẩm xuất hiện vấn đề, họ đều không được phép đòi Điện tử Thủy Hoàn bồi thường, công ty anh sẽ không chịu bất kỳ trách nhiệm pháp lý nào cùng với miền trừ mọi rủi ro.
Điều khoản này rất lỏng lẻo, nếu như mọi người không ký nó thì có nghĩa là công ty của mình đang âm thầm vi phạm bản quyền? Hợp đồng nhanh chóng được in ra, một trăm bản hợp đồng được đặt trước mặt mọi người, việc ký kết nhanh chóng hoàn tất.
Lục Tam Phong hít sâu một hơi rồi nhìn đồng hợp đồng đang đặt trên bàn sau đó nở nụ cười.
"Chuyện này cứ như vậy đi, coi như đây là một cách giải quyết.
Tôi cũng hết cách rồi, không đấu lại được thì tôi nhận vậy.
Mọi người cứ ăn uống no say đi, Lục Tam Phong nói xong còn vẫy tay với Trương Phượng Tiên và Phùng Chính Anh, để cho cả hai bê bản hợp đồng rời khỏi, sau đó sải bước đi về phía cửa.
Khi anh vừa bước ra khỏi cửa chính thì trong hội trường vang lên từng tiếng cười giễu cợt.
Lương Lực Cao ngồi vắt chéo trên ghế, ngành kinh doanh chính là như vậy.
Hôm nay anh có thể đang đứng ở vị trí cao nhưng ngày mai đã bị đá ra khỏi giới này rồi, lên voi xuống chó thôi.
Khi rời khỏi khách sạn, Lục Tam Phong kêu họ để hợp đồng ở ghế sau, còn anh ngồi vào ghế lái phụ, Phùng Chính Anh ngồi trên ghế lái, vừa thắt dây an toàn vừa mở miệng hỏi: "Anh Phong, tại sao phải viết điều khoản miễn trách nhiệm này vậy?" "E rằng mấy ngày tới họ sẽ kiện tôi." Lục Tam Phong tùy ý đáp lại: "Trở về thôi!" "Bọn họ vi phạm bản quyền nhưng còn có thể kiện chúng ta sao? Có biết xấu hổ hay không?" Phùng Chính
Anh kinh ngạc lên tiếng.
“Một đám người ở trong căn phòng kia, có ai cần mặt mũi đâu?” Lục Tam Phong tựa lưng vào ghế rồi nói: "Lái xe di!".