Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên trong có các loại hợp đồng thế chấp, giấy tờ số cổ phần nằm giữ của ngân hàng, còn có một danh mục tài chính chi tiết.
Tô Ái Linh đã thế chấp vốn chủ sở hữu thông qua Standard Chartered, HSBC và tập đoàn Citibank.
Giá cổ phiếu trước đó thấp hơn, cô ta có thể mua được hai trăm nghìn cổ phiếu do giá cổ phiếu thấp, thực hiện đánh giá giá trị xong về cơ bản có thể thể chấp thêm.
Những người bình thường cầm cổ phiếu đi thế chấp chắc chắn không bỏ ra nổi tiền giá gốc.
Tô Ái Linh vẫn có chút mánh khỏe.
Người phụ nữ này giỏi quan hệ giữa người với người, kết giao không ít người tên tuổi cỡ tổng giám đốc Trần.
Sau hơn chục vòng quay tới quay lui, giá cổ phiếu tăng cao, phía ngân hàng không dám cho vay, siết chặt giá thế chấp cổ phiếu.
Cuối cùng chỉ một lần tiến hành trong tay chỉ còn lại chưa đầy chín trăm triệu.
Lục Tam Phong nhìn vào tên của nhiều chủ tài khoản, không ai trong số họ tên là Tô Ái Linh, người phụ nữ này làm việc vẫn rất thận trọng.
Tô Ái Linh cũng cảm thấy được sự nghi ngờ của Lục Tam Phong, giải thích: "Tôi không phải người Sông Hương, không thể mở tài khoản.
Hơn nữa tôi còn là tội phạm bị truy nã ở đại lục, bây giờ đang trong trạng thái không có hộ khẩu, chứng minh thư bên này vẫn tương đối dễ lấy."
Lục Tam Phong sắp xếp lại tài liệu, bỏ vào trong túi xách, nói: "Cô cầm đồ đi cho cẩn thận.
Tôi đã hiểu rõ sự tình rồi.
Ăn cơm trước đi.
Buổi chiều tôi sẽ nói chuyện với ông Phùng"
"Tôi cũng đi!"
“Cô đi?” Lục Tam Phong nhìn cô ta nói: “Thân phận của cô bị tổng giám đốc Trần lan truyền xôn xao khắp Sông Hương.
Cô đi làm gì? Tôi dẫn cô theo, cô lấy tư cách gì đi cùng?"
"Tư cách gì quan trọng à? Không phải Hồng Quảng có quan hệ mật thiết với anh à?" Tô Ái Linh hỏi.
“Cô với tôi có quan hệ mật thiết?” Lục Tam Phong nhìn cô ta chằm chằm hỏi.
"Tất nhiên!"
“Được rồi, ngày mai tôi sẽ đăng ký công ty mới ở đây, cô chuyển hết những thứ này sang tên tôi!” Lục Tam Phong đưa tay vỗ vỗ túi xách của cô.
"Tại sao? Đây là đường lui cuối cùng của tôi."
“Xem đi, cô bảo có mối quan hệ mật thiết với tôi mà còn như vậy.
Nếu ông Phùng mà biết những chuyện này do cô giở trò, cô nói xem ông ta có đem chúng ta đi bán không?" Lục Tam Phong nhìn cô ta chằm chằm hỏi: "Cô đừng có nghi ngờ tôi làm trò này trò kia sau lưng, đừng có để tư tưởng khống chế mạnh như vậy, cái gì cũng muốn biết."
Tô Ái Linh lúc này rất bất an, cho dù trong lòng vô cùng cứng rắn, nhưng giờ phút này chỉ còn lại một cọng rơm cứu mạng, sợ bị Lục Tam Phong bán đứng lần nữa.
Một lần nữa, cô ta nhất định sẽ rơi xuống vực sâu, cho nên cô ta vẫn luôn để cho mình có đủ giá trị lợi dụng đối với Lục Tam Phong!
"Vậy thì anh có cùng ông Phùng bán tôi đi hay không?"
“Cô thì đáng giá mấy đồng?” Lục Tam Phong vỗ vỗ vai cô nói: “Đi ăn cơm đi."
Tô Ái Linh đứng dậy kéo Lục Tam Phong tay nói: "Đêm nay anh ngủ với tôi."
"Loại ràng buộc này không cho cô cảm giác an toàn được đâu, nó yếu ớt như một mảnh giấy vậy.
Cô nghe tôi, tôi sẽ nghĩ cách để cô khống chế tập đoàn tư bản Trần thị." Lục Tam Phong nhìn cô ta nói: "Cô nghe lời, hiểu không?" "Tôi nghe lời!"
Hai người đến nhà hàng, gọi một vài món ăn, trên bàn ăn nói chuyện có nhắc đến Trần tổng.
Người phụ nữ năm mươi tuổi trước mặt này cảm thấy có mối nguy, gần đây luôn ở công ty cùng các cổ đông khác trong công ty qua lại.
Cô ta bắt đầu nghi ngờ tất cả những người khả nghi xung quanh mình, bao gồm cả Tô Ái Linh, quan hệ giữa hai người cũng không còn thân thiết như trước.
Những cổ đông đã ngầm ủng hộ Tô Ái Linh gần đây cũng không dám hành động hấp tấp.
Lục Tam Phong có thể cảm nhận được sự lo lắng của Tô Ái Linh, động viên nói: "Cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ lấy được tập đoàn tư bản Trần thị bởi vì tôi cần dùng nó để chống lại Hồng Quảng.
Trong đại hội cổ đông của Điện tử Thủy Hoàn, một khi Hồng Quảng trở thành cổ đông lớn thì lúc nào tôi cũng có thể bị đá ra khỏi ván cờ.
Mà pha loãng vốn chủ sở hữu là con đường mà Điện tử Thủy Hoàn phải đi."
Tô Ái Linh không ngờ rằng Lục Tam Phong thậm chí sẽ làm loãng vốn chủ sở hữu của Điện tử Thủy Hoàn, ngạc nhiên nói: "Anh định nằm trong tay bao nhiêu?"
"Có thể sẽ ít hơn mười phần trăm.
Nếu cần cho sự phát triển của nó, tôi thậm chí có thể chỉ còn lại dưới năm phần trăm.
Ai có thể nói trước được tương lai chứ." Lục Tam Phong cầm khăn ăn lên lau miệng, nói: "Cô đừng lo lắng, chuyện này chắc chắn có thể thành công."
Lục Tam Phong gần như an ủi Tô Ái Linh, nói cô ta biết rằng vào thời điểm thích hợp anh sẽ đưa cô ta đến gặp ông Phùng.
Sau khi ăn xong, Lục Tam Phong gọi điện cho Chấn Toàn Khôn, nói cho ông ta biết rằng anh đang ở trong khách sạn, hy vọng bọn họ sẽ gửi xe đến đón anh.
Tô Ái Linh không dám ở lại khách sạn nữa, thay quần áo sau đó lái xe đến công ty.
Hơn hai giờ, Phùng Chính Anh lái xe đến lầu dưới.
Sau khi lên lầu gõ cửa phòng Lục Tam Phong, nói: "Anh Phong, tôi tới đón anh."
Lục Tam Phong mở cửa phòng, nhìn thấy trên mặt Phùng Chính Anh lộ ra một nụ cười, quan sát rồi nói: "Tinh thần tốt nhỉ."
Phùng Chính Anh mặt tràn đầy vui vẻ, nhìn nụ cười của Lục Tam Phong dần tắt, buồn bực nói: "Anh Phong, sao sắc mặt anh tái nhợt vậy? Tinh thần có vẻ không tốt lắm hả."
“Không có gì, chỉ là mấy ngày tăng ca thôi, đừng để ba anh đợi lâu.” Lục Tam Phong đóng cửa bước xuống lầu, trên đường còn hỏi anh ta từ khi trở về đã làm cái gì, ông Phùng nói gì với anh ta.
Phùng Chính Anh có vẻ rất vui, nói chuyện suốt dọc đường, những gì nên nói thì nói, những gì không nên nói thì cũng lặng thinh không đề cập tới.
Lục Tam Phong khá chắc chắn về tài năng của Phùng Chính Anh, nhưng trên người anh ta vẫn thiếu mưu trí và dã tâm.
Người như này thích hợp làm người quản lý, cứ an phận thủ thường cũng được.
Đáng tiếc anh ta lại có hai người anh trai.
Đi được nửa đoạn đường, Lục Tam Phong đột nhiên nhớ tới mình đi tay không có vẻ không thích hợp.
Trước mặt có một trung tâm mua sắm lớn, Lục Tam Phong nói với Phùng Chính Anh: "Anh dừng xe một chút đi."
“Làm sao vậy?” Phùng Chính Anh buồn bực hỏi.
“Nhớ ra chưa mua quà gì cho ba anh, mua chút đồ gì đó đã.” Lục Tam Phong đẩy cửa xe xuống xe.
"Anh Phong, không cần, trong nhà tôi không thiếu thứ gì."
"Thiếu hay không là chuyện của gia đình anh, có mang hay không là chuyện của tôi."
"Vậy thì tôi đi với anh!"
“Không cần đâu, lát nữa tôi quay lại." Lục Tam Phong nói rồi đi về phía cổng trung tâm thương mại.
Các lối vào đều bán mấy đồ trang sức, Lục Tam Phong tùy tiện hỏi một chút, àng cao cấp ước chừng một trăm nghìn.
Anh cũng biết bên trong này một lượng lớn đều là quầy hàng tốn phí lớn.
Lục Tam Phong đi loanh quanh trong trung tâm thương mại, đi mãi đi mãi nhìn thấy có lối ra, cửa đổi diện cửa có một cửa hàng bán đá ngọc.
Lục Tam Phong bước vào, ông chủ là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, mặc trang phục Trung Quốc, tay đang cầm chuỗi hạt.
“Cần xem gì?” Ông chủ nhìn chằm chằm Lục Tam Phong hỏi.
"Có ngọc không?"
“Có, toàn bộ chỗ này là ngọc hòa điền, ngọc bích, phỉ thúy, anh xem muốn cái gì?" Đối phương dùng ngón tay chỉ về phía kệ đối diện.
“Đừng quá đắt nhưng trông phải đắt”.
Mười phút sau, Lục Tam Phong cầm trong tay một hộp gỗ nguyên khối trang trí tinh xảo, nhìn qua trông rất có giá trị, bên trong là một viên ngọc bích to bằng lòng bàn tay.
Dựa theo lời ông chủ thì đó là một viên ngọc bích có khuyết điểm, nhưng người bình thường đều không nhìn ra được.
Tính cả hộp đóng gói, vân vân tổng cộng hết ba triệu chính.
Lục Tam Phong ôm đồ lên xe, nói với Phùng Chính Anh: "Đi thôi."
“Anh Phong, anh mua cái gì vậy?” Phùng Chính Anh tò mò hỏi.
"Mua cho ba anh một miếng ngọc bích."
"Bao nhiêu tiền vậy?"
“Cũng không đáng bao nhiêu tiền, chưa đến ba tỷ.
Đi thôi đi thôi, đừng để ba anh đợi lâu." Lục Tam Phong thúc giục.
Xe dừng trước cửa nhà họ Phùng, Lục Tam Phong cầm theo quà, sửa sang lại quần áo rồi tiến vào cửa lớn, xuyên qua vườn hoa trước cửa.
Chấn Toàn Khôn đã đứng đợi sẵn trước cổng vòm.
Lúc nhìn thấy Lục Tam Phong, trên mặt nở nụ cười nói: "Tổng giám đốc Lục, đã lâu không gặp.
ông Phùng hôm nay không được khỏe nên không ra nghênh đón được, xin thứ lỗi."
“Không thành vấn đề, sức khỏe ông Phùng không tốt sao?” Lục Tam Phong tiến lên trước, quan tâm hỏi: “Đã khám bệnh chưa?
"Chỉ là vấn đề nhỏ thông thường thôi." Lục Tam Phong hiểu rõ, người ta chẳng muốn đi ra, nói khách sáo hai câu đi về phía phòng khách, ông Phùng đã ngồi ở đó.
Khi nhìn thấy Lục Tam Phong, ông ta cười khanh khách nói: "Lục Tam Phong đến rồi hả? Nhanh ngồi đi!"
“Tôi đã chuẩn bị cho ông một món quà nhỏ, ngọc phỉ thúy cao quý, cũng không biết ông có thích hay không.” Lục Tam Phong đưa đồ vật qua, nói: “Tôi cũng không hiểu rõ về ngọc phỉ thúy này, chỉ nghe vật này có tác dụng an thần cho người."
“Khách sáo quá!” Ông Phong ra hiệu cho Chấn Toàn Khôn cất đồ đi, ông ta cũng biết bên trong không thể có bất cứ vật gì có giá trị, lời nói của Lục Tam Phong đầy sự lừa bịp.
Cái gì mà không biết, cái gì mà phỉ thúy cao quý, vả lại người ta nói quà nhỏ thì coi trọng không nổi.
Trong khoảng thời gian này, ông Phùng thu thập được thông tin của Lục Tam Phong, người này thuộc loại dã thú rôi.
"Nhanh ngồi đi, tôi còn phải cám ơn anh.
Chính Anh theo anh học được không ít điều.
Mới qua thời gian không lâu đã không còn thói lỗ mãng trước kia nữa." Ông Phùng cười ha hả nói: "Tổng giám đốc Lục đúng là có tư chất của một tấm gương sáng."
"Cũng không dám.
Chủ yếu là do quý tử giỏi về học tập, gen tốt, cha nào con nấy.
Tôi cũng chỉ làm thêm chút chuyện không đáng kể thôi." Lục Tam Phong nhìn về phía Phùng Chính Anh nói: "Khoảng thời gian này Chính Anh cũng cho tôi biết cái gì gọi là trẻ nhỏ dễ dạy, ngay cả hai
.