Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

chương 562: thần tiên đấu đá

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thế giới bên ngoài vô cùng náo nhiệt, cả ngày Lục Tam Phong đều không ra khỏi khách sạn.

Buổi chiều anh gọi điện thoại cho Giang Hiểu Nghi, trong nhà có hai mẹ con dì Lưu nên cũng không thấy chán.

Ngày mai lịch trình của Lục tam Phong tương đối kín, ban ngày tiếp nhận phỏng vấn, tiếp tục khơi dậy câu chuyện, buổi tối còn có buổi tiệc.

Nếu muốn tiếp tục kéo cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị xuống thì nhất định phải bán ra thật mạnh.

Một giờ khuya, điện thoại reo lên, Lục Tam Phong nhấc máy nói: “Ai vậy?” “Là tôi!” Giọng nói của Tô Ái Linh ở đầu dây bên kia có chút không vui, trầm giọng nói:

“Không phải anh nói có thể làm xong việc sớm sao? Tại sao giá cổ phiếu lại ổn định rồi?”

“Chỉ là tạm thời thôi, chuyện này cần phải làm từ từ.” Lục Tam Phong vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Trong vòng hai tháng anh vẫn không làm xong thì tôi sẽ chấm dứt hoàn toàn, anh đừng làm từ từ nữa, bây giờ mỗi ngày tôi phải ở nhà nấu cơm và hầu hạ cho cô ta, tôi chịu đựng đủ rồi.

Anh đưa tiền cho tôi, nhân lúc giá cổ phiếu thấp tôi sẽ mua nó rồi đến ngân hàng để vay thế chấp.” Giọng nói của Tô Ái Linh có chút lo lắng.

Cô ta không muốn đợi thêm nữa, mỗi một ngày như vậy, từng giây từng phút đều là sự hành hạ.

“Sau đó thì sao? Sau khi mua vào nhiều như vậy và giá cổ phiếu bị kéo dãn, cô phải làm sao? Chúng ta đều là người bình thường, tôi biết những ngày này cô cảm thấy không dễ chịu gì, nhưng chúng ta nhất định phải đợi, chúng ta là cái gì? Chúng ta là người uống canh, người uống canh thì phải nghe theo người ăn thịt”

Lục Tam Phong nói vào điện thoại: “Nhẫn nhịn một chút, nếu có tin tức gì phải lập tức nói với tôi.”

“Anh nói cho tôi biết phải mất bao lâu nữa?” Tô Ái Linh dùng tay vuốt tóc, thật ra khoảnh khắc ngoi lên khỏi biển, cô ta đã phải chịu đựng áp lực mà những người phụ nữ bình thường căn bản không thể chịu đựng được.

Bây giờ cô ta gần như sụp đổ!

“Nhiều nhất là một tháng!” Lục Tam Phong nói.

Ở đầu dây điện thoại bên kia, Tô Ái Linh nói “OK” và cúp máy.

Buổi chiều Lục Tam Phong cũng nhìn thấy thông báo do tập đoàn Thuyền Nghiệp đưa ra, không cần hỏi thì anh cũng biết Đường Đình Nhân là người làm chuyện đó, bụng dạ nhỏ nhen của người này đang canh cánh trong lòng một số chuyện.

Lục Tam Phong cũng không quan tâm, anh đã bẫy một con sói như tổng giám đốc Trần thì còn phải quan tâm xem bên trong có thêm một con cừu sao?

Trưa ngày hôm sau, Lục Tam Phong nhận phỏng vấn của phóng viên.

Trong phòng khách của khách sạn, Lục Tam Phong đang đứng trên thảm đỏ, ở phía đối diện anh có khoảng hai mươi ba mươi người phóng viên đứng cầm máy ảnh, trên bàn phát biểu đặt một bó hoa tươi và rất nhiều micro.

“Tổng giám đốc Lục, xin chào, tôi muốn hỏi một chút, về tình hình hoạt động của tập đoàn tư bản Trần thị xảy ra vấn đề, làm sao anh biết được?

“Chính miệng bà ta nói với tôi, bởi vì đầu tư thất bại nên bà ta sợ các cổ đông truy cứu trách nhiệm.Vì vậy bà ta muốn làm một sổ sách khống cho công ty của tôi nhưng tôi không đồng ý, khoản thua lỗ có thể từ chín trăm tỷ đến một nghìn năm trăm tỷ.

Lục Tam Phong nói một cách ung dung.

“Tập đoàn tư bản Trần thị đã báo cảnh sát, còn nói phải bắt anh, anh có sợ hay không?”

Lục Tam Phong bật cười, nói: “Ở đây có pháp luật ở đây, tôi không có thể lực gì ởi đây, nhưng tôi phải chống lại tập đoàn tư bản này đến cùng để xã hội được trong sạch.

Bà ta không chỉ làm tôi ghê tởm, mà bà ta còn theo đuổi cùng một người đàn ông với con gái mình và cả cướp đi người phụ nữ của tôi, tôi không thể chịu đựng được!”

“Tôi muốn hỏi một chút, Tô Ái Linh có phải là vợ của anh không? Nghe nói, vợ của anh không phải là cô ấy?” Một phóng viên khác đã tìm thấy thông tin ở Đại Lục.

“Vợ của tôi không phải là cô ấy, nhưng cô ấy là người phụ nữ của tôi.” Mặc dù lý lẽ của Lục Tam Phong không đúng lắm, nhưng khí thế cực kỳ mạnh mě.

“Vậy con gái của tổng giám đốc Trần theo đuổi anh, cô ấy tên là gì? Hai người thường gặp mặt ở đâu?” Một người đàn ông cầm lấy micro và nói: “Bây giờ giới tài chính đều cho rằng anh đang tuyên truyền công khai thị trường chứng khoán của tập đoàn tư bản Trần thị sắp giảm, anh muốn dùng điều này để kiếm tiền, vì vậy mới có những lời bịa đặt ấy.”

“Cô ấy tên là Trần Thùy Giang, về phần cô ấy được sinh ra bởi tổng giám đốc Trần và người đàn ông nào thì tôi không biết.

Anh nói nhiều như vậy, nhưng tóm lại cũng chỉ muốn nói những lời của tôi đều là giả, vậy thì anh có thể đi hỏi tổng giám đốc Trần đã cùng với người đàn ông nào sinh ra đứa con gái này, xem bà ta có tát vào mặt anh không?"

Lục Tam Phong nhìn lướt qua nói: “Câu hỏi tiếp theo”

“Hiện tại cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị đã tăng trở lại, tập đoàn tư bản Trần thị đã giải thích với công chúng rằng anh đang mua vào một số lượng lớn và cố gắng khống chế cổ phiếu.

Sáng nay có nhiều công ty tài chính đã bày tỏ quan điểm lần nữa, anh có sức mạnh hay vốn liếng gì để chống lai?"

“Tôi có sự quang minh chính đại!”

Các câu hỏi phỏng vấn của phóng viên vô cùng đa dạng, thậm chí có một phóng viên ở ngay tại chỗ ném giày vào và chửi người Đại Lục Lục Tam Phong như tát nước, yêu cầu anh cút đi.

Các câu hỏi mà Lục Tam Phong trả lời cũng xoay quanh một số tài liệu đen không có cách nào kiểm chứng.

Sau khi tin tức được phát trên đài truyền hình, sự nổi tiếng của vụ việc này lại tăng cao, lực lượng cảnh sát cũng công khai rằng họ đã bắt đầu điều tra vụ án này, khi xem tin tức tổng giám đốc Trần tức giận đến mức không ăn cơm nổi.

Trong mắt cô ta Lục Tam Phong chỉ là một con cóc ghẻ, sức tấn công không lớn, nhưng lại là một kẻ đáng ghét.

Tổng giám đốc Trần nhấc điện thoại và gọi đến đồn cảnh sát, hét lên: “Các người làm cái quái gì vậy? Tại sao không bắt người?”

“Tổng giám đốc Trần, ngài đừng tức giận.

Vụ án này vẫn đang được lập hồ sơ, nhưng mà anh ta là người Đại Lục, thân phận khá nhạy cảm, chỉ cần vụ án này có bằng chứng thì chúng tôi sẽ lập tức bắt người”

“Cần bằng chứng? Những lời anh ta nói trên tivi không phải là bằng chứng sao? Tối nay phải bắt người cho tôi!” Tổng giám đốc Trần đã không kiểm soát được cảm xúc.

Số điện thoại của Lục Tam Phong bị phương tiện truyền thông bẩn tiết lộ, nhưng có người ác ý gây rối, gọi điện thoại chửi mắng anh.

Lục Tam Phong cũng không nhấc máy và anh đã dứt khoát chuyển sang phòng khác.

Vào buổi tối, một buổi tiệc đặc biệt đang được chuẩn bị, sở dĩ nó đặc biệt là vì Lục Tam Phong sắp đến!

Gần đây có không ít người thích anh bởi vì tập đoàn tư bản Trần thị kiểm tiền bằng cách săn giá cổ phiếu, nhưng cũng càng có nhiều người ghét anh bởi vì có rất nhiều người bị thua lỗ, còn có một phần là bởi vì thân phận của anh.

Ban đầu buổi tiệc chỉ có khoảng hơn một trăm người và được tổ chức ở trong nhà, nhưng bây giờ đã tăng đến hơn ba trăm người, không thể tổ chức ở trong nhà được nữa, vì vậy tốt nhất là tổ chức trên bãi cỏ ngoài trời.

Đường Đình Nhân sau khi nghe tin thì đã đến, bây giờ ở Sông Hương, Lục Tam Phong nhất định là một kẻ xấu mà mọi người đều ghét.

Trên bãi cỏ, đèn đã được bật sáng.

Ở đây đang có vài chục người, khi mọi người gặp mặt nhau thì đều mỉm cười, chủ đề mà họ nói chuyện chỉ là những vấn đề xảy ra gần đây.

Bảy giờ tối, Đường Đình Nhân mặc một bộ âu phục màu xanh lam bước vào địa điểm và liếc nhìn xung quanh.

Đầu tiên anh ta xem có người đẹp nào hay không, nhưng tiếc là không có và cũng không nhìn thấy Lục Tam Phong.

Anh ta nói mấy câu lịch sự với vài tổng giám đốc lớn tuổi, sau đó đi sang một bên và không nói gì cả.

Người ở buổi tiệc càng ngày càng nhiều, không khí bắt đầu trở nên huyền náo.

Bảy giờ rưỡi, Lục Tam Phong đón xe đến cửa sau của khách sạn, anh đi dọc theo con đường nhỏ và vào bên trong.

Nhìn thấy trên bãi cỏ mọi người đã đông nghẹt, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi chào hỏi anh và nói: “Lục Tam Phong đúng không?”

“Chính là tôi!”

Trong mắt ông ta có một chút chế giễu, ông ta mỉm cười và nói: “Tôi là người tổ chức buổi tiệc này, tôi là tổng giám đốc của công ty chứng khoán Thiên Nguyên, phải nói rằng tổng giám đốc Lục là một người can đảm nên mới đến đây một mình.”

“Đây không phải là đầm rồng hang hổ thì sợ cái gì chứ?”

"Ha ha ha ha!"

Ông ta bật cười, làm động tác mời khách và nói: “Xin mời.”

Lục Tam Phong đang định bước vào trong thì anh quay đầu lại nói với ông ta một cách lễ nghi: “Nói với tất cả mọi người, Lục Tam Phong đến rồi.”

Lục Tam Phong vừa bước vào bên trong thì một cô gái đã cầm micro và nói: “Mọi người im lặng một chút, trong buổi tiệc tối nay nhân vật quan trọng nhất, anh Lục Tam Phong đã đến, mọi người cùng chào đón nhé.”

Trong buổi tiệc không có ai vỗ tay chào đón, họ đưa ánh mắt tìm kiếm khắp nơi, mấy phút sau mọi người đều tập trung ánh mắt vào Lục Tam Phong.

Những cảnh tượng này anh đã thấy nhiều rồi, căn bản anh không hề sợ hãi, anh nhìn chằm chằm vào mọi người và bước vào trong, trong buổi tiệc có những tiếng xì xầm không ngừng, trong đó có rất nhiều ánh nhìn không tốt.

“Lục Tam Phong, cậu còn dám đi ra ngoài nữa sao? Cậu chạy đến đây, mỗi ngày ngoài việc nói bậy ra thì còn có thể làm gì?” Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi nhìn về phía Lục Tam Phong nghiến răng nói:

“Cậu có biết đã khiến tôi thua lỗ bao nhiêu không?”

“Đó là chuyện của ông, có liên quan gì đến tôi?”

Lục Tam Phong nói với ông ta: “Buổi tiệc hôm nay không phải đang bàn bạc đầu tư sao?”

“Chúng tôi đầu tư vào tập đoàn tư bản Trần thị, cậu đến đây để phá rối, không tìm cậu thì tìm ai nữa?” Một người đàn ông lớn tuổi khác chỉ vào Lục Tam Phong và mắng:

“Hôm nay cậu không đền tiền thì đừng nghĩ đến chuyện rời đi.”

“Không sai!”

“Tôi không có tiền, tôi chỉ đến đây ăn uống thôi, vậy thì ai sẽ lỗ tiền nhiều hơn? Tìm tôi cũng vô dụng, tôi khuyên ông nên lên sân thượng thì mọi chuyện xong hết.” Lục Tam Phong thờ ơ nói.

“Cậu còn kiêu ngạo như vậy sao? Nếu không phải cậu nói bậy nói bạ thì chúng tôi có thể thua lỗ nhiều tiền như vậy?” Một người đàn ông trung niên không nhịn nổi đã tức giận, ông ta quy lại tất cả tổn thất cho Lục Tam Phong, vội vàng chạy đến và dùng tay nắm lấy đồ của anh.

Đường Trung Nhân đứng sau đám người ở tầng một, nhìn thấy cảnh tượng này liền hét lên: “Đánh chết cậu ta đi!”

“Ông buông ra, nếu không thì đừng trách tại sao tôi không khách sáo, đừng nghĩ rằng ông lớn tuổi hơn thì tôi không dám đánh.”

Lục Tam Phong nhìn đối phương một cách lạnh lùng nói: “Tôi đã trừng trị qua người lớn tuổi hơn cả ông.”

“Cậu chỉ là một người Đại Lục, hãy thử đánh tôi xem!” Lục Tam Phong vừa định nói thì ông ta đã đánh vào mặt Lục Tam Phong, ngay lập tức sáu bảy người lao tới.

Tuổi tác đều khá lớn, nhìn dáng vẻ của họ tầm năm mươi sáu mươi tuổi.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio