Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Hàn Sơn vẫn hy vọng có thể xác định được rõ hơn Lục Tam Phong thuộc công ty nào, nhưng Lục Tam Phong chỉ uống chứ không nói gì, Trần Hàn Sơn nghĩ rằng Lục Tam Phong sẽ biết ơn anh ta vì đã giúp tạo dựng mối quan hệ với Hùng Vũ.
Trong suy nghĩ của anh ta thì những người như Hùng Vũ là ông trùm một tay che trời trong ngành.
Nhưng trong mắt Lục Tam Phong thì những người đó thật sự vô dụng.
Hơn nữa nếu không có năng lực thúc đẩy hợp tác thì lại càng vô dụng hơn nữa.
Sau chín giờ tối, thời tiết mát mẻ, sau khi ăn uống no nên thì Lục Tam Phong và mọi người cùng ngồi trong hẻm nói chuyện phiếm.
Trần Hàn Sơn uống một hơi cạn sạch, Tú Ngọc Nhi vừa dọn dẹp bát đĩa vừa lẩm bẩm trong miệng.
“Anh có nghĩ anh ta lừa bịp không?”, Tú Ngọc Nhi thắc mắc về biểu hiện của Lục Tam Phong tối nay, cô ta càng nghĩ càng thấy mọi chuyện không ổn, mà hỏi mãi nhưng Lục Tam Phong cũng không nói là công ty nào.
“Ngày mai ăn một bữa với anh Hùng rồi sẽ biết”, Trần Hàn Sơn hơi men say nói.
Tú Ngọc Nhi cảm thấy Lục Tam Phong có gì không đúng lắm, cô ta nghĩ mãi cũng không hiểu được.
Lục Tam Phong muốn dựa hơi anh Hùng, Trần Hàn Sơn cũng kéo quan hệ giúp anh ta, vậy mà anh ta lại tỏ vẻ không tình nguyện, giống như sợ bị lộ vậy.
Nhưng Lục Tam Phong lại đi một chiếc xe vô cùng xịn sò.
Tú Ngọc Nhi vừa dọn bàn vừa suy nghĩ mãi.
Lục Tam Phong đang ngồi trong ngõ, anh ngồi nghe mấy ông bà chú bác đang không ngừng khoe khoang về con nhà mình.
Ngoài ra bọn họ cũng khen ngợi gia đình Lục Tam Phong nữa.
Ngay cả chuyện buôn bán kinh doanh trước kia cũng bị bọn họ đào xới lên.
Sau khi nói chuyện xong thì mọi người giải tán về nhà nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau Lục Tam Phong đã đến nhà máy, hôm nay tổng giám đốc bên bưu chính viễn thông tỉnh là Quách Giang Chu cũng sắp tới, muốn đàm phản rõ ràng cụ thể thì cần phải có thời gian.
Lục Tam Phong tham dự cuộc họp sáng nay, anh cũng ra chỉ thị tu sửa máy nghe nhạc và đài.
Đồng thời doanh thu của các rạp chiếu phim gia đình Báo Vàng thật sự kém, kinh doanh chưa đầy năm tháng đã bị dừng lại.
Không chỉ các rạp chiếu phim của gia đình Bảo Vàng tiêu thụ không tốt, mà tất cả các rạp chiếu phim gia đình đều như thế.
VCD đang tác động điên cuồng lên những sản phẩm cũ này, giống như một vụ thảm sát một chiều.
Sau buổi họp ban sáng thì lại tiếp tục tổ chức buổi họp thứ nội dung chính là quảng cáo Logistics Ong Vàng.
Phó giám đốc của bộ phận trực thuộc của bộ phận thị trường nhìn vào tài liệu rồi nói: "Tổng giám đốc Lưu, ý tưởng của chúng tôi là hợp tác chặt chẽ với bên quảng cáo VCD.
Bởi vì bên đài truyền hình cũng làm như thế, nếu có càng nhiều quảng cáo thì lợi nhuận cũng sẽ càng cao.
Chúng ta có thể tăng quảng cáo VCD lên, để đài bên đài truyền hình đăng quảng cáo về Logistics Ong Vàng".
Phó giám đốc có vẻ tự hào về sự thông minh của mình.
Ông ta tiết kiệm được tiền cho công ty, hơn nữa còn tuyên truyền được cho VCD nữa.
Ông ta cảm thấy bản thân khá giống phong cách của Lục Tam Phong.
“Ông đang tiết kiệm tiền cho tôi sao?”, Lục Tam Phong xoay cây bút trong tay, sau đó anh nhìn ông ta: “Cho tôi hỏi một câu đơn giản nhất, quảng cáo để làm gì?"
“Để cho mọi người biết!”, Phó giám đốc đột nhiên căng thẳng.
“Mọi người là ai?”, Lục Tam Phong lại hỏi.
“Quảng cáo với người dùng,...để tạo lên người dùng tiềm năng, đồng thời cũng quảng bá thương hiệu...và hiệu ứng thương hiệu, tăng khả năng nhận diện và tạo ảnh hưởng sâu sắc cho những người dùng tiềm năng”, Ông ta nói lắp bắp, giống như đang học thuộc bài vậy.
"Ti Vi là phương tiện thông tin đại chúng, xuất hiện trực tiếp trước người dân, nhưng Logistics Ong Vàng có xuất hiện trực tiếp với thị trường dân chúng không? Logistics Ong Vàng xuất hiện với các doanh nghiệp, vậy ông định quảng cáo cái gì trên Ti Vi? Tất cả mọi loại quảng cáo nào đầu tiên cũng phải tự hỏi bản thân, xem ai là người có nhu cầu, sau đó giới thiệu các tính năng của sản phẩm một cách đơn giản, như thế thôi là được rồi”.
Lục Tam Phong đập bút lên bàn rồi nói: "Cách tuyên truyền chủ yếu là biển quảng cáo.
Lưu ý phải thuê biển quảng cáo trên những con đường có nhiều xe tải.
Nếu không có biển quảng cáo nào cho thuê, thì ông có thể tự dựng, đồng thời cũng phải tăng nhân lực.
Với những công ty hậu cần nhỏ đã đến thăm thì cứ trực tiếp ký hợp đồng”.
Sau cuộc họp buổi sáng, Lục Tam Phong đã sắp mọi việc xong xuôi.
Hiện giờ Lục Tam Phong đang tự mình lo liệu việc của Logistics Ong Vàng, nhưng anh cũng cần gấp một nhân tài làm cùng.
Sau bữa trưa, Lục Tam Phong định quay lại văn phòng để nghỉ ngơi, nhưng vừa bước vào cửa văn phòng thì một nhân viên đã gõ cửa: “Giám đốc Lục, sáng nay chúng tôi đã xác nhận lại hành trình với trợ lý của giám đốc Quách bên bưu chính viễn thông tỉnh.
Bọn họ dự kiến vào chiều thứ sẽ tới.
Tôi vốn định sắp xếp một cuộc họp trong khách sạn, nhưng giám đốc Quách có ý định đến nhà máy xem thử”.
“Người tới chính là khách, muốn xem thì xem, cậu cứ sắp xếp đỉ”, Lục Tam Phong ra lệnh.
Tới buổi trưa, đêm qua Trần Hàn Sơn say rượu, nên nay vừa tỉnh dậy đã thấy đầu đau như búa bổ.
Tú Ngọc Nhi bưng một bát cháo cho anh ta, sau đó lại nói ra những nghi ngờ của bản thân.
Hôm nay khắp ngõ ngách đều nói về chủ đề Lục Tam Phong.
Mọi người nói người tới nhà muốn gặp Lục Tam Phong nhiều vô kể, không biết chuyện này có phải thật hay không, nhưng chúng ta trước tiên cứ phải tạo ấn tượng thật tốt đã.
Giang Hiểu Nghi nói chuyện đến mức mệt cả người.
Hôm trước chú Hồng uống hơi nhiều, mà tuổi tác thì đã cao nên phải mất tới hai ngày mới hồi phục lại được.
Kết quả ông ấy vừa ra khỏi ngõ thì đã nghe thấy tin đấy, vì thế đã lập tức đi về phía nhà Trần Hàn Sơn.
Vừa bước vào nhà Tú Ngọc Nhi và chồng cô ta đã kể ngắn gọn về chuyện vừa rồi, phải nói rằng chú Hồng đúng là gừng càng già càng cay, có rất nhiều kinh nghiệm, ông ta hỏi một câu rất sắc bén: "Sao hai người lại chắc chắn được cậu ta không phải tài xế?"
Câu hỏi này trực tiếp làm hai người họ choáng váng.
Chính xác!
Lục Tam Phong lái một chiếc xe hơi sang trọng, nhưng có thể là tài xế, còn tập tài liệu thì là của ông chủ đề trên xe.
Trần Hàn Sơn nhận ra như thế thì vỗ đùi tiếc nuối, hôm qua anh ta đã lãng phí một bữa ăn và chai rượu Mao Đài.
Mấu chốt là anh ta đã đồng ý rằng tối nay sẽ đưa Lục Tam Phong đi ăn tối với anh Hùng.
“Suýt nữa thì bị lừa rồi, chú Hồng đúng là tinh mắt, suýt chút nữa cháu tin anh ta rồi”, Trần Hàn Sơn thở dài nói với chủ Hồng.
Nếu Lục Tam Phong nghe được điều này thì anh chắc chắn sẽ rất cạn lời.
Anh chưa từng nói gì cả, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Tất cả đều do bọn họ tự suy nghĩ.
Mấu chốt là bọn họ đã suy nghĩ đúng rồi, nhưng bây giờ lại bị chú Hồng khiến cho lệch hướng.
“Cậu vẫn còn non lắm, trên đời này còn có người giàu giả nghèo hả?”, chú Hồng ngồi xuống rồi thở dài: “Chỉ có người nghèo giả vờ giàu thôi.
Tôi nói cậu nghe, chuyện này chắc hẳn do ông chủ của Lục Tam Phong muốn làm.
Anh ta đi trước một bước thế này chỉ để lấy lòng ông chủ thôi".
Tú Ngọc Nhi gật đầu, cô ta cũng đã hiểu được toàn bộ mọi chuyện.
“Tối nay cháu có nên gọi anh ta không?”, Tú Ngọc Nhi hỏi chú Hồng, muốn nghe thử ý kiến của ông ta.
“Gọi anh ta làm gì?”, Trần Hàn Sơn khó chịu ra mặt, mọi người trong ngõ đều biết anh ta bị Lục Tam Phong lừa, nên anh ta cảm thấy bản thân vô cùng ngu ngốc.
Trần Hàn Sơn trầm giọng quát: “Nếu hôm nay anh ta dám tới, thì anh sẽ vạch trần chuyện anh ta lừa dối".
“Em đi tìm Giang Hiểu Nghỉ”, Tú Ngọc Nhi cũng vội vàng, cô ta muốn tìm Giang Hiểu Nghi và những người trong hẻm để nói cho họ biết về kẻ nói dối này.
“Tú Ngọc Nhi, quay lại đây”, chú Hồng nói: “Đừng dây dưa với cô ta, hiện giờ cô ta đang có thai, nếu không may có chuyện gì lại bị vu oan.
Trần Hàn Sơn gật đầu, anh ta cảm thấy việc tiếp đón anh Hùng mới là quan trọng, còn Lục Tam Phong giải quyết sau cũng chưa muộn.
Khoảng bốn giờ chiều, nhóm Quách Giang Chu gồm bảy người tới Điện tử Thủy Hoàn.
Lục Tam Phong chờ ở cửa để tiếp đón.
Một chiếc xe nhỏ dừng ở cửa nhà máy, sau khi cửa xe mở ra thì có một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi bước đi.
Sau khi nhìn thấy Lục Tam Phong thì ông ta hỏi: "Anh là giám đốc Lục phải không?"
“Xin chào giám đốc Quách!”, Lục Tam Phong tiến lên bắt tay với ông ta “Ông từng gặp tôi rồi sao”.
“Tôi chưa từng gặp anh, nhưng còn trẻ mà đã có khí chất xuất chúng như vậy thì cũng chỉ có mình anh thôi”, Quách Giang Chu cười khen ngợi.
"Ông quá lời rồi".
"Hôm nay tôi đến đây là để tham quan Điện tử Thủy Hoàn.
Các doanh nghiệp trong nước nên học hỏi từ các anh.
Không thể tự mãn quá được", Quách Giang Chu vui vẻ nói: "Hôm trước tôi đã có một cuộc họp, tôi cũng đã nhấn mạnh rằng phải có tinh thần cầu thị không biết xấu hổ.
Rất nhiều phương diện doanh nghiệp tư nhân mạnh hơn hẳn doanh nghiệp chúng tôi".
“Không dám, xin mời ông!”, Lục Tam Phong đưa tay ra mời.
Một nhóm hai mươi người bước vào.
Mặc dù thời tiết nóng nực nhưng mọi người đều mặc com-lê, quần dài, áo sơ mi trắng ngắn tay,.
Ngay cả Lục Tam Phong hôm nay cũng mặc quần áo như thế, nhìn từ xa trông vô cùng khí thế.
Nhà máy tương đối lớn, từ dây chuyền lắp ráp, nhà kho, phòng máy tính đến các phòng ban khác nhau.
Lịch
.