Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vụ hủy hợp đồng quy mô lớn của Ong Vàng Logistic đang là chủ đề nóng trong cộng đồng doanh nghiệp trong nước mấy ngày, xét về tình hình hiện tại thì Điện tử Thủy Hoàng hoàn toàn không phải là đối thủ của ba nhà Vĩnh Xuy trong lĩnh lực logistic.
Thậm chí là không thể bước vào bên trong ngành này được.
Một số người biết được một ít thông tin bên trong đã lan truyền tin đồn nói rằng vấn đề này không hoàn toàn là vấn đề kinh doanh mà nó còn liên quan sâu rộng đến nhiều thứ khác.
Những tin tức thật thật giả giả này được lan truyền một cách thầm kín nhưng mấy tin tức này đều chỉ nói đến một cái kết quả đó chính là thời đại huy hoàng của Điện tử Thủy Hoàng sắp kết thúc rồi.
Từng có giai Điện tử Thủy Hoàng muốn làm gì thì không có ai có thể ngăn cản, nhưng mà bây giờ ở ngành logistic đóng xuống một cái đinh, không biết có bao nhiêu giới kinh doanh địa phương muốn xâm nhập vào chuỗi hỗ trợ công nghiệp của Điện tử Thủy Hoàng.
Nhưng mà Điện tử Thủy Hoàng nghiêm khắc ở phương diện này, đã có rất nhiều xí nghiệp ghen ghét với Điện tử Thủy Hoàng không phải ngày một ngày hai, lúc này có một loại khoái cảm muốn thấy anh ta xây dựng cao ốc, mở tiệc tiếp đãi khách khứa và bạn bè sau đó lại muốn nhìn thấy tòa nhà của anh sụp đổ.
Ong Vàng Logistic đã thành lập gần được một tháng, nhưng mà hiện tại một chút tiến triển cũng không có, Dương Khanh chính thức tiếp quản công việc quản lý nội bộ và tìm một văn phòng bên ngoài nhà xưởng sau đó đem số lượng nhân viên không nhiều lắm chuyển ra ngoài.
Tuy nhiên nội dung công việc của những người rất trì trệ, khoảng thời gian trước còn phát tờ rơi muốn lôi kéo các công ty logistic nhỏ, còn hiện tại về cơ bản họ đi làm chính chờ để tan làm.
Nếu như Lục Tam Phong không thể phá vỡ sự độc quyền ác tính của ba anh em Hác gia thì sự tồn tại của Ong Vàng Logistic cũng giống như không tồn tại.
Suốt khoảng thời gian năm ngày qua Hác Trung Hưng vẫn luôn chờ Lục Tam Phong phản công lại, thậm chí cả giới kinh doanh địa phương cũng đều đang chờ đợi động tác tiếp theo của anh, nhưng mà một chút động tác của Lục Tam Phong cũng không có.
Mỗi ngày ở nhà máy ngoại trừ họp thì chính là họp, trong lúc cùng Liễu Ngoạn nói chuyện qua điện thoại thì đem cuộc chiến của toàn bộ sản phẩm gia dụng nói qua một chút.
Yêu cầu công ty Nghiên cứu và Phát triển phải đẩy nhanh tiến độ tại phương diện này, mặc kệ là dùng biện pháp gì một loạt các sản phẩm gia dụng như điều hòa, quạt điện, tủ lạnh, máy giặt quần áo toàn bộ phải ra sản phẩn mới vào năm sau.
Cho phòng tài vụ mở ra hai lần hội nghị, liên quan về việc sắp xếp tiến trình kỹ càng tỉ mỉ để sang năm tập đoàn hóa đồng thời đem trụ sở chính đặt ở Thành Minh, một loạt chính sách miễn thuế của Điện tử Thủy Hoàng sẽ hết hạn vào năm tới và Hoàng Hữu Danh cũng sẽ rời đi.
Một khi hình thành tập đoàn hóa, đầu tiên đại bộ phận phương diện thuế vụ sẽ được tập trung ở trụ sở chính, cũng chính là giao cho Thành Minh, tiếp theo dựa theo loại hình thức phát triển của Điện tử Thủy Hoàng nó đã mở rộng năm này qua năm khác và bị lỗ lớn, hơn nữa Nghiên cứu và Phát triển đầu tư vốn trợ cấp chờ chính sách trong vòng mười năm có thể giao nộp thuế đã vô cùng tốt rồi.
Trong thời gian năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện, vợ chồng Trần Hàn không ngừng chạy đến nhà của Lục Tam Phong tặng đủ các loại đồ tốt, hai vợ chồng đối với những động thái trong ngành logistic gần đây cũng biết không ít.
Do Điện tử Thủy Hoàng ở ngành logistic chậm chạp không thấy động tác nên sự nhiệt tình của hai vợ chồng cũng giảm đi rất nhiều, Giang Hiểu Nghi cũng hiếm khi có được một ngày thanh thån.
Thời gian năm ngày có thể thay đổi nhiều ít?
Đối với đa số người mà nói, đó cũng chỉ là một cái chớp mắt nhưng mà đối với Vương Vũ Hoàn mà nói năm ngày này đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời của cậu ta, từng hèn nhát nhiêu thì hiện tại cậu lại điên cuồng hơn bấy nhiêu.
Cậu ta có mặt ở khắp các tụ điểm về đêm, quán bar, vũ trường và cả trung tâm tắm rửa.
Sau khi cậu ta trải nghiệm qua lần đầu tiên động thủ không nhận được bất kì sự trừng phạt nào thì cậu ta đã hoàn toàn mất đi khống chế.
Có tiền và dám động thủ, hai điểm này đã làm cho cậu ta nhanh chóng nổi tiếng trên giang hồ, cậu ta thích loại cảm giác được người khác xem trọng này, khom người chào một tiếng anh Cao, cậu ta từng bị người khác xem thường nhưng giờ phút này cậu ta lại khát vọng cả thế giới đều thần phục dưới chân mình.
Ở vùng ngoại ô phía đông, gần đây không ai là không biết có một người tên là anh Cao, thủ hạ đa số là những kẻ lang thang cậu ta giống như là được tái sinh sau một đêm, nếu ai dám gì trước mặt cậu ta ngay lập tức sẽ bị đập tại trận.
Những người phụ nữ xinh đẹp mà cậu từng khao khát mấy ngày nay qua có được dễ như trở bàn tay, bên người đã tụ tập hàng chục người đi đến chỗ nào cũng đều rầm rộ.
Hôm nay rốt cuộc cậu cũng tiêu xài hết sạch số tiền mà Lục Tam Phong cho, Vương Vũ Hoàn tỉnh lại ở trên giường trong khách giống như tất cả cũng chỉ là một giấc mộng, móc trong túi ra cũng chỉ còn lại có một xấp tiền lẻ.
Lại móc gần nửa ngày cuối cùng móc ra được một tờ danh thiếp bên trên là số điện thoại của Lục Tam Phong.
Cậu ta nhìn thấy số điện thoại giống như là quơ được cọng rơm cứu mạng lập tức cầm lấy điện thoại ở đầu giường gọi qua.
Buổi sáng hơn tám giờ, Lục Tam Phong chỉ vừa mới đến phòng làm việc thì điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên bèn nhấc điện thoại lên nói: "Vị nào vậy?"
"Là người ngày hôm đó đã cứu tôi có đúng không?" Bây giờ Vương Vũ Hoàn mới nhớ đến bản thân căn bản không biết người ta tên là gì, nói: "Tôi là Vương Vũ Hoàn, chính là người bị đánh của ngày hôm đó.”
"Là cậu!" Lục Tam Phong hỏi: "Mấy ngày nay cậu sống như thế nào?"
"Mấy ngày nay tôi sống rất tốt, anh đã thay đổi tôi rất nhiều, tôi gọi điện thoại chính là muốn cảm tạ anh, còn có....!còn có chính là......." Vương Vũ Hoàn cũng cảm thấy ngại ngùng khi mở miệng.
"Có cái gì cứ việc nói thẳng, theo tôi thì không có việc gì nói không ra lời cả." Lục Tam Phong hỏi cậu ta: "Tiền tiêu hết rồi?"
"Đúng vậy, cái kia......"
"Tiền cũng không thể lấy không, tôi vẫn có thể cho cậu thêm một khoảng tiền, nhưng mà cậu phải làm việc cho tôi, số tiền đó là cậu tự mình xài sao? Xài nhanh như vậy?" Lục Tam Phong hỏi.
"Không phải, hiện tại bên cạnh tôi có rất nhiều người bọn họ đều nhận thức tôi là lão đại." Vương Vũ Hoàn vội vàng giải thích: "Anh muốn tôi làm chuyện gì, lên núi đao xuống biển lửa tôi đều tuyệt đối không do dự."
"Không đến nổi phải bi thảm như vậy, cậu có biết có một người gọi là Bá ca không?" Lục Tam Phong hỏi.
"Bá ca, hình như có nghe nói qua, làm sao vậy?"
"Người này tương đối kiêu ngạo, cậu đi thu thập anh ta một chút, cách nghĩ của tôi là khoảng thời gian gần đây cậu phải đánh đến nổi khiến anh ta rời khỏi thành phố này mới thôi." Lục Tam Phong trầm giọng nói.
"Rời khỏi thành phố này?"
Vương Vũ Hoàn có chút không rõ ràng nói: "Tại sao?"
"Bởi vì thành phố này không cho phép tồn tại những kẻ kiêu ngạo như vậy, sau khi làm xong việc này, cho cậu năm vạn đồng tiền, tôi có thể đưa cho cậu trước một trăm năm mươi triệu làm kinh phí lúc đầu, số tiền này tôi sẽ không trực tiếp giao cho cậu, đêm nay có một hàng sư tử bằng đá ở công viên Nhân Lạc, tôi đem tiễn bỏ vào miệng của con sư tử thứ sáu, hiểu chưa?" Lục Tam Phong hỏi.
“Hiểu...rồi.”
“Được, chờ tin tức tốt của cậu.” Lục Tam Phong nói xong liền cúp điện thoại.
Vương Vũ Hoàn ngồi ở trên giường ổn định lại tinh thần một chút, Bá ca này là người nổi tiếng từ rất sớm, dựa vào thực lực hiện tại của cậu ta, sợ là sẽ quá sức, nhưng mà không đụng thử một chút thì làm sao biết được.
Chỉ cần có tiền cậu ta sẽ không hoảng.
Việc mà Lục Tam Phong phải làm trước tiên chính là đánh bật lũ chó săn đang chạy theo danh nghĩa của ba anh em Hác gia, những người này chấp hành đe dọa người chấp hành chủ yếu của những công ty logistic nhỏ, sau đó lại nghĩ cách phá hủy chiếc dù bảo hộ sau lưng anh ta.
Một khi hai kẻ này bị trừ, ba anh em Hác trên cơ bản chính là chờ chết.
Phòng thương mại địa phương đã nhiều lần mời Lục Tam Phong gia nhập nhưng Lục Tam Phong vẫn luôn từ chối, điều này cũng làm cho phòng thương mại địa phương cũng khá xấu hổ, doanh nghiệp ngoài nhà nước lớn nhất lại không thuộc phòng thương mại điều này khiến cho quyền uy của phòng thương mại giảm bớt rất nhiều.
Hiện tại Điện tử Thủy Hoàng đang ở thế yếu, tuyệt đối là cơ hội hiếm có để bỏ đá xuống giếng, một cuộc họp kinh doanh tạm thời đã được tổ chức và đã gửi lời mời đến các giám đốc điều hành của Điện tử Thủy Hoàng, Lục Tam Phong, Trương Phượng Tiên, Chu Hoài Đông đều không sót một ai, thậm chí là một số lãnh đạo cấp tiếp theo cũng gửi rồi.
Cửa văn phòng bị gõ, Trương Phượng Tiên mặc một bộ trang phục chuyên nghiệp chân cũng mang giày cao gót, trông cô càng thêm chững chạc hơn nhiều so với mấy năm trước, hơn nữa với bộ trang phục chuyên nghiệp bó sát cô trang điểm nhẹ nhàng, toát lên vẻ xinh đẹp mạnh mẽ.
Lục Tam Phong đi vào trên mặt còn mang theo nụ cười, hai tay đặt ở phía sau, mở miệng nói: "Cô đoán xem tôi mang đến cho cô cái gì?"
"Anh đừng kêu tôi đoán, tôi không muốn làm gì cả, suốt ngày đoán xem anh cho tôi cái gì bất ngờ, còn phải trở về đoán xem những bảo bối mà Như Lan mang từ bên ngoài về cho tôi là gì." Lục Tam Phong buông cây bút trong tay xuống, nhìn cô ta nói: "Ngày hôm qua tiểu khốn kiếp đó bắt cho tôi một con cóc đem về."
“Như Lan giống như một cậu bé nhưng mà hai ngày trước tôi đã nói qua chuyện này với anh rồi, phòng thương mại địa phương không phải muốn để anh gia nhập sao còn cho anh một cái danh là phó chủ tịch, không phải anh vẫn là không đi sao." Trương Phượng Tiên ngồi xuống nói: “Lúc đó tôi có nói, không dùng được mấy ngày, bọn họ liền phát thư mời đây không phải đến rồi sao."
Trương Phượng Tiên từ phía sau lấy ra một tấm thư mời đặt ở trên bàn nói: "Đây là của anh, còn của tôi đâu."
Lục Tam Phong nhìn thoáng qua, trên mặt viết mời chủ tịch của Điện tử Thủy Hoàng Lục Tam Phong tiên sinh
.